Thái Cổ Thần Vương

Chương 1050: - Ngộ ra bí ảo (2)



 

 

Thần sắc nhân vật thiên kiêu ra tay với Tần Vấn Thiên chợt lạnh, mở miệng nói. 

 

Tần Vấn Thiên cười khẩy, ngón tay trực tiếp chỉ thẳng mặt hắn, lạnh lùng nói: 

 

- Giết hắn, nếu không, tự các ngươi đi mà tìm lối thoát, ai cũng đừng nghĩ ra ngoài. 

 

Sát na khi lời này vừa ra, khắp người Tần Vấn Thiên toàn là hàn băng, các ngươi cho rằng ta dễ tính vậy à? 

 

- Oanh! 

 

Người đó hét lớn một tiếng, đạp chân ra trước một bước, khí thế cực khủng bố, áp lực đáng sợ bức thẳng tới chỗ Tần Vấn Thiên. 

 

Cũng vừa lúc ấy, Tần Vấn Thiên trực tiếp nhắm mắt lại, phảng phất như mặc người xâu xé. 

 

- Dừng tay. 

 

Có người quát, chợt thấy từng đạo thân ảnh lấp lánh, trực tiếp vây kín quanh người đó. 

 

- Các ngươi muốn làm gì? 

 

Thiên kiêu kia hét lớn một tiếng. 

 

- Tần Vấn Thiên, người Cổ Đế chi thành không tru người, ngươi cần gì phải khổ thế. 

 

Có người mở miệng nói. 

 

- Ngươi mù à, khi trước lúc hắn muốn giết ta sao không thấy ngươi đi ra nói thay cho hắn? 

 

Tần Vấn Thiên lạnh lùng thổ ra một tiếng, trên thân tên thiên kiêu bị đám người vây chặt lộ ra khí thế khủng bố, phảng phất như chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào. 

 

- Động thủ. 

 

Tiếng quát lạnh truyền ra, một cỗ đông sát chi lực hàng lâm, thì ra là Tiêu Lãnh Nguyệt suất tiên ra tay trước, hơn nữa, toàn bộ người của Tiêu Môn cơ hồ đồng thời ra tay với nàng, một sợi dây xích màu vàng trực tiếp chui ra từ đồ án dưới đất, bò dọc vách tường mà lên, khóa cứng thiên kiêu kia. Là Thần Văn sư ra tay, trước hạn chế hành động của hắn, tránh để thiên kiêu kia tế ra tiên binh tạo thành thương vong. 

 


Trong tích tắc ấy, tiếng ầm vang tung trời, những người khi trước tựa hồ còn không định ra tay chợt đồng thời bạo lên, quả quyết ngoan lạt đến độ nhìn mà tâm kinh, thiên kiêu bị vây rống giận lên, tưởng muốn tế ra tiên binh, lại phát hiện có vô vàn công kích đồng thời hàng lâm, lực lượng khắp người đều bị hạn chế, tay chân cũng bị khóa cứng, khí thế ngất trời lũ lượt bạo giết mà đến, trước mặt chỉ còn mỗi tuyệt lộ. 

 

- Không... 

 

Hắn cuồng hống một tiếng, phát ra tiếng gào thét tuyệt vọng, sao đó công kích tưởng chừng như vô tận trực tiếp chìm ngập, chỉ nháy mắt, một vị thiên kiêu cường đại đã bị tru sát đương trường. 

 

Tần Vấn Thiên lạnh lùng chứng kiến hết thảy xảy ra trước mắt, trong lòng nổi lên từng trận hàn ý, rõ ràng vì cái lợi của bản thân, cái gọi là quy tắc ngầm không hạ sát thủ bỗng thành xác không, đám thiên kiêu kia một khi lộ ra răng nanh đúng là quả quyết đáng sợ hơn bất kỳ ai. Hắn không khỏi nghĩ đến chính mình, những người đó cho rằng mình được đến bảo vật, như vậy, một khi đi ra sẽ có hậu quả như nào? 

 

- Tần Vấn Thiên, ngươi cứ an tâm tìm đường ra, ngươi đã là người của Tiêu Môn ta, ta tự sẽ bảo đảm an toàn cho ngươi. 

 

Lúc này Tiêu Lãnh Nguyệt thổ ra một lời ý vị sâu xa, tựa hồ muốn ám chỉ điều gì. 

 

- Được! 

 

Tần Vấn Thiên cười lên gật đầu, tâm tư Tiêu Lãnh Nguyệt hắn đại khái cũng đoán được phần nào. 

 

Tần Vấn Thiên đi tới một nơi, quét mắt nhìn mọi người một cái, sau đó lập tức lần nữa bó gối mà ngồi, không nhìn mọi người, tiến vào tự mình lĩnh ngộ. 

 

Hắn tin tưởng, có qua một lần rồi, sẽ không ai dám ra tay với hắn nữa, chí ít trước khi thoát khỏi cung điện dưới đất này, không ai ngu xuẩn đến mức đào mồ chôn mình. 

 

Đám người Tiêu Lãnh Nguyệt nhìn Tần Vấn Thiên, trong lòng đều có ý đồ riêng, chỉ thấy Huyền Tinh quét Tiêu Lãnh Nguyệt một cái, hắn cũng đoán được suy nghĩ của Tiêu Lãnh Nguyệt, sợ rằng Tiêu Lãnh Nguyệt sẽ ra sức bảo vệ Tần Vấn Thiên, thậm chí sau khi thoát ra ngoài vẫn sẽ bảo vệ. 

 

Tần Vấn Thiên và Đế Thiên, hai bộ thân thể đồng thời lĩnh ngộ, đứng ở trong Đại Chưởng Ấn chăm chú tham ngộ, nhưng pháp thuật Cổ Chi Đại Đế lưu lại há là thứ dễ dàng tham ngộ, thời gian trôi đi từng chút từng chút một, nháy mắt lại một tháng qua đi, đến một ngày, cuối cùng Tần Vấn Thiên có một tia hiểu ra, Thần Chi Thủ, có lẽ, hắn đã phần nào hiểu được chân ý của Thần Chi Thủ. 

 

Nhưng hắn vẫn cứ đắm chìm trong lĩnh ngộ, thẳng đến mấy ngày sau, Tần Vấn Thiên mới mở choàng mắt ra, thấp giọng nói: 

 

- Ta đã hiểu rồi. 

 

Chỉ sát na, từng đạo ánh mắt đồng thời bắn về phía Tần Vấn Thiên, nhìn hắn chằm chằm. 

 

- Tần Vấn Thiên, tìm được bí ảo địa cung rồi? 

 

Thân hình Tiêu Lãnh Nguyệt lóe lên, đi tới bên người Tần Vấn Thiên, mắt đẹp nhịn không được hơi khẽ chấn động, bị khốn nửa năm, trong lòng bọn họ nôn nóng đến mức nào không cần nghĩ cũng biết, chỉ là một mực bị đè nén, bởi chỉ có trên thân Tần Vấn Thiên mới nhìn thấy một tia hi vọng. 

 

Giờ Tần Vấn Thiên nói ra câu kia, không nghi ngờ đã khiên động tâm tư mọi người, ánh mắt bọn họ đồng thời quét hướng Tần Vấn Thiên. 


 

- Có khả năng, chẳng qua phải thử mới biết. 

 

Tần Vấn Thiên mở miệng nói, ánh mắt mọi người lộ ra phong mang. 

 

- Vậy ngươi động thủ đi. 

 

Tiêu Lãnh Nguyệt nói. 

 

Tần Vấn Thiên đứng thẳng người dậy, nhìn về phía mọi người, nói: 

 

- Một mình ta có phần khốn khó, hi vọng người tu hành Thần Văn có thể phối hợp, thắp sáng toàn bộ Thần Văn trong tòa cung điện dưới đất này. 

 

- Ý ngươi là phát động Thần Văn trong trọn cả cung điện? 

 

Huyền Tinh đi tới nhìn Tần Vấn Thiên hỏi: 

 

- Ngươi dám chắc sẽ không tạo thành tai nạn hủy diệt? 

 

- Ta nói qua, ngươi căn bản không hiểu. 

 

Tần Vấn Thiên lành lạnh quét mắt nhìn Huyền Tinh một cái, nói: 

 

- Tin hay không tùy ngươi, nhưng nếu không ai nguyện ý phối hợp, thứ ta không đủ năng lực, chính các ngươi tự nghĩ cách đi ra thôi! 

 

- Ngươi... 

 

Ngón tay Huyền Tinh chỉ hướng Tần Vấn Thiên, nộ khí trán phóng, lạnh giọng nói: 

 

- Được, theo ý ngươi. 

 

 

 

 

 

   

 

Thần sắc nhân vật thiên kiêu ra tay với Tần Vấn Thiên chợt lạnh, mở miệng nói. 

 

Tần Vấn Thiên cười khẩy, ngón tay trực tiếp chỉ thẳng mặt hắn, lạnh lùng nói: 

 

- Giết hắn, nếu không, tự các ngươi đi mà tìm lối thoát, ai cũng đừng nghĩ ra ngoài. 

 

Sát na khi lời này vừa ra, khắp người Tần Vấn Thiên toàn là hàn băng, các ngươi cho rằng ta dễ tính vậy à? 

 

- Oanh! 

 

Người đó hét lớn một tiếng, đạp chân ra trước một bước, khí thế cực khủng bố, áp lực đáng sợ bức thẳng tới chỗ Tần Vấn Thiên. 

 

Cũng vừa lúc ấy, Tần Vấn Thiên trực tiếp nhắm mắt lại, phảng phất như mặc người xâu xé. 

 

- Dừng tay. 

 

Có người quát, chợt thấy từng đạo thân ảnh lấp lánh, trực tiếp vây kín quanh người đó. 

 

- Các ngươi muốn làm gì? 

 

Thiên kiêu kia hét lớn một tiếng. 

 

- Tần Vấn Thiên, người Cổ Đế chi thành không tru người, ngươi cần gì phải khổ thế. 

 

Có người mở miệng nói. 

 

- Ngươi mù à, khi trước lúc hắn muốn giết ta sao không thấy ngươi đi ra nói thay cho hắn? 

 

Tần Vấn Thiên lạnh lùng thổ ra một tiếng, trên thân tên thiên kiêu bị đám người vây chặt lộ ra khí thế khủng bố, phảng phất như chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào. 

 

- Động thủ. 

 

Tiếng quát lạnh truyền ra, một cỗ đông sát chi lực hàng lâm, thì ra là Tiêu Lãnh Nguyệt suất tiên ra tay trước, hơn nữa, toàn bộ người của Tiêu Môn cơ hồ đồng thời ra tay với nàng, một sợi dây xích màu vàng trực tiếp chui ra từ đồ án dưới đất, bò dọc vách tường mà lên, khóa cứng thiên kiêu kia. Là Thần Văn sư ra tay, trước hạn chế hành động của hắn, tránh để thiên kiêu kia tế ra tiên binh tạo thành thương vong. 

 

Trong tích tắc ấy, tiếng ầm vang tung trời, những người khi trước tựa hồ còn không định ra tay chợt đồng thời bạo lên, quả quyết ngoan lạt đến độ nhìn mà tâm kinh, thiên kiêu bị vây rống giận lên, tưởng muốn tế ra tiên binh, lại phát hiện có vô vàn công kích đồng thời hàng lâm, lực lượng khắp người đều bị hạn chế, tay chân cũng bị khóa cứng, khí thế ngất trời lũ lượt bạo giết mà đến, trước mặt chỉ còn mỗi tuyệt lộ. 

 

- Không... 

 

Hắn cuồng hống một tiếng, phát ra tiếng gào thét tuyệt vọng, sao đó công kích tưởng chừng như vô tận trực tiếp chìm ngập, chỉ nháy mắt, một vị thiên kiêu cường đại đã bị tru sát đương trường. 

 

Tần Vấn Thiên lạnh lùng chứng kiến hết thảy xảy ra trước mắt, trong lòng nổi lên từng trận hàn ý, rõ ràng vì cái lợi của bản thân, cái gọi là quy tắc ngầm không hạ sát thủ bỗng thành xác không, đám thiên kiêu kia một khi lộ ra răng nanh đúng là quả quyết đáng sợ hơn bất kỳ ai. Hắn không khỏi nghĩ đến chính mình, những người đó cho rằng mình được đến bảo vật, như vậy, một khi đi ra sẽ có hậu quả như nào? 

 

- Tần Vấn Thiên, ngươi cứ an tâm tìm đường ra, ngươi đã là người của Tiêu Môn ta, ta tự sẽ bảo đảm an toàn cho ngươi. 

 

Lúc này Tiêu Lãnh Nguyệt thổ ra một lời ý vị sâu xa, tựa hồ muốn ám chỉ điều gì. 

 

- Được! 

 

Tần Vấn Thiên cười lên gật đầu, tâm tư Tiêu Lãnh Nguyệt hắn đại khái cũng đoán được phần nào. 

 

Tần Vấn Thiên đi tới một nơi, quét mắt nhìn mọi người một cái, sau đó lập tức lần nữa bó gối mà ngồi, không nhìn mọi người, tiến vào tự mình lĩnh ngộ. 

 

Hắn tin tưởng, có qua một lần rồi, sẽ không ai dám ra tay với hắn nữa, chí ít trước khi thoát khỏi cung điện dưới đất này, không ai ngu xuẩn đến mức đào mồ chôn mình. 

 

Đám người Tiêu Lãnh Nguyệt nhìn Tần Vấn Thiên, trong lòng đều có ý đồ riêng, chỉ thấy Huyền Tinh quét Tiêu Lãnh Nguyệt một cái, hắn cũng đoán được suy nghĩ của Tiêu Lãnh Nguyệt, sợ rằng Tiêu Lãnh Nguyệt sẽ ra sức bảo vệ Tần Vấn Thiên, thậm chí sau khi thoát ra ngoài vẫn sẽ bảo vệ. 

 

Tần Vấn Thiên và Đế Thiên, hai bộ thân thể đồng thời lĩnh ngộ, đứng ở trong Đại Chưởng Ấn chăm chú tham ngộ, nhưng pháp thuật Cổ Chi Đại Đế lưu lại há là thứ dễ dàng tham ngộ, thời gian trôi đi từng chút từng chút một, nháy mắt lại một tháng qua đi, đến một ngày, cuối cùng Tần Vấn Thiên có một tia hiểu ra, Thần Chi Thủ, có lẽ, hắn đã phần nào hiểu được chân ý của Thần Chi Thủ. 

 

Nhưng hắn vẫn cứ đắm chìm trong lĩnh ngộ, thẳng đến mấy ngày sau, Tần Vấn Thiên mới mở choàng mắt ra, thấp giọng nói: 

 

- Ta đã hiểu rồi. 

 

Chỉ sát na, từng đạo ánh mắt đồng thời bắn về phía Tần Vấn Thiên, nhìn hắn chằm chằm. 

 

- Tần Vấn Thiên, tìm được bí ảo địa cung rồi? 

 

Thân hình Tiêu Lãnh Nguyệt lóe lên, đi tới bên người Tần Vấn Thiên, mắt đẹp nhịn không được hơi khẽ chấn động, bị khốn nửa năm, trong lòng bọn họ nôn nóng đến mức nào không cần nghĩ cũng biết, chỉ là một mực bị đè nén, bởi chỉ có trên thân Tần Vấn Thiên mới nhìn thấy một tia hi vọng. 

 

Giờ Tần Vấn Thiên nói ra câu kia, không nghi ngờ đã khiên động tâm tư mọi người, ánh mắt bọn họ đồng thời quét hướng Tần Vấn Thiên. 

 

- Có khả năng, chẳng qua phải thử mới biết. 

 

Tần Vấn Thiên mở miệng nói, ánh mắt mọi người lộ ra phong mang. 

 

- Vậy ngươi động thủ đi. 

 

Tiêu Lãnh Nguyệt nói. 

 

Tần Vấn Thiên đứng thẳng người dậy, nhìn về phía mọi người, nói: 

 

- Một mình ta có phần khốn khó, hi vọng người tu hành Thần Văn có thể phối hợp, thắp sáng toàn bộ Thần Văn trong tòa cung điện dưới đất này. 

 

- Ý ngươi là phát động Thần Văn trong trọn cả cung điện? 

 

Huyền Tinh đi tới nhìn Tần Vấn Thiên hỏi: 

 

- Ngươi dám chắc sẽ không tạo thành tai nạn hủy diệt? 

 

- Ta nói qua, ngươi căn bản không hiểu. 

 

Tần Vấn Thiên lành lạnh quét mắt nhìn Huyền Tinh một cái, nói: 

 

- Tin hay không tùy ngươi, nhưng nếu không ai nguyện ý phối hợp, thứ ta không đủ năng lực, chính các ngươi tự nghĩ cách đi ra thôi! 

 

- Ngươi... 

 

Ngón tay Huyền Tinh chỉ hướng Tần Vấn Thiên, nộ khí trán phóng, lạnh giọng nói: 

 

- Được, theo ý ngươi.