Thái Cổ Thần Vương

Chương 1078: Đám người Tần Vấn Thiên.



Tử Tình Hiên thoát ly chưởng khống của Hạ Thiên Hàn, đi tới trước người Tần Vấn Thiên, nàng không nói gì thêm, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên lại mang theo quang mang dị dạng.  

             - Không sao chứ?  

             Tần Vấn Thiên hỏi.  

             - Một chút thương nhỏ, không có gì đại ngại.  

             Tử Tình Hiên lắc lắc đầu, nhìn Thanh Nhi bên cạnh Tần Vấn Thiên một cái, tiếp đó liền đi tới bên người Tần Vấn Thiên.  

             Ánh mắt Tần Vấn Thiên quét hướng đám người Hạ Thiên Hàn, nhãn thần bén nhọn toát ra vẻ lãnh lệ, lạnh giọng nói:  

             - Cút  

             Khí thế ba động trên thân Hạ Thiên Hàn, trong mắt ẩn chứa lãnh quang cường liệt, hận không thể đại chiến một trận cùng Tần Vấn Thiên, tuy đối mặt với Tần Vấn Thiên có được Thần Chi Thủ không khả năng giành được thắng lợi, nhưng lúc này Tần Vấn Thiên đã tán đi lực lượng Thần Chi Thủ, không biết hắn còn năng lực lần nữa ngưng tụ ra Thần Chi Thủ không, chí ít ở lần trước, hắn chỉ sử dụng được một lần, sau khi bị Huyền đế đánh nát Thần Chi Thủ liền không cách nào tái ngưng tụ.  

             Chẳng qua bây giờ trước mắt không chỉ có mỗi Tần Vấn Thiên, mà còn có cả Thanh Nhi công chúa, cường giả xếp thứ năm trên Đăng Tiên bảng, không phải là người Hạ Thiên Hàn hắn có thể đánh thắng.  

             - Mang theo Đồ Đằng, chúng ta đi.  

             Hạ Thiên Hàn lạnh lùng nói, lập tức có người nâng thân thể Đồ Đằng dậy, người Song Kiêu minh chớp lóe rời đi , chỉ có đi về thông tri Huyền Dương và Tiêu Lãnh Nguyệt rồi hẵng làm quyết định, rốt cuộc đám người Tần Vấn Thiên chỉ có hai người là có lực lượng đối kháng cùng bọn họ.  

             Huyền Dương xếp thứ tư trên Đăng Tiên bảng, có thể đối chiến cùng Thanh Nhi công chúa, Tiêu Lãnh Nguyệt có thể đánh một trận với Tần Vấn Thiên, Song Kiêu minh còn có rất nhiều nhân vật thiên kiêu cường đại khác, nếu bọn họ đã xuất hiện, vậy không cần nóng nảy, trừ phi mỗi lần Tần Vấn Thiên đều liều mạng, mà thủ đoạn liều mạng như thế, chính hắn chắc cũng không gánh chịu được mấy lần, nếu không sao lâu như vậy mới thấy lần nữa hiện thân.  

             Đương nhiên vẫn có điều ngoài ý, đó là tu vị Tần Vấn Thiên cánh nhiên đột phá, bước vào cảnh giới Thiên Tượng tầng thứ tám.  

             Người Song Kiêu minh rời đi. Chung quanh vẫn có không ít thiên kiêu xem náo nhiệt, Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi công chúa tựa hồ một mực tấc bước không rời. Quan hệ của hai người hẳn giống như mọi người từng suy đoán. Là tình lữ.  

             - Tần sư huynh, may mà ngươi chạy tới kịp thời.  

             Quân Mộng Trần mở miệng nói.  

             Tần Vấn Thiên lắc đầu đáp:  

             - Nếu không bởi ta, Huyền Dương cũng sẽ không bắt các ngươi.  

             - Điều này sao có thể trách ngươi, sư huynh đệ chúng ta nếu đã cùng nhau đến Cổ Đế chi thành, tự nhiên là đồng cam cộng khổ. Huynh đệ Huyền thị kia hiếp người quá đáng, đương sơ ngươi tru sát Huyền Tinh không sai, đổi lại là ta cũng sẽ làm như vậy, bây giờ bị Huyền Dương đuổi giết. Ta thực lực không bằng người tự ta cũng nhận. Chẳng qua đợi sau này cường đại, ta tất khiến chúng phải hối hận.  

             Quân Mộng Trần rất không thoải mái, cảnh giới Thiên tượng tầng thứ bảy của hắn khi đối mặt với thiên kiêu đỉnh cấp của Song Kiêu minh thì vẫn còn quá yếu.  

             Rốt cuộc trong Song Kiêu minh cường giả như mây, rất nhiều nhân vật có tên trên Đăng Tiên bảng. Tỷ như Đồ Đằng khi trước, kẻ đó có thể dễ dàng đánh bại Tử Tình Hiên, Khai Thiên Phủ cực kỳ lợi hại.  

             - Được rồi.  

             Lúc này Quân Mộng Trần xoay người nhìn sang Hoa Thái Hư, nói:  

             - Còn chưa cảm tạ ngươi, năm đó lúc ở Đông Thánh tiên cung chúng ta cũng tính là đối thủ, không ngờ ngươi lại ra tay giúp đỡ.  

             Tần Vấn Thiên nhìn về phía Hoa Thái Hư, hắn cũng không liệu đến Hoa Thái Hư sẽ ra tay, tuy hiện nay bọn họ đã tính là nhất tiếu mẫn ân cừu, kết thúc ân oán ngày xưa, nhưng ra tay giúp đỡ thì vẫn là nhân tình.  

             - Đa tạ.  

             Tần Vấn Thiên cũng mở miệng nói.  

             - Nếu ta gặp phải tình huống như thế, hẳn ngươi cũng sẽ ra tay thôi.  

             Hoa Thái Hư nhẹ nhàng nói, Tần Vấn Thiên sửng sốt, lấy quan hệ phức tạp giữa hắn và Hoa Thái Hư, nếu Hoa Thái Hư bị người áp chế, hắn đúng là cực có khả năng sẽ ra tay giúp đỡ, chẳng qua nếu không bởi Hoa Thái Hư hỏi như thế, hắn cũng không nghĩ đến điều này.  

             - Giờ chúng ta cũng có năm người, huống hồ còn có sư tẩu xếp hạng thứ năm trên Đăng Tiên bảng, hay là cũng gầy dựng một thế lực tông môn, cường đại tự thân đối kháng cùng Song Kiêu minh?  

             Quân Mộng Trần nhìn Tần Vấn Thiên và Hoa Thái Hư một cái, cười lên nói.  

             - Sư tẩu?  

             Tần Vấn Thiên thoáng sửng sốt, lập tức chỉ thấy Quân Mộng Trần thật thà đưa tay sờ sờ đầu, khuôn mặt thanh tú len lén nhìn về phía Thanh Nhi.  

             Tròng mắt Thanh Nhi khẽ nháy nháy, tức thì lại băng lãnh, như thể không nghe được lời Quân Mộng Trần.  

             - Tần sư huynh, ngươi thấy thế nào, Huyền Dương và Tiêu Lãnh Nguyệt có thể gây dựng Song Kiêu minh, thực lực ngươi và sư tẩu cũng không kém thua hai người bọn họ, nếu gây dựng thế lực, nói không chừng cường giả cũng sẽ vân tập, siêu việt Song Kiêu minh, để chúng không còn ngang ngược nữa.  

             Quân Mộng Trần rất khó chịu nói.  

             - Đây cũng là kiến nghị không sai, ta nghe nói Cổ Đế chi thành có không ít di tích cổ, nếu có nhiều cường giả liên thủ thì cơ hội được đến kỳ ngộ sẽ lớn hơn nhiều so với tự thân đơn độc ứng đối.  

             Khiến Tần Vấn Thiên có phần ngoài ý là Hoa Thái Hư cánh nhiên không ý kiến gì, có vẻ tán đồng đề nghị của Quân Mộng Trần.  

             - Tình Hiên, ngươi cũng nghĩ vậy à?  

             Tần Vấn Thiên hỏi Tử Tình Hiên.  

             - Thấy cũng không sai, dù không thành, giờ chúng ta cũng có năm người, đợi đến tương lai chúng ta đều đột phá cảnh giới, dù không có thêm những người khác gia nhập, cũng đủ để trở thành một thế lực cường hoành trong Cổ Đế chi thành.  

             Tử Tình Hiên nói, hiện nay Thanh Nhi công chúa có cảnh giới Thiên Tượng tầng thứ chín, Tần Vấn Thiên, nàng cùng với Hoa Thái Hư đều là Thiên Tượng tầng thứ tám, Quân Mộng Trần là Thiên Tượng tầng thứ bảy.  

             Bọn họ sẽ dừng chân một quãng thời gian tương đối lâu trong Cổ Đế chi thành, thậm chí có khả năng xung kích tiên vị ở chỗ này, cuối cùng sẽ đến một ngày đột phá cảnh giới, khi đó lực lượng năm người liền vượt xa hẳn bây giờ.  

             - Thanh Nhi, ngươi đồng ý không?  

             Tần Vấn Thiên quay đầu lại nhìn Thanh Nhi bên cạnh, hỏi dò ý kiến nàng.  

             - Ngươi quyết định là được.  

             Thanh Nhi bình tĩnh nói, khiến Quân Mộng Trần nghe mà cười vui không thôi:  

             - Sư tẩu đều nói thế rồi, Tần sư huynh ngươi đừng do dự nữa.  

             - Vậy được, năm người chúng ta cũng kiến lập một tông môn, chỉ là tông môn này nên lấy tên thế nào?  

             Tần Vấn Thiên nhìn về phía mấy người hỏi.  

             - Ta và Tình Hiên đều nghe sư huynh, sư tẩu nhất định cũng ủng hộ Tần sư huynh, không bằng kêu Tần Môn đi, giản đơn là được, không cần dùng xưng hiệu vang dội làm gì, Tần sư huynh làm môn chủ, Hoa Thái Hư, ngươi thấy thế nào?  

             Quân Mộng Trần tùy tiện nói.  

             - Ta không ý kiến.  

             Hoa Thái Hư bình tĩnh đáp.  

             - Vậy cứ xác định thế đi, xưng là Tần Môn, giờ chúng ta nên chọn địa chỉ tông môn, Diệt Thần Cung được không?  

             Trên mặt Quân Mộng Trần chớp qua vẻ hớn hở, đương sơ lúc bọn họ vừa tới Cổ Đế chi thành, Diệt Thần Cung tưởng muốn bắt nạt mấy người bọn họ, bây giờ nhân lúc thành lập vừa khéo nắm xuống Diệt Thần Cung luôn.  

             - Giờ đối phó Diệt Thần Cung đã không chút ý nghĩa, Mộng Trần, hiện nay Song Kiêu minh thống nhất với Tiêu Môn, địa chỉ tông môn của bọn họ cũng thống nhất à?  

             Tần Vấn Thiên mở miệng hỏi.  

             - Không, Huyền Dương và Tiêu Lãnh Nguyệt vẫn chia nhau mỗi người thủ một phương, chỉ là lấy Song Kiêu minh làm chủ, người trú thủ Tiêu Môn cũng ít hơn.  

             Quân Mộng Trần đáp nói.  

             - Vậy chọn Tiêu Môn đi.  

             Tần Vấn Thiên mở miệng nói, Quân Mộng Trần nghe mà trong mắt không khỏi chớp qua một tia phong mang, trực tiếp tấn công Tiêu Môn?  

             - Được!  

             Quân Mộng Trần gật gật đầu:  

             - Thế chúng ta đi tới Tiêu Môn.  

             Năm người nói đi liền đi, bay thẳng đến nơi đặt trụ sở Tiêu Môn, chư cường giả chung quanh đều sững sờ, năm gia hỏa này điên hết rồi à, dù thực lực bọn hắn đúng là cường đại, nhưng cứ thế mà dám trực tiếp tấn công Tiêu Môn?  

             Tuy bây giờ lực lượng trú thủ trong Tiêu Môn không nhiều, nhưng cũng có vài chục vị thiên kiêu, chỉ với năm người bọn hắn liền muốn công hạ?  

             Thanh Nhi công chúa tuy xếp hạng thứ năm trên Đăng Tiên bảng, nhưng cũng đâu cường đại đến mức ấy.  

             - Đi, đi xem xem, nếu bọn họ thật có thể công hạ Tiêu Môn, ta không ngại gia nhập vào Tần Môn, cùng bọn họ chung tay đối kháng Song Kiêu minh.  

             - Ừ, huống hồ trong Tần Môn này đã có hai vị mỹ nữ, lại thêm Tần Vấn Thiên, không thua kém hai người Huyền Dương và Tiêu Lãnh Nguyệt là mấy.  

             Chư cường giả dồn dập đi theo, tin tức rất nhanh liền được truyền ra, lục tục có cường giả lao về phía trụ sở của Tiêu Môn.  

             Hiện nay tuy Tiêu Môn đã thống nhất cùng Song Kiêu minh, nhưng nơi trú địa của Tiêu Môn vẫn tồn tại, trở thành phân bộ Song Kiêu minh, Tham Lang, cựu tướng Tiêu Môn cai quản chỗ này, có mấy chục vị thiên kiêu cũng ở đây.  

             Lúc này, Tham Lang đang ngồi tu hành ở tu luyện trường, xếp hạng Đăng Tiên bảng trong Cổ Đế chi thành thường xuyên thay đổi, vị trí hắn tuy nằm ở top đầu, nhưng vẫn tịnh không quá ổn định, tất phải thời khắc đề thăng thực lực bản thân, đồng thời sớm ngày để chính mình đặt chân lên Tiên đài chi cảnh.  

             Có phong thanh truyền đến, Tham Lang mở mắt ra, chỉ thấy hư không trước mặt xuất hiện một đạo thân ảnh, đạo thân ảnh kia nói với Tham Lang:  

             - Tham Lang, Quân Mộng Trần và Tử Tình Hiên đã xuất hiện, nghe nói bên kia Lãnh Nguyệt đã sai phái người đi cầm nã, chúng ta có cần xuất động không.  

             - Chút việc nhỏ đó không cần để ý làm gì, Lãnh Nguyệt tự sẽ có thủ đoạn xử lý của riêng nàng, chúng ta không cần quan tâm.  

             Tham Lang nhàn nhạt nói, người đó gật gật đầu, chẳng qua ngay vừa lúc ấy, hư không nơi xa bỗng có cuồng phong gào thét, thiên kiêu kia đưa mắt nhìn lại, lông mày khẽ nhíu, nơi đó xuất hiện năm đạo thân ảnh, tựa hồ tịnh không phải là người Tiêu Môn khi trước.  

             - Hả?  

             Ngay lúc này, hắn nhìn rõ ràng đám người Tần Vấn Thiên, thần sắc chợt biến, mở miệng nói:  

             - Tham Lang, bọn họ tới.  

             - Ai? Lãnh Nguyệt?  

             Tham Lang hỏi.  

             - Đám người Tần Vấn Thiên.  

             Thiên kiêu đó nhỏ giọng thì thào, thân hình Tham Lang lập tức chợt lóe, đằng không mà lên, đảo mắt liền nhìn thấy năm vị cường giả đang không ngừng kề cận kia, chỉ thấy hắn hét lớn một tiếng, mở miệng nói:  

             - Có cố nhân viếng thăm, mọi người mau ra đây.  

             Thanh âm này vang lên lanh lảnh, truyền khắp mọi ngóc ngách trong Tiêu Môn, lập tức từng đạo thân ảnh đằng không mà lên, nháy mắt tất cả thiên kiêu ở các phương vị trong Tiêu Môn lần lượt xuất hiện, ánh mắt ngắm nhìn tiền phương.  


             Oanh, oanh, oanh...  

             Chư thiên kiêu nhìn thấy đám người Tần Vấn Thiên vừa đến căn bản không nói nhảm nửa lời, trực tiếp chuẩn bị tiến công, lập tức dồn dập trán phóng ra Tinh Thần Thiên Tượng của riêng mình, nhất thời khí thế khủng bố kinh thiên động địa, cuốn thốc hư không.  

             - Bên trái.  

             Tần Vấn Thiên mở miệng nói, một cỗ lực lượng không gian cường đại bao bọc quanh thân năm người, lập tức quang mang chớp diệu, bọn họ trực tiếp tan biến khỏi nguyên địa, lần nữa hiện thân liền đã tới trước mặt hai tên thiên kiêu Tiêu Môn ở ngoài cùng bên trái, Hoa Thái Hư bước ra trước, luân hồi chi mâu trán phóng, chỉ sát na hai người kia liền sa vào trong một trận họa diện kỳ đặc.