Trước đây, với mỗi bữa ăn, các món tráng miệng có trái cây, nhưng bây giờ cũng có thêm bánh.
Ah, Sống như này thật tuyệt mà. Nhưng tôi đã quyết định món tráng miệng sẽ chỉ có trong ngày CHỦ NHẬT và CÁC NGÀY LỄ ĐẶC BIỆT KHÁC vì tôi sẽ phát ngán nếu ăn quá nhiều chúng mỗi ngày.
Thật là một cuộc sống thỏa mãn. Khi tôi mới hồi sinh thành Slime, tôi chưa bao giờ nghĩ đến lối sống sang chảnh như vậy.
Nếu không có vấn đề với Đế chế phía Đông, tôi đã có thể đắm mình trong những sở thích của mình rồi đấy nhưng ...........
Gần đây, Veldora đã suy nghĩ về vấn đề này và nó được một số người ủng hộ. tôi đã nghe và nghĩ ý kiến đó đại loại như: "Chúng ta có nên tấn công đồng thời với lúc tuyên chiến chứ?" Mặc dù có một số người không đồng ý vì họ ủng hộ việc chờ đợi và xem động tĩnh ban đầu của giặc. Nhưng thử nghĩ mà xem, tấn công thì dễ dàng hơn phòng thủ mà nhỉ.
Việc phân bố rộng lực lượng phòng thủ có thể sẽ thiếu quân để bảo vệ dọc theo tuyến đường dự trù sẽ bị xâm lược. Mặt khác, chỉ nên triển khai đơn vị trinh sát để quyết định được tuyến đường có nguy cơ lớn sẽ xảy ra cuộc tấn công. Chính họ cũng không muốn bị nghi ngờ có ý đồ với lãnh thổ Vương quốc Dwargon.
Còn nước trung lập, quốc gia Vũ trang Dwargon, sở hữu một đội quân thường trực được trang bị vũ khí công nghệ cao.
Các cứ điểm cửa ngõ của cả nước cũng phù hợp hơn cho phòng thủ, không phải để cố gắng chiếm thành phố với một đội quân lớn đâu. Vì vậy, có thể nói rằng đất nước đó là một pháo đài tự nhiên. Đường biển cũng không phải là một lựa chọn. Số lượng tàu có thể không đủ, và cũng có những con quái vật biển khổng lồ lớn đang xâm nhập vào các đại dương.
Rất khó để đáp ứng các yêu cầu quân sự và chiếm thế thương phong trong thủy chiến, nguy cơ quá cao và tuyến đường sẽ không được chọn. Nói một cách đơn giản là, nếu đi biển thì thuyền còn không rõ có an toàn không chứ chưa nói đến chiến đấu.
Tương tự, dãy núi mà loài rồng cư ngụ cũng không phải là một lựa chọn.
Cuối cùng, lựa chọn duy nhất còn lại là tuyến đường đi qua Rừng Đại Ngàn Jura.
Khi đó, có ba tuyến đường có thể được lựa chọn để huy động quân sự.
Tuy nhiên, một trong những tuyến đường đó nằm trong một khu vực kề cận với Vương quốc Dwarf. Tôi nghĩ rằng nó sẽ không bị địch dùng để tiến quân xâm lược, vì sẽ lâm vào thế gọng kìm từ hai cánh Tempest và Dwargon. Cuối cùng, hai tuyến còn lại có khả năng bị xâm chiếm nhất. Quân đội, trên lý thuyết sẽ được chia thành hai để xử lý hai tuyến đường đó.
Tuy nhiên, liệu mọi thứ có thực sự đơn giản như vậy?!
Tôi không thể không nghĩ về nó. Nếu đế chế thực sự huy động chỉ được như dự kiến của tôi thì đế chế đã đánh giá thấp Tempest? Hay bởi vì họ đúng là có một đội quân lớn thật? Cái nào mới đúng?
Dù sao, đó là những suy nghĩ của tôi - kẻ chẳng rành rẽ gì về quân sự cho cam nên cuối cùng tôi sẽ chọn con đường xâm lược sẽ là tuyến ở giữa hai tuyến đường.
Một chuyên gia quân sự khi "hết đường" họ cũng sẽ không dễ dàng dự đoán một tuyến khác một cách đơn giản hơn.
Không, ngược lại nếu không có tuyến đường nào khác, tôi sẽ không di chuyển cho đến khi tôi thu thập được đủ lực lượng bảo vệ.
Nếu phải chiến đấu với một đội quân lớn thì phân tán lực lượng quân ta là một kế hoạch tồi tệ.
Hay đúng hơn, khi đế chế tuyên bố lời tuyên chiến thì kết quả của họ sẽ hoàn toàn như một cuộc tự sát.
Câu trả lời đúng có thể sẽ không xảy ra ngay cả khi tôi nghĩ về nó một cách nghiêm túc. Tôi nên giải quyết nó bằng cách thích ứng với hoàn cảnh. (kiểu đến đâu thì tính tiếp)
"Phù hợp với hoàn cảnh."
Cụm từ nghe thật tuyệt, nó tạo nên hình ảnh người đàn ông rất có năng lực.
Được rồi, đi thôi.
Tôi đã giao các nhiệm vụ trinh sát đến những nơi khác nhau, bao gồm cả tuyến đường biển, như là một biện pháp phòng ngừa và tôi đã thiết lập Vòng Phép Di Chuyển ở nhiều nơi khác nhau.
Sử dụng truyền thông đường dài, việc chuẩn bị cho huy động khẩn cấp là hoàn hảo. Nó đã từng được sử dụng cho việc cá nhân, nhưng giờ nó hoàn toàn có thể dùng để cung cấp các báo cáo.
Nếu có điều gì đó, thì một bản báo cáo sẽ đến ngay. Hãy suy nghĩ về điều đó sau vậy.
Với kết luận đạt được, tôi đứng dậy và đi đến phòng ăn.
Tôi cần đồ ngọt khi tôi dùng đầu óc quá nhiều. Mặc dù món tráng miệng được dành riêng cho những ngày đặc biệt và những ngày lễ, nhưng đồ ăn nhẹ thì khác.
Tôi định nói Shuna chuẩn bị một chiếc bánh cho tôi ngay và luôn.
Kẹo là điểm yếu của tôi. Phòng trường hợp tôi phát mệt vì ăn kẹo, tôi sẽ nghĩ kế hoạch để xử lý hậu quả.
Nhưng kế hoạch của tôi đã vỡ tan nát kể cả khi tôi thấy Shion đang ở trong phòng ăn.
Một nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên khuôn mặt của chị ta khi nhìn thấy tôi, và đưa cho tôi chiếc đĩa nằm trên tay chị ta.
Tôi tự hỏi cái gì thế này, cái cảm giác không lành này ......
「Em đang đợi ngài, Rimuru-sama!
Xin đừng ngại, Rimuru-sama.
Như ngài đã yêu cầu, chỉ cần nói một tiếng thôi, em đã chuẩn bị một cái bánh (cái gì đó tương tự) ......Nó đây ạ! Hương vị của nó giống hệt như do Shuna làm, nhưng nó lớn gấp nhiều lần. Hãy thưởng thức nó thật thỏa thích nha! 」
Chị ta mỉm cười khi đưa đĩa lên với một đống lớn cái gì đó dường như được làm từ konnyaku phía trên.
Ể? Bánh ngọt......?!
Tôi nhìn chăm chăm vào vật trên đĩa tôi nhận theo phản xạ, và nhìn quanh để tìm kiếm sự giúp đỡ.
Nhưng không có ai, họ chạy trốn nhanh thế à?
Rõ ràng, thời khắc tồi tệ nhất của tôi đã đến.
「Này, đây có phải là bánh không? 」
「Vâng! Hương vị đã được mô phỏng lại một cách hoàn hảo đấy ạ! 」
Shion đầy tự tin.
Nhưng, linh cảm xấu trong tôi lại tăng lên.
Hương vị hoàn hảo? Vậy ngoài hương vị, phần còn lại không tốt phải không?
Tôi quyết định ăn một miếng bé trong khi vẫn than khóc kế hoạch đổ nát của mình.
Đây là điều tôi đã quyết định, để thưởng thức món tráng miệng sau bữa ăn.
Trước tiên, cái tình hình địa ngục này là tôi gây ra. Vì rõ ràng TÔI là một kẻ "Tham ăn" mặc dù thực tế là tôi không cần phải ăn.
Tôi ăn một thìa, và để nó trong miệng.
Tôi tưởng mình sẽ nôn rôi ấy chứ.
Cái bánh nó có sự nhất quán của konnyaku, nhưng vị lại quá ngọt. Bề ngoài nhìn nó có màu xám và có cấu trúc của konnyaku.
Ngay lúc này, tôi nhận ra một lần nữa: Đối với bánh, hình thức rất quan trọng. Không, không chỉ bánh, kể cả bất kỳ bữa ăn nào, hình thức cũng rất quan trọng.
Ngay cả khi các thành phần nguyên liệu dường như không thay đổi thì tôi cũng không nghĩ nó ngon.
「Nó thế nào? Nó ngon chứ ạ? 」
Dáng vẻ tự mãn của Shion như muốn nói, "hoàn hảo, phải không nà? "
Người này thật là vẫn chẳng thay đổi gì. Trước hết, nấu ăn là gì? Cô ấy có vẻ đã vấp ngã tại điểm căn bản của căn bản trong nấu ăn.
「Ngồi xuống. Ngay nào, ngồi xuống đó đi. Đã đến lúc cho cô một bài học rồi! 」
「ế !? Tại sao ạ? 」
Nụ cười tự mãn của chị ta lập tức biến thành đôi mắt ngập nước. Shion rất bối rối, nhưng tôi đành mặc kệ.
Sau đó, trong khoảng 30 phút, tôi đã giảng dạy cho Shion một cách nghiêm túc về việc nấu ăn là gì.
Tôi đã kết thúc việc mắng Shion rồi cuối cùng hít sâu một hơi.
Để chị ta tự làm theo ý mình mà không cần giám sát là sai lầm của tôi. Shion ỷ lại tất cả mọi thứ cho Kỹ năng của bản thân và chỉ coi trọng hương vị của thành phẩm. Cả đời chị ta sẽ không tiến bộ nổi nếu cứ có thái độ này mất.
Bài giáo huấn của tôi có tác dụng không nhỉ? Shion đã hứa sẽ học nấu ăn từ Shuna.
Hay đúng hơn là chị ta đã được Shuna dạy chưa? Không, không, chắc tôi chỉ tưởng tương thôi nhỉ.
Tôi hơi lo lắng, nhưng như vậy thì tôi đã được an toàn trong thời gian sắp tới, tôi đã quyết phải nghĩ thế.
Khi tôi bước ra khỏi phòng ăn sau khi chỉnh lại suy nghỉ thì đột nhiên gặp Kurobee.
「Ô, Thần thì đang tìm kiếm ngài, Rimuru-sama. Ngài lại ở đây rồi. 」
「Hmm? Tìm ta? Anh cần gì thế? 」
「Vâng, yêu cầu trước đó về một loại vũ khí mới đã được hoàn thành rồi ạ!」
Kurobee vui vẻ nói.
Yêu cầu từ trước hả? Nhiều yêu cầu quá, tôi không nhớ nó là cái gì.
Dù vậy, tôi vẫn đi đến xưởng với Kurobee.
Xưởng làm việc sôi nổi như thường lệ. May là tôi không bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ nhé, dù vậy nhịp độ công việc bên trong có vẻ như rất tuyệt vời.
Số người trong xưởng - kể cả quái vật - đã tăng lên kể từ chuyến thăm trước đây của tôi.
「Số người tập sự dường như đã tăng lên.」
「Vâng, nhờ Ngài đấy ạ. Tuy nhiên, họ vẫn còn phải cố gắng nhiều hơn nữa. Số lượng thành phẩm không thể sử dụng lớn hơn số có thể sử dụng.」
Hai người chúng tôi bước vào xưởng trong khi nói chuyện, những người tập sự nhận thấy tiếng nói của chúng tôi và nhìn lên.
Và sau đó, khi nhận ra vị thế của tôi, tất cả đều đứng dậy và đồng loạt cúi chào. Tôi đã rất ngạc nhiên bởi nhiệt huyết của họ.
Khi Kurobee thấy điều đó,
「Mấy tên ngốc này! Quay lại làm việc mau! 」
Anh ấy gào to, và những tập sự viên lại tiếp tục công việc của họ. Tôi có thể hiểu cảm xúc của họ. Cảm giác khi chủ tịch công ty đến phòng làm việc của bạn, khiến bạn căng hết cả người lên.
Những người chức thấp hơn lại càng căng thẳng hơn
Tôi cũng không có nhiều thời gian rảnh mặc dù tôi là Vua của một nước. Có khi tôi cũng là người đáng thương như họ ấy chứ, vì có được tự do bay nhảy đâu.
Ngay cả khi tổng giám đốc viếng thăm nơi làm việc của tôi ở thế giới trước, tôi đã phải tổng vệ sinh từ hôm trước. Nếu đó là chủ tịch của công ty, sau đó chế độ tâm trạng thất bại không thể dung thứ sẽ xuất hiện.
Vì tôi hiểu rằng gia đình lớn của tôi đã mở rộng hơn, tôi cần phải chú ý hơn khi muốn đi lại thong dong.
Nhưng...
「Ta xin lỗi vì đã đến đây thật đột ngột, nhưng, vì ta nghĩ có lẽ ta sẽ xuống đây thường xuyên hơn nên đừng cảm thấy quá căng thẳng」
Tôi vội nói với họ.
Ai đó quá quen thuộc với tôi cũng là một vấn đề, nhưng không phải vì thế mà mọi người cứ gặp tôi lại phải căng thẳng.
Tôi thích giả vờ ra vẻ oai nghiêm một chút, nhưng nó không hề thú vị tí nào nếu họ quá căng thẳng và không có phản ứng.
Tôi thích phản ứng ngô ngố, giống như của Gobuta ấy. Miễn họ có TPO - có thái độ đúng lúc, đúng người, đúng hoàn cảnh - là tôi chấp nhận.
Từ ngữ của tôi đã làm vai của những tập sự viên thả lỏng xuống một tí. Sau xác nhận lại điều đó một lần nữa, tôi gật đầu và đi vào phòng sau.
- Tiện đây nói luôn, tôi không biết rằng lý do những người học việc đã cảm thấy căng thẳng khi đó không chỉ bởi vì tôi là một vị chúa tể quỷ. Tôi đã được chọn là một trong ba thần tượng của Ma Đô Tempest mà tôi không hề hay biết. Đó là tôi, Shuna và Shion. Sự nổi tiếng thật đáng ngạc nhiên. Bên cạnh đó, nếu Ramiris và Milim được thêm vào, nó sẽ thành cuộc tranh giành sự nổi tiếng. Bảng xếp hạng bị cố ý bưng bít, nhưng tôi nghe rằng Milim và tôi là những người giỏi nhất. Quá đau khổ, khi nghe được điều đó tôi đã bị sốc, tôi sẽ phải làm mọi thứ để giấu bản thân đi đây -
Sau đó, các văn kiện ghi lại yêu cầu trước đó đã được đưa ra.
Kurobee tự tin lấy chiếc hộp cất giữ thiết bị và mang nó trước mặt tôi.
Bên trong là một Kiếm Bản Bự đang tỏa ra cảm giác đầy sức mạnh. Nó được đặc trưng bởi một lỗ nhỏ, trống, tròn với kích thước của một viên đá cẩm thạch ở dưới thanh gươm. Có ba lỗ. Tất cả đều nằm trên thanh gươm.
Tất nhiên, thanh gươm có một hiệu suất khiêm tốn, nhưng nó không phải là một vũ khí áp đảo như những gì Kurobee hay rèn luyện công việc của người tập sự, nó đã ở một mức độ khác.
Nguyên liệu là Thép Quỷ tinh khiết, nó có giá trị nhưng dường như không phải là một chất liệu đặc biệt.
Trông có vẻ kỳ quặc, nhưng lại rất đỗi bình dị, vũ khí hạng độc nhất là đây.
Nó dường như không bị yểm bởi phép thuật đặc biệt nào cả......
「Đây là? So với tác phẩm khác của Kurobee, nó có vẻ không nổi bật? 」
Tôi hỏi anh ta vì tôi không hiểu.
Kurobee có thể rèn ra một thanh kiếm một ngày. Trung bình, các sản phẩm hoàn thiện sẽ là lớp độc nhất, và thậm chí khi anh ta mắc lỗi, sản phẩm cuối cùng sẽ vẫn là lớp quý hiếm vượt trội.
Nếu tôi sản xuất một cách cẩn thận, nó sẽ mất hai đến ba ngày, nhưng tôi chỉ có thể sản xuất ra lớp độc nhất có chất lượng kém nhất.
Tuy nhiên, việc sản xuất một vật phẩm huyền thoại vẫn còn là một giấc mơ xa. Tôi đã không thành công mặc dù tôi đã sử dụng các vật liệu phù hợp. Có vẻ như nếu một vũ khí lớp độc nhất đã được sử dụng bởi một chuyên gia trong nhiều năm, nó sẽ tiến triển thành lớp huyền thoại thông qua sự tiến hóa của vũ khí...
Vì thế, không thể tưởng tượng nổi việc Kurobee lại cho tôi thấy một loại vũ khí hạng độc nhất đơn thuần như vầy.
「Fư hư hư, Ngài đã không nhận ra nó ư? Đó là cơ chế mà Rimuru-sama đã mô tả trước đây đấy ạ.
Khi tôi đưa viên ngọc này vào lỗ của thanh kiếm này, thì-- 」
Trong khi giải thích Kurobee chèn một viên đá cẩm thạch màu vàng giống như đá quý được lấy từ hộp vào lỗ của thanh gươm.
Sau đó, thanh kiếm Kiếm Bản Bự đã trở thành sức mạnh ma thuật được chiếu sáng và biến thành một thanh Kiếm Phép.
Thế-Thế nghĩa nó đấy à!
「Nà, này, Kurobee! Kurobee-chan! Anh đã hoàn thành rồi sao? 」
Tôi hào hứng hỏi Kurobee.
Một nụ cười tự mãn xuất hiện trên khuôn mặt của Kurobee,
「Mufufufu. Tôi đã hoàn thành ạ! 」
Anh trả lời một cách tự mãn.
A, nó giống như vẻ ngoài tự mãn của Shion, nhưng tôi lại thực sự muốn ca ngợi anh ấy một phen.
Đột nhiên tôi nhớ lời yêu cầu: giả sử một loại vũ khí bằng Thép Quỷ Tinh Khiết thích ứng với sức mạnh phép thuật, vậy thì, nếu một viên ngọc phép thuật được gán bằng một thuộc tính rồi được nhét vào thanh kiếm, nó sẽ biến thành một thanh Kiếm Phép? Kurobee đã tư vấn cho Kaijin về điều này.
Kaijin cùng kết thúc nghiên cứu với anh ấy, và do đó dường như đây là kết quả của nghiên cứu hợp tác giữa Kurobee và Kaijin.
「Nó thế nào? Ngài còn nhớ không ạ?
Sau khi trực tiếp cô đọng sức mạnh phép thuật, cuối cùng chúng tôi đã thành công trong việc tinh chế một viên đá phép thuật có độ tinh khiết cao.
Theo thuộc tính của sức mạnh phép thuật, nó có thể được phân loại nó thành một trong bốn nguyên tố,
Thổ · Thủy · Hỏa · Phong.
Hãy gọi tên viên ngọc phép cấp các thuộc tính là Lõi Nguyên tố hoặc Lõi.
Có thể thay đổi thuộc tính, bằng cách thay đổi thứ tự kết hợp.
Đương nhiên, ta chỉ có thể kết hợp một thuộc tính cho mỗi lỗ.
Nó vẫn còn ở trong giai đoạn thử nghiệm để hoàn thiện, nhưng có một số kết hợp khá nguy hiểm.
Ngoài ra, dù có cố gắng như thế nào đi chăng thì số lỗ tối đa cũng chỉ có ba lỗ.
Hơn thế nữa thật đáng ngờ khi chúng ta thậm chí có thể tạo nên một lỗ cho mỗi 100 lần gõ.
Nếu sử dụng cách dùng búa thông thường, rất khó để tạo ra độ rộng chính xác cho đá quý ...
Thật xấu hổ khi phải nói về điều này, nhưng nó đã từng là chuyện không tưởng cho các tập sự viên để đυ.c một cái lỗ trên vũ khí.
Ngay cả bốn học viên tốt nhất của tôi đã không thành công trong việc tạo ra một lỗ duy nhất.
Vâng, nếu họ từ bỏ họ sẽ không cải thiện, và nếu họ có thể tạo ra 3 lỗ thì họ sẽ sở hữu những kỹ năng xứng đáng với mức huyền thoại.
Đó là những gì tôi tin. 」
Kurobee tự giải thích một cách đầy tự hào.
Tuyệt vời, thật là tuyệt vời!
Mặc dù một thanh kiếm phép là đã có giá trị, một thanh kiếm phép có thể thay đổi thuộc tính của nó thì chưa bao giờ xuất hiện.
Thật là một sáng tạo lạ thường.
Mặc dù tôi hoàn toàn quên rằng, điều này có thể rất hữu ích để chống lại đế quốc.
Ngẫu nhiên, kể từ khi sự hiếm có của vũ khí thay đổi do số lỗ có thể tạo đc lên vũ khí, tôi nghĩ rằng nó sẽ rất thú vị để thiết lập nó như báu vật rơi ra sau khi hạ quái ở trong mê cung.
Nếu tập sự viên có thể tạo lỗ trên một thanh kiếm bình thường, sản phẩm thành công sẽ được đặt như là phần tưởng rơi ra từ Trùm ở mỗi tầng. Tôi muốn làm nên những Trùm khủng ở mỗi mười tầng và thả một lõi với các thuộc tính ngẫu nhiên.
Vâng, đó là chỉ khi nhà thám hiểm vượt qua tầng 30. Tôi có nên đặt nó cho tầng 40?
「Thế anh nghĩ sao? Anh có thể chuẩn bị một số giống như chúng được ư? 」
「Đúng vậy, vì chúng ta sẽ sản xuất lô hàng sẽ được chuyển giao cho lớp Tư lệnh từ giờ trở đi, các sản phẩm thất bại sẽ được luân chuyển trong mê cung.
Chúng tôi không có thời gian hay nguồn lực để sản xuất chúng cho các cấp bậc và tập binh sĩ, nhưng do sản phẩm được sản suất hàng loạt với chất lượng cao nên có đủ cho họ.
Có thể không có vấn đề 」
Tôi đã nhận được sự chấp thuận của Kurobee và kế hoạch đã được quyết định.
Vâng, mê cung sau tầng 30 sẽ trở thành một nỗi đau thực sự.
Boss của tầng thứ 50 là Gozurl người thiếu kiềm chế. Hắn là mục tiêu tiếp theo của tụi tui.
Tôi không thể chơi vui vẻ nếu không hạ đế chế một cách nhanh chóng. Tôi cũng muốn mang Chloe về nữa và "buông tha" cho đầu óc mình một thời gian.
Tuy nhiên, vấn đề là Yuuki lại là sức mạnh của đế quốc.
Tôi muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề.
「Nhân tiện, Thép Quỷ mà ngài đưa vào cơ thể với sức mạnh phép thuật của Rimuru-sama lúc trước ấy, tình trạng của nó bây giờ như thế nào rồi ạ?
Nó có sớm thích ứng hoàn toàn không ạ? 」
Kurobee hỏi đột ngột.
Ể? Nhắc mới nhớ, mặc dù tôi đã quên béng nó, vì mục tiêu cho việc tạo ra vũ khí độc quyền của mình, tôi đã để cho các thỏi Thép Quỷ nâng cấp bên trong cơ thể.
「À đúng. Nó vẫn ổn. Anh vẫn nhớ nó ư? 」
「Vâng. 」
「Chờ một chút, ta sẽ mang nó ra ngay bây giờ đây.」
Tôi hơi bối rối, nhưng tôi tự điều chỉnh bản thân mình nên anh ấy sẽ không nhận ra rằng tôi đã quên nó. Thép Quỷ chiếu sáng với màu cầu vồng khi đc lấy ra.
Mặc dù tôi không pha trộn nó với vàng, nó phát sáng rực rỡ hơn Orichalum.
Ừm? Nó tỏa cảm giác rằng nó đã lên cấp theo chiều hướng rất tuyệt vời.
「Nó thế nào? Nó có vẻ tốt không? 」
「Đây, đây là-- !!」
Kurobee đã rất ngạc nhiên và vui mừng khi không nói nên lời.
Tôi nhìn nó và đánh giá nó một chút.
《Kết quả. Thép Thần: Hiiirokane (Kim loại Tối thượng)》
Kết quả như này đây.
Đó là một phiên bản cao cấp của Orichalcum.
Nó có một hiệu suất cao hơn so với Orichalcum tôi đã tinh chế trước đó; chắc chắn nó có thể được gọi là kim loại hoàn hảo.
「Hi-hiirokane, thật là tuyệt vời. Đó là loại vật liệu lớp thần thoại vĩnh hằng .」
Khi đã quen với sức mạnh phép thuật của chủ sở hữu, mọi sức mạnh phép thuật khác đều bị đẩy lùi.
Nó dường như là một loại kim loại tối thượng có thể chuyển thành vũ khí mạnh nhất hoặc áo giáp.
Thật không may, bởi vì nó phải được truyền với sức mạnh phép thuật cô đặc, nên chỉ có chút ít. Chỉ đủ để tạo ra một món vũ khí.
Và với số lượng này, nó chỉ có thể đủ để tạo ra một vũ khí cho tôi.
Vậy, thanh Katana độc quyền của tôi cuối cùng đã có thể được tạo ra nhờ thứ này.
Trước đây, vũ khí thông thường không thể chịu đựng sức mạnh của tôi và sẽ bị phá hủy. Tôi phải tái tạo lại vũ khí nhiều lần trong khi đang ở giữa trận đấu. Đó là một tình huống vô lý.
Nếu vũ khí tôi đang dùng bị phá vỡ trong một thời điểm quan trọng, thì sau đó tôi sẽ không còn bất cứ vũ khí hay thứ gì phù hợp để bảo vệ bản thân mình nữa
Tôi đưa Thép Thần, lấp lánh với màu sắc cầu vồng, cho Kurobee, và yêu cầu ông làm một katana với nó.
Đôi mắt của Kurobee nhìn nó một cách tôn kính và phát ra một tia sáng kỳ lạ của sự căng thẳng phi thường và hứng thú khiến tôi thực sự mong đợi vào thanh kiếm này.
Tôi để lại phần còn lại trong tay Kurobee và rời khỏi xưởng trong khi suy nghĩ về thanh katana ( còn đang chưa thành hình) của mình.
Trong một tuần, báo cáo đã tới. Và Kurobee đã hoàn tất việc rèn nên thanh katana đó.
Cuối cùng, một vũ khí dành riêng cho tôi đã được hoàn mãn.