Thà Đừng Quen Nhau

Chương 15



20

Cũng may là tôi đã ra tay trước một bước.

Bởi vì ngay sau khi tôi cướp tài sản của Cố Húc, Lý Văn Văn gần như phát điên.

Cô ta không thể chấp nhận việc mình bị Cố Húc công khai chế nhạo, cũng không thể chấp nhận thứ mà mình nhận về chỉ là một thằng đàn ông với hai bàn tay trắng.

Cô ta phí hết tâm tư bày mưu tính kế, chẳng lẽ lại chỉ nhận được kết cục như ngày hôm nay sao?

Cố Húc lại lên cơn đau đầu dữ dội đến mức thần trí không tỉnh táo. Hắn thất thiểu ra ngoài để trở về bệnh viện.

Lúc đó Lý Văn Văn cũng đến bệnh viện.

Thư ký ngồi ở ghế trước, hai người bọn họ thì ở ghế sau.

Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Cố Húc, Lý Văn Văn càng thêm chán ghét.

Cô ta vươn tay mở cửa và đẩy hắn xuống.

Cố Húc không kịp đề phòng nên bị ngã xuống đường.

Cũng may là xung quanh không có nhiều phương tiện nên hắn ta không bị bánh xe cán ch.ết.

Đầu hắn lại bị đập mạnh vào hành lang bên đường.

"Cô điên à?!"

Thư ký hoảng loạn hét lên: "Bà Cố bảo cô phá hủy mối quan hệ của họ và để họ ly hôn, bà ấy không bảo cô gi.ết anh ta."

Còn Lý Văn Văn đã cười đến điên cuồng.

“Bà già đó cũng bảo anh đuổi Viên Viên ra khỏi công ty, đúng không?”

Bọn họ đều là những kẻ mất trí!

Thư ký nhanh chóng xuống xe cứu người.

Cố Húc đã gục xuống bên đường, bên cạnh vùng đầu có một vũng m.áu, cũng không rõ là còn sống được hay không.

21.

Tôi vừa cất xong két sắt ở ngân hàng thì nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện.

Lần trước Cố Húc lái ô tô đâm vào hành lang bên đường, lần này Cố Húc lại trực tiếp đập đầu vào hành lang.

Quá sảng khoái, quá tuyệt vời.

Và cũng hơi ngu ngốc nữa.

Tôi vốn dĩ cũng không muốn đi.

Nhưng một loạt cuộc gọi từ thư ký như đòi nợ lại khiến tôi phát phiền.

Tôi thầm nghĩ Cố Húc 20 tuổi hơi khó đối phó, tôi cũng nên đến bệnh viện một chuyến để trấn an hắn xem sao.

Nhưng khi tôi vội vàng chạy đến bệnh viện, vừa mở tấm rèm giường bệnh ra thì đã nhìn thấy một đôi mắt mệt mỏi và tĩnh lặng.

Cả người tôi lập tức cứng đờ.

Cố Húc đang nằm trên giường bệnh, trên đầu hắn được băng bó rất dày.

Tôi đứng cách đó không xa, nhất thời không bước tiếp, cũng không biết phải nói cái gì.

Cuối cùng tôi chỉ lịch sự chào hỏi “Cố tổng, đã lâu không gặp.”

Hắn chỉ nhấc đôi mắt mệt mỏi và tĩnh lặng kia để nhìn lại tôi:

“Vẫn ổn chứ?”

Tôi khách khí trả lời “Thứ Tư tới gặp nhau ở Cục Dân chính, đừng xảy ra thêm tai nạn nào nữa.”