Thái Cổ Thần Vương

Chương 1049: - Ngộ ra bí ảo (1)



 

 

 

 

 

 

- Xem ra, các ngươi thật muốn chờ chết ở chỗ này. 

 

Tần Vấn Thiên mắt lạnh quét mọi người, khí thế trên người nhân vật thiên kiêu vừa nãy công kích hắn thăng lên cuồng bạo, cười lạnh khinh miệt, nói: 

 

- Trước lúc chết cũng phải lấy mạng ngươi đã. 

 

- Muốn giết ta? 

 

Tần Vấn Thiên vẻ như nghe được điều gì đó rất đáng cười: 

 

- Các ngươi chờ chết ở đây, trong khi chỉ mỗi mình ta tập trung tham ngộ bí ảo địa cung, đáng buồn là, phế vật không biết làm gì, ngược lại còn phát tiết oán niệm lên người ta, chuyện đáng cười đến thế là cùng, nếu ta chết, chỉ bằng các ngươi, e rằng rồi cũng bước theo ta. 

 

- Nói lớn không ngượng. 

 

Người đó thần sắc lãnh mạc, mắt nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, bước chân tiếp tục tiến tới. 

 

- Dừng tay. 

 

Một đạo thanh âm thanh thúy truyền lại, chỉ thấy Tiêu Lãnh Nguyệt bước nhanh ra trước, mắt đẹp nhìn về phía Tần Vấn Thiên, hỏi: 

 

- Tần Vấn Thiên, ngươi có phát hiện gì rồi ư? 

 

- Ta một mực tham ngộ bí ảo địa cung, còn những người này thì đang làm cái gì? 

 

Tần Vấn Thiên mắt lạnh quét qua mọi người. 

 

- Tiêu Lãnh Nguyệt, ngươi thật tin tưởng lời của hắn? 

 

Chỉ thấy Huyền Tinh cũng chậm rãi bước ra trước, coi chừng Tần Vấn Thiên nói: 

 


- Chỉ bằng ngươi thì có thể tham ngộ ra được gì, địa cung có vô số Thần Văn, có vạn ngàn biến hóa, Huyền Mâu của ta đã quét qua, lại chỉ có thể giải khai từng Thần Văn một, chứ không cách nào tham thấu bí ảo trong đó, ngươi có tư cách gì mà lớn lối như thế. 

 

- Ếch ngồi đáy giếng. 

 

Tần Vấn Thiên quét Huyền Tinh một cái, tiếng nổ vang ầm ầm truyền ra, chỉ thấy nơi chưởng tâm hắn có vô số phù quang lưu động, bàn tay lập tức oanh tới tiền phương, chưởng ấn khổng lồ vô cùng đáng sợ xuất hiện giữa hư không, trong chưởng ấn cự đại kia lại phảng phất như cất chứa vô Thần Văn vô tận, hơn nữa còn mang đến cho Huyền Tinh cảm giác như từng quen biết. 

 

- Ngươi không làm được, không có nghĩa những người khác cũng không làm được. Ngươi tự cho rằng tạo nghệ Thần Văn của mình rất mạnh, người khác đều không bằng được ngươi, chẳng qua là không biết trời cao đất dày, ánh mắt nông cạn, đáng cười đáng thán. 

 

Tần Vấn Thiên châm chọc một tiếng, trong mắt đẹp của Tiêu Lãnh Nguyệt lấp lánh ra dị thải, nàng tuy không tinh thông Thần Văn, nhưng vừa nãy đại chưởng ấn mà Tần Vấn Thiên oanh ra khiến nàng cũng cảm nhận được huyền diệu. Phảng phất như có phần tương tự những Thần Văn mà nàng nhìn thấy trong địa cung. 

 

Sắc mặt Huyền Tinh trầm xuống, âm lãnh nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, trầm mặc giây phút, hắn mở miệng nói: 

 

- Ta còn thắc mắc vì sao ngươi một mực an tâm tu hành. Thì ra, cái mà ngươi gọi là địa đồ chính là bí ảo của trọn cả địa cung. 

 

Lời này vừa ra, thần sắc chư cường giả lập tức chợt biến, ai nấy đều coi chừng Tần Vấn Thiên. 

 

Đúng a. Tần Vấn Thiên được đến địa đồ, chẳng lẽ. Trong đó thật sự ẩn tàng bí ảo địa cung? 

 

Tần Vấn Thiên sửng sốt, tức thì hiện ra một mạt ý cười quái dị, phảng phất như là đang tự giễu. Sự kiêu ngạo đã khắc vào trong xương cốt Huyền Tinh, hắn một mực cho rằng bản thân là xuất chúng nhất trong những người ở đây. Chí ít tạo nghệ Thần Văn là xuất chúng nhất, Tần Vấn Thiên dù nói thế nào, thậm chí chứng minh bằng thực tế. Huyền Tinh vẫn cứ đẩy hết toàn bộ lên cái gọi là “địa đồ”, không chịu nhận thua. 

 

Tần Vấn Thiên hiểu, dù hắn nói thế nào cũng đều vô nghĩa, bèn dứt khoát cười dài một tiếng, nói: 

 

- Cứ cho là ngươi đúng đi, nhưng lúc này, các ngươi đang đợi chết, mà chỉ có ta, chỉ có ta mới có cơ hội tìm được đường ra, các ngươi muốn thế nào? 

 

Cuối cùng thì ngươi cũng chịu thừa nhận. 

 

Trên thân Huyền Tinh trán phóng ra sát ý băng lãnh, từng bước tiến lại nói: 

 

- Giao ra đây. 

 

- Được lắm, xem ra ngươi đã có lựa chọn của riêng mình. 

 

Tần Vấn Thiên quét Huyền Tinh một cái, sau đó lại quay sang nhìn những người khác, chỉ thấy mắt đẹp của Tiêu Lãnh Nguyệt không ngừng lấp lánh, dị thải chớp hiện, tựa hồ đang suy tư. 

 

- Huyền Tinh, Tần Vấn Thiên nói không sai, chính ngươi không làm được gì, tuy tinh thông lực lượng Thần Văn lại tự cam đọa lạc vứt bỏ không thèm nghiên cứu, đến lúc sắp có thành quả lại quay sang muốn đối phó Tần Vấn Thiên, giờ hắn chính là người duy nhất có khả năng tìm được đường ra, ta quyết không cho phép ngươi động đến hắn mảy may. 


 

Tiêu Lãnh Nguyệt tỏ rõ thái độ, Huyền Tinh quay người sang nhìn chằm chằm Tiêu Lãnh Nguyệt: 

 

- Ngươi nhất định muốn vì hắn mà đối đầu với ta? 

 

- Nếu ngươi cho là vậy, thì cứ vậy đi. 

 

Tiêu Lãnh Nguyệt lãnh đạm nói, người Tiêu Môn lũ lượt tụ tập đến sau lưng nàng, người Song Kiêu minh thì đều xuất hiện bên cạnh Huyền Tinh, cường giả hai phe tựa hồ đang đối đầu nhau. 

 

- Hết thảy, đợi đến trước lúc tìm được lối ra hẵng tính. 

 

Lúc này, lại có một người tỏ thái độ, người đó tịnh không phải người thuộc hai đại thế lực. 

 

- Không sai, mọi người đều bị khốn ở chỗ này, lúc này tranh phong cũng đâu ý nghĩa, muốn để mọi người cùng nhau bồi táng à? 

 

Lại có thiên kiêu mở miệng, tựa hồ mọi người không mấy đồng ý với quyết định của Huyền Tinh. 

 

- Vậy được, nếu mọi người đã nói vậy, thì cứ cho hắn thêm một đoạn thời gian. 

 

Người khi nãy ra tay tru sát Tần Vấn Thiên cũng mở miệng, ánh mắt hắn lạnh lùng coi chừng Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên nghe thấy lại chỉ cười khẽ một cái. 

 

Khóe môi nhếch lên ý cười, những người đang bảo vệ kia liệu có thật là muốn tốt cho hắn? Hiển nhiên không phải, một khi tìm được lối ra, sợ rằng bọn họ cũng sẽ như Huyền Tinh, bức hỏi xem rốt cục mình đã được đến thứ gì. 

 

Trên thực tế chỉ cần hơi động não một chút là rõ ngay, nhân vật cảnh giới Tiên Đài Tiên Vương bị khốn chết ở đây, thế mà cuốn địa đồ kia không ai động quá, sao có thể là vật ẩn tàng bí ảo địa cung được? Nhưng tham niệm là điều không cách nào giảng lý, bọn họ chỉ nguyện tin tưởng vào điều mà bản thân hi vọng, giống như Huyền Tinh, một mực nhận định Tần Vấn Thiên khả năng đã được đến thứ gì, bằng không vì sao hắn có thể làm được điều mà những người khác không làm được? 

 

- Thế là xong ư? 

 

Tần Vấn Thiên khẽ cười châm chọc: 

 

- Ta tìm kiếm đường ra, lại có người muốn giết ta, giờ các ngươi thương lượng không giết ta nữa, việc này cứ thế kết thúc? 

 

- Vậy ngươi muốn thế nào? 

 

 

 

   

 

 

 

 

 

- Xem ra, các ngươi thật muốn chờ chết ở chỗ này. 

 

Tần Vấn Thiên mắt lạnh quét mọi người, khí thế trên người nhân vật thiên kiêu vừa nãy công kích hắn thăng lên cuồng bạo, cười lạnh khinh miệt, nói: 

 

- Trước lúc chết cũng phải lấy mạng ngươi đã. 

 

- Muốn giết ta? 

 

Tần Vấn Thiên vẻ như nghe được điều gì đó rất đáng cười: 

 

- Các ngươi chờ chết ở đây, trong khi chỉ mỗi mình ta tập trung tham ngộ bí ảo địa cung, đáng buồn là, phế vật không biết làm gì, ngược lại còn phát tiết oán niệm lên người ta, chuyện đáng cười đến thế là cùng, nếu ta chết, chỉ bằng các ngươi, e rằng rồi cũng bước theo ta. 

 

- Nói lớn không ngượng. 

 

Người đó thần sắc lãnh mạc, mắt nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, bước chân tiếp tục tiến tới. 

 

- Dừng tay. 

 

Một đạo thanh âm thanh thúy truyền lại, chỉ thấy Tiêu Lãnh Nguyệt bước nhanh ra trước, mắt đẹp nhìn về phía Tần Vấn Thiên, hỏi: 

 

- Tần Vấn Thiên, ngươi có phát hiện gì rồi ư? 

 

- Ta một mực tham ngộ bí ảo địa cung, còn những người này thì đang làm cái gì? 

 

Tần Vấn Thiên mắt lạnh quét qua mọi người. 

 

- Tiêu Lãnh Nguyệt, ngươi thật tin tưởng lời của hắn? 

 

Chỉ thấy Huyền Tinh cũng chậm rãi bước ra trước, coi chừng Tần Vấn Thiên nói: 

 

- Chỉ bằng ngươi thì có thể tham ngộ ra được gì, địa cung có vô số Thần Văn, có vạn ngàn biến hóa, Huyền Mâu của ta đã quét qua, lại chỉ có thể giải khai từng Thần Văn một, chứ không cách nào tham thấu bí ảo trong đó, ngươi có tư cách gì mà lớn lối như thế. 

 

- Ếch ngồi đáy giếng. 

 

Tần Vấn Thiên quét Huyền Tinh một cái, tiếng nổ vang ầm ầm truyền ra, chỉ thấy nơi chưởng tâm hắn có vô số phù quang lưu động, bàn tay lập tức oanh tới tiền phương, chưởng ấn khổng lồ vô cùng đáng sợ xuất hiện giữa hư không, trong chưởng ấn cự đại kia lại phảng phất như cất chứa vô Thần Văn vô tận, hơn nữa còn mang đến cho Huyền Tinh cảm giác như từng quen biết. 

 

- Ngươi không làm được, không có nghĩa những người khác cũng không làm được. Ngươi tự cho rằng tạo nghệ Thần Văn của mình rất mạnh, người khác đều không bằng được ngươi, chẳng qua là không biết trời cao đất dày, ánh mắt nông cạn, đáng cười đáng thán. 

 

Tần Vấn Thiên châm chọc một tiếng, trong mắt đẹp của Tiêu Lãnh Nguyệt lấp lánh ra dị thải, nàng tuy không tinh thông Thần Văn, nhưng vừa nãy đại chưởng ấn mà Tần Vấn Thiên oanh ra khiến nàng cũng cảm nhận được huyền diệu. Phảng phất như có phần tương tự những Thần Văn mà nàng nhìn thấy trong địa cung. 

 

Sắc mặt Huyền Tinh trầm xuống, âm lãnh nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, trầm mặc giây phút, hắn mở miệng nói: 

 

- Ta còn thắc mắc vì sao ngươi một mực an tâm tu hành. Thì ra, cái mà ngươi gọi là địa đồ chính là bí ảo của trọn cả địa cung. 

 

Lời này vừa ra, thần sắc chư cường giả lập tức chợt biến, ai nấy đều coi chừng Tần Vấn Thiên. 

 

Đúng a. Tần Vấn Thiên được đến địa đồ, chẳng lẽ. Trong đó thật sự ẩn tàng bí ảo địa cung? 

 

Tần Vấn Thiên sửng sốt, tức thì hiện ra một mạt ý cười quái dị, phảng phất như là đang tự giễu. Sự kiêu ngạo đã khắc vào trong xương cốt Huyền Tinh, hắn một mực cho rằng bản thân là xuất chúng nhất trong những người ở đây. Chí ít tạo nghệ Thần Văn là xuất chúng nhất, Tần Vấn Thiên dù nói thế nào, thậm chí chứng minh bằng thực tế. Huyền Tinh vẫn cứ đẩy hết toàn bộ lên cái gọi là “địa đồ”, không chịu nhận thua. 

 

Tần Vấn Thiên hiểu, dù hắn nói thế nào cũng đều vô nghĩa, bèn dứt khoát cười dài một tiếng, nói: 

 

- Cứ cho là ngươi đúng đi, nhưng lúc này, các ngươi đang đợi chết, mà chỉ có ta, chỉ có ta mới có cơ hội tìm được đường ra, các ngươi muốn thế nào? 

 

Cuối cùng thì ngươi cũng chịu thừa nhận. 

 

Trên thân Huyền Tinh trán phóng ra sát ý băng lãnh, từng bước tiến lại nói: 

 

- Giao ra đây. 

 

- Được lắm, xem ra ngươi đã có lựa chọn của riêng mình. 

 

Tần Vấn Thiên quét Huyền Tinh một cái, sau đó lại quay sang nhìn những người khác, chỉ thấy mắt đẹp của Tiêu Lãnh Nguyệt không ngừng lấp lánh, dị thải chớp hiện, tựa hồ đang suy tư. 

 

- Huyền Tinh, Tần Vấn Thiên nói không sai, chính ngươi không làm được gì, tuy tinh thông lực lượng Thần Văn lại tự cam đọa lạc vứt bỏ không thèm nghiên cứu, đến lúc sắp có thành quả lại quay sang muốn đối phó Tần Vấn Thiên, giờ hắn chính là người duy nhất có khả năng tìm được đường ra, ta quyết không cho phép ngươi động đến hắn mảy may. 

 

Tiêu Lãnh Nguyệt tỏ rõ thái độ, Huyền Tinh quay người sang nhìn chằm chằm Tiêu Lãnh Nguyệt: 

 

- Ngươi nhất định muốn vì hắn mà đối đầu với ta? 

 

- Nếu ngươi cho là vậy, thì cứ vậy đi. 

 

Tiêu Lãnh Nguyệt lãnh đạm nói, người Tiêu Môn lũ lượt tụ tập đến sau lưng nàng, người Song Kiêu minh thì đều xuất hiện bên cạnh Huyền Tinh, cường giả hai phe tựa hồ đang đối đầu nhau. 

 

- Hết thảy, đợi đến trước lúc tìm được lối ra hẵng tính. 

 

Lúc này, lại có một người tỏ thái độ, người đó tịnh không phải người thuộc hai đại thế lực. 

 

- Không sai, mọi người đều bị khốn ở chỗ này, lúc này tranh phong cũng đâu ý nghĩa, muốn để mọi người cùng nhau bồi táng à? 

 

Lại có thiên kiêu mở miệng, tựa hồ mọi người không mấy đồng ý với quyết định của Huyền Tinh. 

 

- Vậy được, nếu mọi người đã nói vậy, thì cứ cho hắn thêm một đoạn thời gian. 

 

Người khi nãy ra tay tru sát Tần Vấn Thiên cũng mở miệng, ánh mắt hắn lạnh lùng coi chừng Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên nghe thấy lại chỉ cười khẽ một cái. 

 

Khóe môi nhếch lên ý cười, những người đang bảo vệ kia liệu có thật là muốn tốt cho hắn? Hiển nhiên không phải, một khi tìm được lối ra, sợ rằng bọn họ cũng sẽ như Huyền Tinh, bức hỏi xem rốt cục mình đã được đến thứ gì. 

 

Trên thực tế chỉ cần hơi động não một chút là rõ ngay, nhân vật cảnh giới Tiên Đài Tiên Vương bị khốn chết ở đây, thế mà cuốn địa đồ kia không ai động quá, sao có thể là vật ẩn tàng bí ảo địa cung được? Nhưng tham niệm là điều không cách nào giảng lý, bọn họ chỉ nguyện tin tưởng vào điều mà bản thân hi vọng, giống như Huyền Tinh, một mực nhận định Tần Vấn Thiên khả năng đã được đến thứ gì, bằng không vì sao hắn có thể làm được điều mà những người khác không làm được? 

 

- Thế là xong ư? 

 

Tần Vấn Thiên khẽ cười châm chọc: 

 

- Ta tìm kiếm đường ra, lại có người muốn giết ta, giờ các ngươi thương lượng không giết ta nữa, việc này cứ thế kết thúc? 

 

- Vậy ngươi muốn thế nào?