Tiên Ma Luyện Thể Thuật lợi dụng lực lượng Thần Văn đúc tạo nhục thân, cần Luyện Thần Đồ Lục phụ trợ tu hành, Tần Vấn Thiên đã tham ngộ Đại Thủ Ấn một thời gian tương đối dài, hắn ẩn ẩn cảm giác được, Đại Thủ Ấn và Tiên Ma Luyện Thể Thuật thực ra có rất nhiều điểm tương tự.
Chỉ là, Tiên Ma Luyện Thể Thuật là vì đúc tạo tiên ma chi khu, mà Đại Thủ Ấn lại như là công phạt chi lực thuần túy, song nếu men theo phương hướng này tiếp tục lĩnh ngộ, rất có thể sẽ thu được hiệu quả.
Hắn tu hành Luyện Thần Đồ Lục, hắn có ưu thế tự nhiên.
Thậm chí Tần Vấn Thiên còn lấy ra Vạn Pháp Lục để phụ trợ tu hành, trong mộng cảnh hư ảo, hắn phảng phất như đang rong chơi trong Thần Văn lưu động vô tận của Đại Thủ Ấn. Hắn không thấy được những Thần Văn cụ thể kia, nhưng hắn nằm ở trong đó, Thần Văn chi quang của Đại Thủ Ấn bao bọc thân thể hắn, những Thần Văn kia phảng phất là một chỉnh thể, có được vạn ngàn biến hóa, có được năng lực quỷ thần khó lường.
Đường tu hành là từ đơn giản tới phức tạp, rồi từ phức tạp quay về đơn giản.
Tần Vấn Thiên thầm nói trong lòng, đối với điểm này, rất lâu trước kia hắn đã từng có cảm ngộ, tu hành lực lượng nào cũng đều như thế, trước là bắt đầu từ cơ sở, từ đơn giản trở nên phức tạp, sau khi tu thành, thần thông thuật pháp phức tạp đến đâu đều có thể công phạt mà ra trong chớp mắt, phảng phất như chỉ cần một ý niệm là ra, giơ tay nhấc chân liền tung ra được công kích cường đại mà trước kia từng phải khó khăn lắm mới lĩnh ngộ ra được.
Lực lượng chi ngộ thường thường đều huyền diệu như thế, Tần Vấn Thiên trầm tư, lúc này, hắn còn chưa đạt tới trình độ từ phức tạp về đơn giản, lĩnh ngộ đối với Đại Thủ Ấn hẳn nên bắt đầu từ đơn giản trước.
Luyện Thần Đồ Lục.
Tần Vấn Thiên hít sâu một hơi, Luyện Thần Đồ Lục lại phát huy huyền diệu của nó, hắn chuẩn bị bắt đầu lại từ đầu, bước thứ nhất, mô phỏng hết thảy Thần Văn đơn thể trong Đại Thủ Ấn, có lẽ sau cùng có thể đạt tới phản phác quy chân, nhưng quá trình ấy vĩnh viễn không cách nào giản lược, tu hành chính là như thế, tất phải bước từng bước vững chắc, không có đường tắt để đi.
Tần Vấn Thiên tâm không bàng vụ, tập trung đầu nhập vào trong lĩnh ngộ tu hành, bởi thế không cảm nhận được thời gian trôi mất, cũng không cách nào cảm thụ được lệ khí từ đám thiên kiêu.
Hắn có việc để làm, hơn nữa tinh thần còn cực chăm chú, hoàn toàn không có khái niệm thời gian, nhưng những người khác không được như vậy, mỗi giây qua đi đều là thống khổ.
Trong cung điện dưới đất, chư vị thiên kiêu tới tới lui lui, có người oanh khắp mọi ngóc ngách của cung điện dưới đất, nhưng vô dụng, không lay động được mảy may, nơi này không có sơ hở, căn bản không tồn tại lối thoát.
Cơ hồ mỗi một người đi qua bên cạnh Tần Vấn Thiên, vô luận là người Song Kiêu minh hay người Tiêu Môn, ai nấy đều lành lạnh nhìn hắn, trong nhãn đồng chớp lên hàn ý, tùy theo thời gian đẩy dời càng lúc càng nồng đậm.
Bọn họ không cách nào oán trách bản thân liều lĩnh xung động cùng theo Tần Vấn Thiên tiến vào, thế nên chỉ có thể oán trách Tần Vấn Thiên tự cho là đúng dẫn mình vào tuyệt cảnh, bản tính con người vốn là như thế.
Nếu ánh mắt có thể giết người, sợ rằng Tần Vấn Thiên không biết đã chết bao nhiêu.
- Tiêu Lãnh Nguyệt, ngươi nhẫn nại thật đấy.
Huyền Tinh lại lần nữa đi tới bên này, nhìn Tiêu Lãnh Nguyệt dựa ở kia, mắt đăm đăm quan sát Tần Vấn Thiên.
Trong lòng Tiêu Lãnh Nguyệt khẽ run lên, nhẫn nại ư?
Nhẫn nại của nàng đang mai một từng ngày.
Cách thời điểm bọn họ bước xuống tòa cung điện dưới đất này đã gần năm tháng, không có tu hành, không có tiến bộ, mỗi ngày đều dày vò tìm kiếm trong tuyệt vọng, cuối cùng thường thường đều nảy sinh tình tự chán chường.
Ánh mắt âm lãnh của Huyền Tinh lần nữa nhìn về phía Tần Vấn Thiên, không thể không thừa nhận, sức nhẫn nại của Tần Vấn Thiên là tốt nhất trong mọi người ở đây. Hắn muốn xem xem Tần Vấn Thiên còn dày vò được bao ngày, nhưng Tần Vấn Thiên không hề chán nản, phảng phất như ngày nào cũng đắm chìm trong thế giới của chính mình, lặng lẽ tu hành, phảng phất như hắn không phải đang bị khốn ở đây mà đang tới đây tu hành.
Loại nhẫn nại bình thản như thế khiến ngay cả Huyền Tinh đều ẩn ẩn có phần đố kị.
- Hắn đang đợi người khác tìm giúp đường ra?
Huyền Tinh lành lạnh nói.
Đúng vào lúc này, một đạo thân ảnh đi tới chỗ Tần Vấn Thiên, thấy cảnh ấy Huyền Tinh nhướng mày lên, trong mắt lập tức chớp qua một mạt ý cười rét lạnh.
Cuối cùng, có người nhịn không được?
Lúc này Tần Vấn Thiên chính đang ở thời khắc then chốt, hắn đã có thể đắp nặn ra tất cả Thần Văn đơn thể, trong không gian hư ảo, hắn đứng giữa Đại Thủ Ấn, vươn bàn tay ra, từng luồng phù văn lưu động, thần nguyên vô tận xuất hiện trên chưởng tâm, nương theo lưu động của những đường vân kia, phảng phất như chỉ trong tích tắc, chưởng tâm hắn nảy sinh ra các loại biến hóa, chỉ cần hắn nguyện ý liền có thể sinh ra biến hóa vô cùng trong thời gian cực ngắn, quả thực biến ảo khó lường.
Tần Vấn Thiên thả bàn tay xuống, vẫn đứng trong Đại Chưởng Ấn, lần nữa quan vọng, phảng phất như có điều cảm ngộ, dường như chỉ bằng mắt thường cũng có thể thấy được Thần Văn đang di động điên cuồng trong Đại Chưởng Ấn, diễn hóa không ngừng, cảm giác cực kỳ huyền diệu, khó mà nói được bằng lời.
Nhưng vừa lúc ấy, Tần Vấn Thiên bỗng đột nhiên cảm giác được bên ngoài có một cỗ nguy cơ khủng bố bất chợt hàng lâm, hắn mở choàng mắt ra, lập tức nhìn thấy một đại chưởng ấn màu máu oanh giết đến mình, đại chưởng ấn màu máu cực đáng sợ, phảng phất như có thể một chưởng phách người thành thịt vụn, thậm chí Tần Vấn Thiên còn không kịp nhìn xem người phát động công kích là ai.
Trong lúc vội vã Tần Vấn Thiên cuống cuồng hội tụ toàn bộ lực lượng, giơ tay oanh giết mà ra, phù quang khủng bố lưu động trong lòng bàn tay, trực tiếp va chạm với đại chưởng ấn màu máu, chỉ sát na thân thể Tần Vấn Thiên đã bị đánh bay, trực tiếp đập lên vách tường đằng sau, một cỗ lực lượng đáng sợ xông vào tứ ngược trong cơ thể hắn, khiến hắn kêu lên một tiếng đau đớn, thổ ra một búng máu tươi, thần sắc trắng bệch.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt Tần Vấn Thiên quét về phía tiền phương, không ít người nhìn sang bên này, ai nấy đều mang theo vẻ lạnh lùng, trên thân đầy lệ khí, bao gồm cả Tiêu Lãnh Nguyệt, nàng cũng nhìn, lần này, nàng không ra tay ngăn trở.
Khóe môi Tần Vấn Thiên nhếch lên mạt cười lạnh yêu dị, hắn ở chỗ này phí hết tâm tư tham ngộ bí ảo của cung điện dưới đất, những người này không có việc gì để làm, oán hận dành cho hắn không ngừng chồng thêm, đến nỗi giờ muốn ra tay giết hắn, đáng cười đến thế là cùng!
Tiên Ma Luyện Thể Thuật lợi dụng lực lượng Thần Văn đúc tạo nhục thân, cần Luyện Thần Đồ Lục phụ trợ tu hành, Tần Vấn Thiên đã tham ngộ Đại Thủ Ấn một thời gian tương đối dài, hắn ẩn ẩn cảm giác được, Đại Thủ Ấn và Tiên Ma Luyện Thể Thuật thực ra có rất nhiều điểm tương tự.
Chỉ là, Tiên Ma Luyện Thể Thuật là vì đúc tạo tiên ma chi khu, mà Đại Thủ Ấn lại như là công phạt chi lực thuần túy, song nếu men theo phương hướng này tiếp tục lĩnh ngộ, rất có thể sẽ thu được hiệu quả.
Hắn tu hành Luyện Thần Đồ Lục, hắn có ưu thế tự nhiên.
Thậm chí Tần Vấn Thiên còn lấy ra Vạn Pháp Lục để phụ trợ tu hành, trong mộng cảnh hư ảo, hắn phảng phất như đang rong chơi trong Thần Văn lưu động vô tận của Đại Thủ Ấn. Hắn không thấy được những Thần Văn cụ thể kia, nhưng hắn nằm ở trong đó, Thần Văn chi quang của Đại Thủ Ấn bao bọc thân thể hắn, những Thần Văn kia phảng phất là một chỉnh thể, có được vạn ngàn biến hóa, có được năng lực quỷ thần khó lường.
Đường tu hành là từ đơn giản tới phức tạp, rồi từ phức tạp quay về đơn giản.
Tần Vấn Thiên thầm nói trong lòng, đối với điểm này, rất lâu trước kia hắn đã từng có cảm ngộ, tu hành lực lượng nào cũng đều như thế, trước là bắt đầu từ cơ sở, từ đơn giản trở nên phức tạp, sau khi tu thành, thần thông thuật pháp phức tạp đến đâu đều có thể công phạt mà ra trong chớp mắt, phảng phất như chỉ cần một ý niệm là ra, giơ tay nhấc chân liền tung ra được công kích cường đại mà trước kia từng phải khó khăn lắm mới lĩnh ngộ ra được.
Lực lượng chi ngộ thường thường đều huyền diệu như thế, Tần Vấn Thiên trầm tư, lúc này, hắn còn chưa đạt tới trình độ từ phức tạp về đơn giản, lĩnh ngộ đối với Đại Thủ Ấn hẳn nên bắt đầu từ đơn giản trước.
Luyện Thần Đồ Lục.
Tần Vấn Thiên hít sâu một hơi, Luyện Thần Đồ Lục lại phát huy huyền diệu của nó, hắn chuẩn bị bắt đầu lại từ đầu, bước thứ nhất, mô phỏng hết thảy Thần Văn đơn thể trong Đại Thủ Ấn, có lẽ sau cùng có thể đạt tới phản phác quy chân, nhưng quá trình ấy vĩnh viễn không cách nào giản lược, tu hành chính là như thế, tất phải bước từng bước vững chắc, không có đường tắt để đi.
Tần Vấn Thiên tâm không bàng vụ, tập trung đầu nhập vào trong lĩnh ngộ tu hành, bởi thế không cảm nhận được thời gian trôi mất, cũng không cách nào cảm thụ được lệ khí từ đám thiên kiêu.
Hắn có việc để làm, hơn nữa tinh thần còn cực chăm chú, hoàn toàn không có khái niệm thời gian, nhưng những người khác không được như vậy, mỗi giây qua đi đều là thống khổ.
Trong cung điện dưới đất, chư vị thiên kiêu tới tới lui lui, có người oanh khắp mọi ngóc ngách của cung điện dưới đất, nhưng vô dụng, không lay động được mảy may, nơi này không có sơ hở, căn bản không tồn tại lối thoát.
Cơ hồ mỗi một người đi qua bên cạnh Tần Vấn Thiên, vô luận là người Song Kiêu minh hay người Tiêu Môn, ai nấy đều lành lạnh nhìn hắn, trong nhãn đồng chớp lên hàn ý, tùy theo thời gian đẩy dời càng lúc càng nồng đậm.
Bọn họ không cách nào oán trách bản thân liều lĩnh xung động cùng theo Tần Vấn Thiên tiến vào, thế nên chỉ có thể oán trách Tần Vấn Thiên tự cho là đúng dẫn mình vào tuyệt cảnh, bản tính con người vốn là như thế.
Nếu ánh mắt có thể giết người, sợ rằng Tần Vấn Thiên không biết đã chết bao nhiêu.
- Tiêu Lãnh Nguyệt, ngươi nhẫn nại thật đấy.
Huyền Tinh lại lần nữa đi tới bên này, nhìn Tiêu Lãnh Nguyệt dựa ở kia, mắt đăm đăm quan sát Tần Vấn Thiên.
Trong lòng Tiêu Lãnh Nguyệt khẽ run lên, nhẫn nại ư?
Nhẫn nại của nàng đang mai một từng ngày.
Cách thời điểm bọn họ bước xuống tòa cung điện dưới đất này đã gần năm tháng, không có tu hành, không có tiến bộ, mỗi ngày đều dày vò tìm kiếm trong tuyệt vọng, cuối cùng thường thường đều nảy sinh tình tự chán chường.
Ánh mắt âm lãnh của Huyền Tinh lần nữa nhìn về phía Tần Vấn Thiên, không thể không thừa nhận, sức nhẫn nại của Tần Vấn Thiên là tốt nhất trong mọi người ở đây. Hắn muốn xem xem Tần Vấn Thiên còn dày vò được bao ngày, nhưng Tần Vấn Thiên không hề chán nản, phảng phất như ngày nào cũng đắm chìm trong thế giới của chính mình, lặng lẽ tu hành, phảng phất như hắn không phải đang bị khốn ở đây mà đang tới đây tu hành.
Loại nhẫn nại bình thản như thế khiến ngay cả Huyền Tinh đều ẩn ẩn có phần đố kị.
- Hắn đang đợi người khác tìm giúp đường ra?
Huyền Tinh lành lạnh nói.
Đúng vào lúc này, một đạo thân ảnh đi tới chỗ Tần Vấn Thiên, thấy cảnh ấy Huyền Tinh nhướng mày lên, trong mắt lập tức chớp qua một mạt ý cười rét lạnh.
Cuối cùng, có người nhịn không được?
Lúc này Tần Vấn Thiên chính đang ở thời khắc then chốt, hắn đã có thể đắp nặn ra tất cả Thần Văn đơn thể, trong không gian hư ảo, hắn đứng giữa Đại Thủ Ấn, vươn bàn tay ra, từng luồng phù văn lưu động, thần nguyên vô tận xuất hiện trên chưởng tâm, nương theo lưu động của những đường vân kia, phảng phất như chỉ trong tích tắc, chưởng tâm hắn nảy sinh ra các loại biến hóa, chỉ cần hắn nguyện ý liền có thể sinh ra biến hóa vô cùng trong thời gian cực ngắn, quả thực biến ảo khó lường.
Tần Vấn Thiên thả bàn tay xuống, vẫn đứng trong Đại Chưởng Ấn, lần nữa quan vọng, phảng phất như có điều cảm ngộ, dường như chỉ bằng mắt thường cũng có thể thấy được Thần Văn đang di động điên cuồng trong Đại Chưởng Ấn, diễn hóa không ngừng, cảm giác cực kỳ huyền diệu, khó mà nói được bằng lời.
Nhưng vừa lúc ấy, Tần Vấn Thiên bỗng đột nhiên cảm giác được bên ngoài có một cỗ nguy cơ khủng bố bất chợt hàng lâm, hắn mở choàng mắt ra, lập tức nhìn thấy một đại chưởng ấn màu máu oanh giết đến mình, đại chưởng ấn màu máu cực đáng sợ, phảng phất như có thể một chưởng phách người thành thịt vụn, thậm chí Tần Vấn Thiên còn không kịp nhìn xem người phát động công kích là ai.
Trong lúc vội vã Tần Vấn Thiên cuống cuồng hội tụ toàn bộ lực lượng, giơ tay oanh giết mà ra, phù quang khủng bố lưu động trong lòng bàn tay, trực tiếp va chạm với đại chưởng ấn màu máu, chỉ sát na thân thể Tần Vấn Thiên đã bị đánh bay, trực tiếp đập lên vách tường đằng sau, một cỗ lực lượng đáng sợ xông vào tứ ngược trong cơ thể hắn, khiến hắn kêu lên một tiếng đau đớn, thổ ra một búng máu tươi, thần sắc trắng bệch.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt Tần Vấn Thiên quét về phía tiền phương, không ít người nhìn sang bên này, ai nấy đều mang theo vẻ lạnh lùng, trên thân đầy lệ khí, bao gồm cả Tiêu Lãnh Nguyệt, nàng cũng nhìn, lần này, nàng không ra tay ngăn trở.
Khóe môi Tần Vấn Thiên nhếch lên mạt cười lạnh yêu dị, hắn ở chỗ này phí hết tâm tư tham ngộ bí ảo của cung điện dưới đất, những người này không có việc gì để làm, oán hận dành cho hắn không ngừng chồng thêm, đến nỗi giờ muốn ra tay giết hắn, đáng cười đến thế là cùng!