Đến cả Độc Hổ cũng rất phấn khích. Và nếu mọi chuyện đều theo đúng kế hoạch thì chiến thắng hoàn toàn trong tầm tay.
Dĩ nhiên là tôi sẽ không trực tiếp ra tay. Nên chỉ đứng cổ vũ thôi à.
「Thầy ơi, liệu chúng em có thể giành chiến thắng không ạ?」
Trước sự lo lắng ấy, tôi trả lời không hề do dự.
「Sao thầy biết được.」
Phải.
Liệu chúng ta có thể giành chiến thắng? Sao mà bi quan thế.
Đừng sợ chuyện thắng thua. Mà là nhất định phải thắng! Tinh thần bét ra cũng phải thế chứ...
「Đừng lo! Chúng ta sẽ thắng!」
「Đúng, Julius nói phải. Đừng bận tâm gì cả, chỉ cần tập trung vào việc cần làm. Khi mọi người đều thực hiện tốt nhiệm vụ của mình thì chiến thắng sẽ là của chúng ta.」
Ồ, Julius với Karma nói rất hay. Đúng là như vậy.
Cứ liều một phen đi. Nếu gặp chuyện bất trắc thì tính sau.
Nếu chúng ta bỏ cuộc ngay từ đầu thì mọi cơ hội thắng cũng sẽ tiêu tùng.
「Phải đấy! Có vẻ Julius và Karma hiểu rất rõ. Chà, các trò cứ cố gắng hết sức mình. Đã có thầy và các thầy cô trông chừng rồi mà.」
「「「Vâng ạ!」」」
Dường như nó đã khích lệ được các học viên, bởi chúng đã không còn e ngại hay lo âu nữa.
Mọi người bàn bạc và kiểm tra lại lần cuối.
Cứ thế này thì sẽ ổn thôi.
Dù tư tưởng của của Julius và Karma rất khác biệt, nhưng cả hai lại hợp nhau hơn tôi tưởng.
Một người xuất thân quý tộc. Là người kế thừa ngai vàng.
Đứa kia lại là con trai của một binh sĩ. Một thú nhân, thuộc họ hàng với ma vật.
Dù đến từ hai thế giới khác nhau, chúng vẫn gạt đi tất cả mà cùng nhau sát cánh. Quả ngọt của cuộc huấn luyện này chính là đây.
Khi lâm vào tình cảnh khốn cùng, bản chất tự nhiên ẩn sâu trong mỗi người sẽ được bộc lộ.
Tuy là biện pháp mạnh nhưng đó đã thành công.
Trong thế giới ngày nay, thú nhân cũng là một phần của nhân loại.
Đến cả goblin và orc, vốn thuộc tộc bán nhân, cũng được xem là bạn.
Tuy nhiên, vẫn còn đó những định kiến cổ hủ đã ăn sâu vào trong tâm thức.
Sẽ rất khó để hoàn toàn xóa bỏ nó, song tôi nghĩ thế hệ tương lai chính là chìa khóa để vượt qua được rào cản mang tên định kiến.
Chà, có lẽ vẫn không dễ.
Cần nhiều thời gian để thay đổi nhận thức của mọi người, cho nên hãy đi từ từ từng bước một.
Nam sơn dễ đổi bản tính khó dời.
Nhưng nếu gạt đi ý kiến của người lớn, và đưa ra đánh giá từ những điều tai nghe mắt thấy, trải nghiệm trực tiếp, ta có thể sẽ thấy mọi thứ khác đi. Ta sẽ nhìn sự việc bằng con mắt chân thực hơn… hoặc đó chỉ là suy nghĩ của tôi thôi.
Ép buộc cũng chẳng đem lại kết quả gì, tốt hơn hết là cứ thuận theo tự nhiên, tuy có chút bất mãn.
Sau này trưởng thành, ta sẽ đối diện với thực tại nghiệt ngã và bất công của cuộc đời.
Vì vậy, ít nhất trong thời thanh xuân này, tôi muốn chúng trải nghiệm một thế giới công bằng, bất kể xuất thân hay chủng tộc.
Ấy là khi mà tài năng và nỗ lực sẽ quyết định tất cả―― đáng ra nên là vậy.
Công bằng và bình đẳng là hai khác niệm khác nhau.
Mỗi người từ khi sinh ra đã không hề bình đẳng.
Thiên phú và giới tính riêng biệt đã khiến chúng ta không còn bình đẳng. Tính thêm địa vị của cha mẹ hay chính sách của quốc gia thì lại càng rối tinh rối mù hơn.
Cha mẹ nên giúp đỡ và đánh giá con cái một cách công bằng và chính xác nhất có thể, để góp phần xóa đi sự bất bình đẳng này.
Không phải cứ trao cho mỗi học sinh một cái giải nhất là đã bình thẳng. Điều quan trọng là nhìn nhận từ người một cách đúng đắn và đối xử sao cho phù hợp.
Chính vì vậy, tôi đã quyết định rằng môi trường học đường đặc biệt là nơi mà không bị ảnh hưởng bởi tư tưởng của người lớn, hay đường lối của đất nước…
Vậy mà lũ “Liên minh Giải phóng Nhân loại” dám khơi mào cuộc chiến, thách thức lý tưởng của tôi. Hẳn chúng đang muốn tự tìm đường chết.
Ngay cả tôi cũng phải thỏa hiệp thay vì áp đặt suy nghĩ lên kẻ khác. Sao chúng lại ích kỷ đến thế cơ chứ?
Phô bày đẳng cấp của mình trong một xã hội đáng lẽ phải công bằng… Thật không thể tha thứ được.
Cần phải xem xét lại các kế hoạch tương lai, bao gồm cả biện pháp xử lý Magnus. Ít nhất phải khiến chúng ngừng tác động lên học viện đã.
Tôi hy vọng học viên tốt nghiệp sẽ trở thành những giáo viên dẫn dắt thế hệ tương lai, chính vì vậy nó càng khiến bước đầu tiên này thêm phần quan trọng.
Đây là một vấn đề cần phải suy nghĩ nghiêm túc.
Dù sao thì, ưu tiên trước mắt là giải quyết Magnus.
Ngay khi tôi đang mỉm cười nhìn Julius, Karma cùng các học viên khá, trận pháp do hội Magnus tạo bất ngờ sáng lên.
Đúng như lời hứa, họ đã đến.
Đã cất công tới tận đây thì họ cũng nên được đón tiếp tận tình nhỉ.
Rồi mọi chuyện sẽ ra sao?
Chà, chắc tôi cứ thong thả ngồi coi hết trận chiến của các học trò yêu quý mà thôi.
◇◇◇
Julius và Karma dẫn đầu đoàn người ra chào hội Magnus.
Chứng kiến cảnh đó, hai mắt Magnus mở to sợ hãi.
Bởi những người cậu ngỡ rằng mình đã gϊếŧ lại đang ở trước mặt.
「Các cậu, vẫn còn sống...」
Magnus kinh ngạc nhưng trong thâm tâm cậu ta cũng có gì đó nhẹ nhõm.
Có lẽ bản thân cậu đã rất mâu thuẫn.
「Phải. Xin lỗi đã làm cậu thất vọng. Nhưng tôi vẫn ổn.」
「Tớ cũng thế. Và không có giáo viên nào chết cả.」
「Cái gì?」
「Có thật không!?」
Không chỉ Magnus mà ngay cả cận vệ Clad, và nghiên cứu viên Irina cũng bất ngờ.
「Tệ quá nhỉ, nhưng đó là sự thật.」
Lão William già bước lên và nói, như để chứng minh cho những lời của Karma.
Chẳng việc gì phải giấu cả.
Có người nêu ý tưởng để các giáo viên ẩn nấp đâu đó và đánh úp kẻ thù. Nhưng kế hoạch đó đã bị bác bỏ.
Các học viên muốn đường đường chính chính và đấu với kẻ thù.
Ngoài giành chiến thắng, cuộc chiến này còn nhằm mục đích tìm ra động cơ của Magnus.
Đó là quyết tâm của mọi người.
Tôi muốn biết có thật là họ đã phản bội không, Mondo lên tiếng.
Biết đâu ý định thực sự của Magnus hoàn toàn khác? George nói.
Là học viên của NNU, nên Marsha và Aina đều muốn tin vào Magnus.
Không chỉ bọn họ mà cả Julius lẫn Karma cũng vậy.
Nhất là Karma. Với tư cách là một người bạn, hẳn cậu rất muốn tin vào Magnus.
Nhất định cậu ta làm vậy là có nguyên do! Cậu khẳng định.
Họ đã bị phản bội.
Vì đã quá ngây thơ.
Song, họ vẫn chọn tin tưởng.
Tôi sẽ chỉ đứng ngoài theo dõi.
――Bất kể cái kết có như thế nào.
Irina định thần lại.
Ả nhanh chóng nắm bắt được tình hình và đưa ra quyết định.
「――Đành chịu vậy. Dù sao cũng chẳng còn đường lui nữa. Ta chỉ muốn biết những ai ở đây đồng ý với Liên minh Giải phóng Nhân loại?」
Irina đưa ra tối hậu thư.
Nhưng dĩ nhiên, không một ai đáp lại.
「Hiểu rồi, tiếc thật...」
Trong mắt Irina in một tia lạnh lẽo.
Đó là đôi mắt của một kẻ đã hạ quyết tâm.
「Ta không cho rằng lựa chọn của mình là sai. Vì vậy các người cũng nên tin tưởng vào――」
「Đủ rồi. Chúng đã không đồng tình thì cứ gϊếŧ phéng hết cho xong!」
Kẻ mang áo choàng trầm lặng bên cạnh Magnus cắt ngang Irina.
Chính là gã giáo viên chiến đấu tên là――
「Berner! Anh bị cái khỉ gì thế――」
「Đúng đấy. Chúng ta không thể mù quáng làm càn chỉ vì bất đồng tư tưởng được――」
Phải rồi, là Berner.
Hắn là một chiến binh rất mạnh, nhưng tính tình cũng vô cùng bạo lực.
Bình thường hắn rất kiệm lời, cũng chẳng thân thiết với giáo viên khác.
Dẫu vậy, tôi vẫn chưa nghe bất kỳ bê bối nào cho đến lúc này…
Magnus và Irina cố nhắc nhở Berner nhưng hắn chỉ khịt mũi.
「Ma Vương chính là kẻ thù của chúng ta. Chỉ cần nghĩ đến cái cảnh con người chung sống với ma vật là ta đã buồn nôn. Chẳng phải mấy người cũng căm thù Ma Vương Rimuru ư? Thế những kẻ đứng về phía hắn cũng có tội!」
Dường như Berner rất oán hận tôi.
Và theo lời hắn thì Magnus và Irina cũng vậy.
Tiếc thay, tôi lại không biết nguyên nhân tại sao.
Berner tiếp tục.
「Julius. Đáng lẽ ra ngươi cũng phải căm hận Ma Vương Rimuru chứ! Là người của vương quốc Ingracia, chí ít ngươi cũng hiểu được cảm giác của ta! Chỉ cần ngươi đối mặt với Ma Vương không do dự thì sẽ không một ai ở đây phải chết!」
Hắn hét vào mặt Julius.
Một người đến từ Ingracia nếu có ác cảm với tôi cũng chẳng lạ nhỉ?
Suy cho cùng, nó đã một thời là trung tâm tài chính, văn hóa, chính trị của thế giới, từng là thành phố đáng tự hào và hiện đại nhất.
Và bây giờ chính Tempest đã chiếm lấy vị trí đó, gây ra sự suy tàn của Ingracia.
Tuy nhiên.
Mình cũng có lý do riêng.
Tôi tự nhủ và tiếp tục quan sát.
「... Ra vậy. Anh trai ngươi là Reiner đúng không? Hắn đã âm mưu cùng hoàng huynh ta sát hại phụ hoàng và soán ngôi… Nhưng ngươi không thấy thật quá quắt khi đổ toàn bộ tội lỗi lên Đại Ma Vương sao?」
Julius dường như không có mấy thiện cảm với tôi, song lý lẽ của cậu ta vẫn rất khách quan.
Thay vì đổ lỗi cho người khác, cậu ta lại nhận thức rõ hậu quả mà hành động ấy gây ra.
「Bah, câm mồm! Chừng nào ngươi còn hèn nhát thế này thì đừng hòng có được lòng trung thành của ta!」
Trái ngược với Julius, Berner lại có đầu óc vô cùng hạn hẹp.
Hắn tin rằng con đường của mình là đúng, và nhất quyết không chịu thay đổi quan điểm.
Hắn chỉ ủng hộ những kẻ có suy nghĩ giống mình. Loại người nguy hiểm nhất.
「Nghe này Berner. Đúng thực Đại Ma Vương Rimuru là một kẻ vô lý, ngông cuồng――」
Cái gì? Á à, xem ra vẫn chưa dạy dỗ tên nhóc này đủ rồi...
「Hắn ta ích kỷ và thất thường. Và đúng thực ảnh hưởng của hắn đã khiến đất nước ta đánh mất vị thế của mình ở phương Tây. Tuy nhiên――」
Ừm, tiếp tục đi.
Quan trọng hơn là tôi chợt thấy ánh mắt của một học viên đang hướng về phía mình.
Hình như là kể từ lúc nghe thấy mấy từ “ích kỷ” và “vô lý”...
Này này, đừng có nghĩ tôi là loại người đó chứ?
「Cũng không thể thay đổi được sự thật rằng Đại Ma Vương đã đem đến cho chúng ta một cơ hội khác!」
Hửm? Cơ hội?
Cậu nói gì thế Julius? Tôi muốn hỏi, nhưng bây giờ không phải lúc.
「Ta sẽ thành thực, Berner! Ta rất hận Đại Ma Vương Rimuru. Nhưng ta không cho rằng tất cả việc làm của hắn đều xấu xa. Dù cho chúng ta không còn là trung tâm tài chính, chính trị, hắn lập ra học viện Ingracia để cho chúng ta thấy một con đường phát triển mới, xuất khẩu văn hóa. Hắn ta thậm chí còn mở ra một hệ thống giao thông tuyệt vời mang tên tàu lửa! Đó là bằng chứng không thể chối cãi rằng hắn đối xử rất công bằng!」
Ồ ồ, dù có một số điểm không ưa lắm, nhưng Julius đánh giá tôi cao hơn tôi tưởng.
Tuy vậy, tôi cũng hơi tổn thương khi tên nhóc đó nói thẳng thừng là rất hận tôi.
Nhưng, đó là suy nghĩ thực lòng của cậu ta, và tôi cũng không có tư cách gì để phản bác.
「Đồ yếu đuối! Chính vì sự nhu nhược đó của ngươi mà Ingracia mới bị khinh thường! Đủ lắm rồi. Ta không muốn nghe thêm bất cứ một lời nào nữa. Nếu đó là lựa chọn của ngươi thì tất cả ngươi xác định tinh thần phải chôn thây ở đây đi!」
Nỗ lực thuyết phục của Julius đã không thành, Berner tuốt gươm.
Magnus, Irina, Clad và Rosalie cũng phản ứng theo và rút kiếm ra.
Những kẻ đạo bất tương đồng không dễ gì có được tiếng nói chung.
Xui xẻo thay, mọi chuyện đã không thể giải quyết bằng lời nói.
Và rồi, trận chiến chính thức bắt đầu.
◇◇◇
Phe Liên minh Giải phóng Nhân loại có tổng cộng năm người, tính cả Magnus.
Song, theo như tôi thấy thì ý chí của họ cũng không thực sự thống nhất.
Chà, dù gì họ cũng chỉ là con người. Suy nghĩ của họ không bao giờ có thể y hệt nhau được.
Vì vậy, tôi đã tính tới chuyện những thế lực chống Ma Vương sẽ xuất hiện…
Giờ, cùng xem tiếp nào.
Irina và Rosalie dường như không dùng được『Hợp thể Ác ma』, nên chỉ yểm trợ bằng ma thuật ở sau.
Tuy nhiên, lại có tới ba kỵ sĩ hạng A ở đây, một mình Độc Hổ là không đủ.
Trên hết, Magnus và Berner rất mạnh.
Trận chiến sẽ quyết liệt lắm đây.
Berner là kẻ đầu tiên động thủ.
Hắn tuốt kiếm, hừng hực chiến ý xông thẳng tới chỗ Julius.
Chính Độc Hổ đã cản hắn.
Nó nhanh nhẹn nhảy ra và chặn đòn bằng Pháo Âm Thanh.
Khác hẳn với trận trước, động tác của Độc Hổ vô cùng uyển chuyển, cứ như đã hoàn toàn lột xác.
Cũng không lạ bởi bạn của Karma ở đằng sau đang ra lệnh cho nó.
Giữa ma vật có một loại thần giao cách cảm, giúp hai bên hiểu được ý nhau.
「Chậc. Khôn đấy!」
Thêm cả sự hỗ trợ của đủ loại ma thuật, cho nên sức chiến đấu của Độc Hổ đã tăng lên đáng kể.
Có thể nó đã bị Magnus đánh bại lần trước, nhưng bây Độc Hổ đang chiếm thế thượng phong trước Berner.
「Để tôi giúp.」
Clad tới cạnh Berner.
Họ tính xử lý các học viên để tập trung vào kẻ địch mạnh nhất. Một nước đi khôn ngoan.
Nhưng không dễ thế đâu.
Thấy Berner chật vật, Irina và Rosalie liền tung một số ma thuật.
Họ định giải trừ phép cường hóa của Độc Hổ và dùng phép làm suy yếu.
Song, phép của Irina và Rosalie đã bị xóa bỏ bởi phép của các học viên.
「Vô lý! Làm sao mà ma thuật của chúng ta lại có thể thua đám học viên?」
Tôi hiểu được sự kinh ngạc của ả.
Ả biết rõ thực lực của các học viên vài ngày trước, cho nên ả không thể ngờ rằng ma thuật của họ lại vượt qua mình chỉ trong một thời gian ngắn.
Nhưng đó là sự thật.
Không riêng gì Marsha mà các học viên khác cũng đang tập dùng thẻ ma thuật.
Mỗi người chỉ học một phép.
Mỗi người nhận được tấm thẻ có chứa loại phép mà họ giỏi nhất.
Về lý mà nói thì họ không thể học nhiều hơn trong vài ngày.
Cho nên tôi đã tập trung vào ma thuật mà họ sở trường.
Sau đó, họ sẽ được phân vào các nhóm rồi chia thành từng đội nhỏ hơn.
Chẳng hạn, có mười lăm người học phép hồi phục.
Và họ được chia thành năm nhóm ba.
Có ba người đảm nhận vị trí tiên phong.
Julius, Karma và Mondo. Thêm nữa là Độc Hổ.
Mỗi đội sẽ hỗ trợ cho một tiên phong. Tức là một đội còn lại có thể hành động tự do.
Mondo tuy không sánh được với Karma hay Julius về chiến lực, song khả năng phòng ngự của cậu ta thì rất tuyệt vời.「Tớ không làm được đâu...」ban đầu cậu còn lưỡng lự nhưng rồi cũng gánh lấy trọng trách này sau nhiều lần được mọi người thuyết phục.
Với sáu người luân phiên hồi phục, quân tiên phong có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình, trừ phi họ bị thương rất nặng.
Và, tất nhiên không chỉ có ma thuật hồi phục.
Mà còn có cả ma thuật hỗ trợ và quấy nhiễu, ma thuật phòng ngự và tấn công. Ai cũng có vai trò riêng.
Chính nhờ ma thuật cản trở mà phép của Irina đang bị xóa bỏ.
Kẻ địch chỉ có hai kẻ dùng phép.
Họ thực sự mạnh hơn rất nhiều, nhưng đó là với ma thuật kiểu cũ.
Ma thuật kiểu mới lại có thời gian kích hoạt và hồi chiêu nhanh hơn nhiều.
Nên dù thua kém nhiều nhưng các học viên vẫn đủ sức áp đảo Irina dễ dàng khi phối hợp với nhau.
「Chúng ta có thể làm được! Tiếp tục bảo vệ họ!」
Marsha hét lên.
Nhờ lời cổ vũ ấy, các học viên như được tiếp thêm sức mạnh.
Và rồi các học viên dần nắm được thế chủ động trong trận chiến ma thuật… hoặc chúng tôi cứ ngỡ vậy.
「Cái gì đây? Thứ ma thuật này! Phiền phức thật, không ngờ một thứ ma thuật như thế này lại tồn tại. Nhưng đừng tưởng chỉ các ngươi mới có vũ khí bí mật.」
Irina nghĩ ma thuật mới này có lẽ là thành quả nghiên cứu của các giáo viên.
Ả dường như đã bỏ qua nó và thay đổi suy nghĩ.
Quả là một kẻ bình tĩnh đến không ngờ, không hổ là nhà nghiên cứu.
Và rồi, ả rút ra con át chủ bài bên trong『Kho không gian』của mình.
「Ta sẽ hỏi lại lần cuối. Các người nhất quyết không tham với chúng ta ư?」
「Cô Irina! Cô đã sai rồi. Giẫm đạp lên quan điểm người khác, áp đặt tư tưởng của mình lên họ, khác nào thống trị bằng bạo lực! Chẳng phải đó chính là hạng người mà cô ghét nhất ư!?」
Marsha phản pháo những lời của Irina.
Đó vừa là một lời từ chối vừa nhằm khuyên can.
Gương mặt Irina thoáng hiện vẻ đau đớn trong một khắc――
Nhưng rồi nhanh chóng lấy lại nét điềm tĩnh.
「Đúng nhỉ… Cô thật không xứng làm một giáo viên hay nhà nghiên cứu. Bởi cô thường ưu tiên cảm xúc cá nhân hơn lý trí. Ngay từ đầu cô đã không có tư cách dạy dỗ em. Dẫu vậy… cô tuyệt đối không thể tha thứ cho Đại Ma Vương Rimuru! Dù biết mình không có cửa thắng nếu đối đầu trực diện, nhưng cô vẫn muốn thử sức. Không thể để người ngoài biết kế hoạch này được.」
Irina dường như có mối thù sâu đậm với tôi.
Chúng tôi còn chẳng quen biết nhau, thực tình tôi chẳng biết nó từ xuất phát từ đâu nữa…
Rắc rối thật.
Quả thực đối đầu trực tiếp với tôi chỉ là mơ tưởng hão huyền.
Ắt ả không còn cách nào khác ngoài âm thầm thao túng thế giới từ trong bóng tối.
Đánh thẳng mặt không xong thì cứ chuyển sang đánh sau lưng.
Một lựa chọn hợp lý, phải tôi tôi cũng làm vậy―― nhưng đó là nếu không liên lụy đến học viện.
Trên đời này có những điều tuyệt đối không được phạm vào.
「Cô...」
「Giá như ngay từ đầu em không nhúng tay vào―― không, không còn quan trọng nữa. Chuẩn bị tinh thần đi.」
Ả nhìn các học viên với ánh mắt đầy quyết tâm, rồi đưa tay rút ra một vật.
Một ống tiêm chứa thứ chất lỏng bí ẩn gì đó.
Nó trông như một loại thuốc cường hóa được trộn từ nhiều loại dược liệu khác nhau, ắt do chính tay chuyên gia thảo mộc Irina điều chế.
「Nếu ma thuật vô dụng thì ta sẽ dùng hết sức lực để mở đường máu. Bây giờ, kẻ nào đã sẵn sàng rồi thì bước ra đây.」
Đôi mắt ấy không còn sót lại chút do dự nào nữa.
Đó không còn là gương mặt của cô giáo nữa, mà là gương mặt của một chiến binh.
Và Rosalie...
「Magnus, tôi sẽ trở nên hữu ích với cậu!」
Dứt lời, cô ta cũng tiêm thuốc giống như Irina.
Tức thì, cơ bắp của Irina và Rosalie căng phồng, vượt qua giới hạn của con người.
Theo như『Thẩm định phân tích』thì sức mạnh của họ đã ngang ngửa với Clad và Berner, những kẻ sở hữu Thượng cấp Ác ma.
Tăng nhanh đến chóng mặt.
Mặt khác, tôi để ý rằng Magnus vẫn chưa sử dụng Ác ma.
Cậu ta đã đấu với ba lính tiên phong bằng chính sức mình.
Chiến thuật đám Julius là câu giờ cho đến khi Độc Hổ hạ được một kỵ sĩ, mà không quan tâm đến gì khác.
Thật may là Magnus chưa tung hết sức…
Nhưng hiện giờ, Irina và Rosalie bắt đầu tham chiến, thế cân bằng của trận chiến dần sụp đổ.
◇◇◇
「Chúng ta phải ngăn Irina lại!」
Brown và hai giáo viên chiến đấu nữa cũng nhảy vào chiến trường.
Tôi rất muốn tự các học viên có thể giải quyết mọi chuyện, nhưng tình hình này thì bất khả kháng rồi.
Đem so với Rosalie thì Irina vẫn áp đảo hơn gấp bội.
Chỉ một mình Irina mà đã cân sức với bốn giáo viên hạng A.
Phong cách chiến đấu của Irina tựa như đấu sĩ ma thuật.
Chuyển đổi ma lực thành sức mạnh và tấn công.
Vì vậy, ả có thể đấu lại bốn giáo viên vũ trang đầy đủ chỉ bằng tay không.
「Tốt. Nếu muốn bảo vệ học trò mình thì có giỏi mà ngăn ta đi!」
Và thế là, trận đấu giữa nhóm Brown với Irina bắt đầu.
Trong khi Irina bị bốn giáo viên cầm chân, Rosalie vẫn tự do.
Các học viên không phải đối thủ của cô ta, tình hình hết sức nguy hiểm.
Mondo lập tức hành động.
「Hây daaaaa!!」
Mondo nhảy bổ vào Rosalie đang nhắm vào đội ma thuật.
Tức là Julius và Karma phải tự đối phó với Magnus, nhưng đó cũng là phán đoán rất hợp lý.
Mondo không có cửa thắng Rosalie.
Song, cậu ta có thể câu thêm thời gian.
Tôi rất trông đợi vào khả năng Mondo lắm à.
Trong khi đó, trận chiến của Độc Hổ với Berner và Clad đang lâm vào bế tắc.
「Khỉ thật. Con súc sinh này!」
「Đừng kích động Berner. Chúng ta chỉ có thể thắng nó nếu ngươi vẫn giữ được cái đầu lạnh.」
「Khỏi cần nhắc!」
Bế tắc ở đây tức là các học viên đang làm rất tốt.
Đội ma thuật tích cực hỗ trợ, và đội thú nhân thì liên tục ra lệnh.
Họ đang phối hợp vô cùng hiệu quả.
Dòng chảy của trận chiến sẽ định đoạt kết quả.
Chỉ cần hạ gục một kẻ địch thôi, họ sẽ chiếm được ưu thế rất lớn.
Nhưng nếu Độc Hổ bị đánh bại thì họ chắc chắn sẽ thua.
Tất cả tùy thuộc vào những quyết định và việc hồi phục của đội ma thuật.
Đó là một gánh nặng khổng lồ đối với những học viên non trẻ, song tôi hy vọng họ sẽ nỗ lực hết sức đến cùng.
Và nhóm cuối cùng.
Julius và Karma đấu với Magnus…
Ắt Magnus đang đấu tranh trong tâm rất dữ dội, bởi đường kiếm của cậu ta đã mất đi sự sắc bén.
Có lẽ Magnus không muốn đả thương bạn của mình.
Khi Julius và Karma cố gắng thuyết phục, gương mặt cậu nhăn lại đầy đau đớn.
Bất kể cảm xúc đó là gì, thì cuộc chiến này cũng đang dần đi đến hồi kết.
Tâm tư con người rất phức tạp, chúng ta khó lòng mà thấu hiểu lẫn nhau một cách chân thành.
Và nếu vẫn khao khát thấu cảm họ từ tận đáy lòng, thì ta buộc phải đối diện với cảm xúc thực của chính mình.
Hậu quả có thể dẫn tới sự sụp đổ không thể tránh được.
Với những dòng suy nghĩ ấy, tôi hướng mắt về nơi chiến trường.