Hành động điên rồ của cô ta đã khiến cảnh sát phải vào cuộc, nhân tiện còn khôi phục camera hành trình trên xe của Cố Húc trong lần tai nạn xe hơi lần trước.
Camera đã ghi lại cuộc cãi vã giữa hai người.
Lý Văn Văn điên cuồng nổi loạn, nhưng Cố Húc lại khinh bỉ cô ta.
Tôi cũng biết được một tin tức quan trọng khác: Hóa ra Lý Văn Văn là do mẹ Cố tìm về, cô ta là con gái bạn thân của mẹ Cố, chỉ chờ cơ hội tống cổ tôi đi để trở thành Cố phu nhân.
Tên thư ký kia cũng là do mẹ Cố thuê về để đối phó với tôi.
Thế nhưng Lý Văn Văn như bị bệnh tâm thần.
Cô ta trực tiếp giành lấy tay lái của cô Cố Húc. Xe đang chạy trên đường với tốc độ nhanh, sau khi mất lái thì đâm phải hành lang bên đường.
Lý Văn Văn ở bên phải nên bị thương rất nặng.
Còn lần này cô ta phát điên thì lại tự tay tống chính mình vào tù.
Khi nghe được tin này thì cảm xúc của tôi mơ hồ phức tạp.
"Ba mẹ yêu con, vì con trai mình mà đối xử với con gái người ta như cỏ rác.
"Có lẽ anh Cố đây không có duyên với phụ nữ rồi."
Lúc đó chúng tôi đang đứng trước cửa Cục Dân chính, cầm chứng minh thư và chờ được gọi vào trong.
Tôi ranh mãnh nói: “Những người phụ nữ mà anh gặp đều có chút điên rồ.
"Hoặc là điên vì công việc, hoặc là điên vì tình, sau này anh cố gắng mở rộng tầm mắt rồi tìm một người hiền lành đoan chính về làm vợ, biết đâu sẽ khiến cho ba mẹ anh hài lòng.
"Chỉ là không biết cô gái nào xui xẻo như vậy, gả vào nhà anh làm trâu làm ngựa!"
Vết thương của Cố Húc vẫn chưa lành, trên đầu quấn một lớp băng dày cộp trông như người Ấn Độ.
Trong Cục Dân chính có người kết hôn, cũng có người ly hôn, thứ không thiếu nhất chính là những tiếng cười nhạo hay chửi mắng.
Hắn nhìn tôi, vẻ mặt bình tĩnh mệt mỏi, sau đó lại hơi hoảng hốt.
Rồi không biết Cố Húc đang suy nghĩ cái gì, có lẽ là đầu bị hỏng rồi, hắn đột nhiên lại hỏi tôi "Em hận anh sao?"
Tôi hỏi ngược lại hắn: “Anh không hận tôi sao?”
Hắn lắc đầu: "Không hận."
Tôi bật cười.
“Vậy tôi cảm ơn anh.” Tôi chân thành nói “Dù sao thì bây giờ anh mới là phải người ra khỏi nhà.”
Cố Húc nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn trên tay, rồi đột ngột nắm lấy tay tôi.
Giọng hắn dịu đi một chút, hắn cẩn thận hỏi tôi: “Chúng ta đừng ly hôn được không?
"Có thể bắt đầu lại từ đầu, được không em?"
Ánh mắt tôi có chút thay đổi.
"Lại mất trí nhớ à?"
"Không.
"Viên Viên." Hắn nói "Lúc đó anh tưởng như là mình sắp ch.ết, và những hình ảnh quá khứ giống như một cuộn băng quay chậm hiện ra trước mắt anh.
"Là anh có lỗi với em, chúng ta có thể bắt đầu lại không em?"
Tôi không trả lời yêu cầu này của hắn.
Tôi chỉ hỏi lại "Anh có biết tôi đã nghĩ gì khi anh bị tai nạn xe hơi không?"
Cố Húc lắc đầu, tỏ ý là không biết.
“Hôm ấy tôi ngồi ở đó.” Tôi chỉ vào một góc của Cục Dân chính “Tôi đợi anh bốn năm tiếng đồng hồ mà anh không đến.
"Anh biết không?
"Khi nghe nói anh bị tai nạn xe rồi mất đi trí nhớ, tôi tự hỏi tại sao anh không ch.ết luôn đi?"
Cố Húc lập tức sững sờ.
Tôi bật cười.
"Nếu anh ch.ết trong vụ tai nạn đó, tôi sẽ được kế thừa toàn bộ gia sản thừa kế của anh. Tôi sẽ không tốn công tốn sức, cũng không cần ai phải thương cảm cho tôi.
"Đáng ra lúc đó anh nên ch.ết luôn đi, đó mới là kết cục tốt nhất.
"Anh hỏi tôi có hận anh không? Làm sao tôi có thể không hận anh? Tôi năm nay 30 tuổi, bị anh đuổi khỏi công ty, mất cả sự nghiệp và gia đình, cả nửa đời tôi chịu khổ để đổi lại được cái gì?
"Ba mẹ anh hành hạ tôi, dày vò tôi.
"Anh cũng đâu có khác gì, anh lên giường với người phụ nữ khác hay tại căn nhà tân hôn của chúng ta.
"Anh lại hỏi tôi có hận anh không?
"Tôi hận không thể nhìn thấy anh đi ch.ết ngay lập tức!"
Tôi cười đến mức chảy cả nước mắt, cũng không biết là mình cười cái gì.
Có lẽ là cười hắn ngu ngốc, tưởng là kết cục như hiện tại mà vẫn có thể quay đầu.
Cố Húc đứng đó không nói được câu gì.
Cho đến khi chúng tôi lấy được giấy ly hôn, tôi mới yên lòng và chuẩn bị rời đi.
Thấy hắn vẫn đứng bất động, tôi đột nhiên quay đầu nói với hắn “Nếu anh thật sự khó chịu trong lòng, anh có thể hận tôi.
"Tôi thay đổi rồi, không có tình yêu của anh cũng không sao.
"Tài sản chung của vợ chồng thì tôi sẽ lấy nhiều hơn, đây là anh nợ tôi, nếu không chịu thì đi kiện tôi cũng được."
Những lời này khiến cả người Cố Húc run lên.
Hình ảnh Cố Húc 20 tuổi và 30 tuổi lại như giao hòa vào nhau. Nhưng đôi môi hắn run rẩy và ánh mắt trở nên ảm đạm.
Năm 20 tuổi, tình cảm của chúng tôi vững chắc như vàng.
Đến năm 30 tuổi, khi chúng tôi có tiền thì lại mất nhau.
Bây giờ Cố Húc mất đi mọi thứ, còn tôi thì mãi mãi rời khỏi hắn.
Hắn đứng tại chỗ, chỉ bất động nhìn tôi dứt khoát rời đi mà không ngoảnh lại.
Cứ như vậy đi.
Chuyện cũ không dài, cũng không khó nói. Quen biết một hồi, yêu mà không được.
Sau này hắn sẽ đi đến tương lai của hắn, và tôi cũng sẽ có cuộc đời của tôi.
Điều hối tiếc lớn nhất là chúng tôi bắt đầu trong hạnh phúc, lại không thể vui vẻ mà chia ly.
Dù rằng rất nhiều năm về trước, khi tôi và Cố Húc vẫn còn là thiếu niên, chúng tôi từng nghĩ có thể cùng nhau vượt qua núi rộng sông dài.