Thái Cổ Thần Vương

Chương 1079: Để bọn họ đi thôi.



Nháy mắt Luân Hồi Chi Mâu của Hoa Thái Hư đã khiến hai người sa vào trong huyễn cảnh, bọn họ lập tức cảm giác được sự tồn tại của huyễn cảnh, ý chí cường đại thủ chặt tâm thần, tưởng muốn giãy thoát ra, lại thấy Thần Chi Thủ của Tần Vấn Thiên trực tiếp hàng lâm tới trước mặt một người trong đó, Thần Chi Thủ đáng sợ cất chứa uy lực cực kỳ kinh hãi, oanh, một tiếng nổ vang, một vị thiên kiêu trong đó trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.  

             Người còn lại cấp tốc lùi ra sau, chư thiên kiêu khác dồn dập tiến đến cứu viện, bỗng thấy Thanh Nhi đứng ở kia, bàn tay huy động, lập tức một mặt hư không bích chướng vắt ngang tiền phương, tựa hồ muốn cách tuyệt phiến không gian này.  

             - Phá.  

             Tham Lang giận quát một tiếng, chư thiên kiêu đồng thời công phạt, chấn vụn bích chướng lực lượng không gian, nhưng lúc này, trên người Thanh Nhi tuôn hiện quang mang không gian hãi người, bàn tay lần nữa vươn ra, Trảm Tiên đồ xuất hiện, sau đó cấp tốc khoách trương, hóa thành đồ phổ vô cùng cự đại, giảo sát hướng tiền phương, toàn bộ công kích vô tận đều bị Trảm Tiên đồ diệt sạch, không ai có thể xâm nhập vào được.  

             Thần Chi Thủ của Tần Vấn Thiên oanh về phía một vị thiên kiêu khác, thiên kiêu kia đối mặt với trích tinh đại chưởng ấn mà Thần Chi Thủ trán phóng ra, căn bản không cách nào kháng cự, lúc chưởng này vỗ đánh mà ra, cả người hắn phảng phất như đều bị trấn áp, bành một tiếng nổ vang, thân thể bị phách xuống đất, va chạm phát ra tiếng ầm ầm.  

             - Công kích thật bá đạo, Đồ Đăng trên Đăng Tiên bảng đều không chịu được một kích của Thần Chi Thủ, nhân vật thiên kiêu gánh nổi công kích từ Tần Vấn Thiên e là cũng không nhiều.  

             Nơi xa mọi người theo gót đám người Tần Vấn Thiên đến quan chiến nhìn thấy chỉ nháy mắt đã có hai người mất đi chiến lực, trong lòng không khỏi run rẩy. Tần Vấn Thiên chủ công, Thanh Nhi công chúa dùng lực lượng không gian lược trận cho hắn, hai vị cường giả có được thực lực tuyệt đối liên thủ lại quả nhiên quá đáng sợ.  

             Hoa Thái Hư bước lên thêm một bước, lực lượng huyễn cảnh đáng sợ trực tiếp tác động lên người tất cả thiên kiêu, Tinh Tượng hắn phóng thích đến cực trí, đôi Luân Hồi Chi Mâu kia phảng phất như có mặt ở mọi nơi, chư thiên kiêu chỉ cảm thấy bản thân sa vào trong huyễn cảnh, vừa mới giãy thoát ra, tựa hồ lại có huyễn cảnh mới phát sinh.  

             - Ầm ầm!  

             Thân thể Tần Vấn Thiên lần nữa biến thành to lớn. Hóa làm cự nhân trăm trượng. Hắn bước ra một bước, Thần Chi Thủ rơi xuống, phảng phất như có một tòa cổ chung màu tím vàng vô cùng khổng lồ từ trời giáng xuống, ông, một tiếng nổ vang, cổ chung trán phóng kiếp uy vô tận, quét ngang tám hướng. Đồng thời chấn cho tâm thần chư cường giả run rẩy, ý chí không còn được ổn định.  

             - Bành...  

             Lại một đạo chưởng ấn rơi xuống, một vị cường giả bị phách bay, không chút năng lực đề kháng. Tần Vấn Thiên phảng phất như một tôn chiến thần cổ xưa. Đứng sừng sững giữa thiên địa.  

             Hơn nữa, hắn có thể công kích không chút kiêng kỵ, tất cả lực lượng công kích mà đến đều bị Thanh Nhi xuất hiện kịp thời, dùng lực lượng không gian cường đại đánh vỡ. Lại thêm năng lực huyễn thuật của Hoa Thái Hư, lập tức hình thành thế quét ngang hết thảy, lúc này từng vị thiên kiêu Tiêu Môn đều trở nên cực kỳ giòn yếu, bọn họ cũng là hậu duệ Đế Vương, nhưng khắc này lại như kiến hôi, bị người mặc ý nắn bóp.  

             Quân Mộng Trần và Tử Tình Hiên ở mặt sau thanh lý chiến trường, phàm là người bị Tần Vấn Thiên kích thương, bọn họ lập tức nhào tới tiếp tục bổ cho một kích, trực tiếp khiến đối phương mất đi sức chiến đấu. Đương nhiên, thuận tay đoạt luôn giới chỉ trữ vật của bọn họ, không chút nào khách khí, cướp sạch.  

             Chỉ sát na ngắn ngủi, đã có hơn mười vị cường giả bị đánh gục, mất đi năng lực chiến đấu, khiến người nhìn mà run mật tâm kinh.  

             Tham Lang chứng kiến từng vị đồng bạn ngã xuống, sắc mặt xanh đen, chỉ thấy trong hai mắt hắn chớp lên hàn mang hủy diệt, ngẩng đầu ngắm nhìn vòm trời, Tinh Tượng đáng sợ trán phóng đến cực trí, trên hư không xuất hiện một con Địa Ngục Thiên Lang lạnh lẽo, khắp người toát ra lửa Địa Ngục, hai mắt sáng lên huyết mang khủng bố, thân thể Địa Ngục Thiên Lang không ngừng biến lớn, thậm chí còn to lớn đáng sợ hơn cả thân thể Tần Vấn Thiên.  

             - Giết.  

             Tham Lang huýt dài một tiếng, con Địa Ngục Thiên Lang kia thổ ra lửa Địa Ngục ghê người, nhào thẳng tới chỗ Tần Vấn Thiên, lực lượng không gian trên người Thanh Nhi lập tức trán phóng đến cực trí, phù quang vô tận lưu động lên, chỉnh phiến vòm trời đan chéo ra một mảnh quang mạc màu vàng cực khổng lồ, ngăn trở lửa Địa Ngục, lập tức nuốt chúng vào trong không gian hư vô.  

             - Hống.  

             Một tiếng rống giận kinh thiên truyền ra, Tham Lang đứng trên vòm trời, phảng phất như dung làm một thể với Tinh Tượng Địa Ngục Thiên Lang, hai quyền hắn oanh ra, Thiên Lang gào thét, điên cuồng đâm sầm xuống, va đập trên bích chướng không gian, tiếng vang ầm ầm không ngừng truyền ra, khiến cho bích chướng không gian không ngừng nứt vỡ, Tham Lang thân làm cường giả xếp hạng mười hai trên Đăng Tiên bảng, cũng là tồn tại có thực lực siêu cường.  

             Số cường giả còn lại thấy Tham Lang bạo tẩu, dồn dập phụ trợ hắn phát ra công kích cường hoành, ý đồ không thể để đám người Tần Vấn Thiên tiếp tục chiếm cứ quyền chủ động.  

             - Thanh Nhi, không cần phòng ngự, chúng ta đồng loạt công kích.  

             Tần Vấn Thiên mở miệng nói, tiếng vang ầm ầm truyền ra, chỉ thấy thân thể hắn lần nữa khoách trương, hóa thành thân xác tám trăm trượng, giống như một tôn thần linh vô thượng.  

             Thanh Nhi thu lại lực lượng phòng ngự, bàn tay Tần Vấn Thiên phách ra đại chưởng ấn che rợp bầu trời, phá hủy hết thảy, đồng thời thân xác to lớn của hắn bước ra, bàn tay vô cùng đáng sợ công phạt về phía Tham Lang trên vòm trời, trong khi đó thân hình Thanh Nhi cũng chợt lóe, trực tiếp tan biến từ nơi xa, lao về phía một vị thiên kiêu.  

             Thiên kiêu kia nhìn thấy Thanh Nhi đi tới, lập tức công kích điên cuồng, chợt thấy một trận lực lượng không gian huyền diệu bao bọc quanh thân Thanh Nhi, nàng bước chậm mà ra, trực tiếp xuyên thấu qua công kích của đối phương, một quyền đơn giản oanh ra, xé nát hết thảy, oanh một tiếng, thân thể thiên kiêu kia phảng phất như bị xé nứt, máu tươi cuồng tuôn mà ra, căn bản không cách nào kháng cự thực lực Thanh Nhi.  

             Thần Chi Thủ của Tần Vấn Thiên thì vẫn đang oanh về phía Tham Lang trên vòm trời, một chưởng này oanh ra, từng tôn Đại Bằng xuất hiện trong hư không, trực tiếp giảo sát sạch Thiên Lang oanh tới.  

             - Ta xếp thứ mười hai trên Đăng Tiên bảng, lấy Địa Ngục Thiên Lang hộ thể công kích, há sẽ bại bởi kẻ chỉ có cảnh giới Thiên Tượng tầng thứ tám như hắn.  

             Tham Lang thần sắc băng lãnh, hắn bước chân hướng xuống một bước, tôn Địa Ngục Thiên Lang hét lên giận dữ, chừng như muốn cắn nuốt thiên địa, nắm tay Tham Lang oanh ra, lúc một quyền này oanh ra, Địa Ngục Thiên Lang kia dường như xuất hiện trong quyền mang của hắn, đánh về phía Tần Vấn Thiên, lực công kích không biết đáng sợ đến cỡ nào.  

             Bàn tay Tần Vấn Thiên kèm theo yêu quang màu máu, ba tầng chiến quyết đồng loạt phóng thích, Thần Chi Thủ oanh ra trấn thiên trích tinh chưởng, một cỗ lực lượng trấn áp vô thượng cuốn thốc mà ra, trấn diệt vạn vật thương sinh, phù quang vô tận lưu động trên Thần Chi Thủ, như thể cất chứa lực lượng quy tắc đại đạo, trực tiếp va chạm cùng một nơi với Địa Ngục Thiên Lang.  

             Chỉnh phiến vòm trời chấn rung kịch liệt, chưởng ấn Tần Vấn Thiên vốn đã được thăng hoa từ Vạn Pháp Lục, khác hẳn xưa kia, cường hoành vô cùng, lại thêm chiến quyết tăng phúc, cộng với dùng tuyệt học Thần Chi Thủ của Cổ Chi Đại Đế trán phóng, uy lực hãi người thế nào không cần nghĩ cũng biết. Một kích này khiến cho vòm trời như bị chấn nát, dưới lực lượng của đạo công pháp này, thân xác khổng lồ của Địa Ngục Thiên Lang cũng bị chấn sụp.  

             - Oanh!  

             Lực trấn áp đáng sợ oanh kích lên Tham Lang, khiến hắn kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể bị đánh bay về phía xa.  

             Bàn tay Tần Vấn Thiên trảo tới, như có lợi trảo Đại Bằng xuất hiện, trực tiếp nắm chặt thân xác Tham Lang, điên cuồng nện mạnh xuống mặt đất, ầm ầm, mặt đất xuất hiện hố sâu, thân người Tham Lang bị cường hành nện vào trong lòng đất.   

             Đồng thời với khi Tần Vấn Thiên đánh bại Tham Lang, Thanh Nhi cũng giải quyết xong hai vị thiên kiêu, tuy Tần Vấn Thiên để nàng lao lên chiến đấu, nhưng nàng vẫn thời khắc hộ vệ bên cạnh Tần Vấn Thiên, vài lần giúp Tần Vấn Thiên ngăn trở công kích từ các thiên kiêu khác, rốt cuộc lúc này thân thể Tần Vấn Thiên quá mức to lớn, rất dễ trở thành mục tiêu bị kích trúng.  

             Sau khi trấn áp Tham Lang, thân thể Tần Vấn Thiên về lại chỉ còn vài trượng, lông cánh Đại Bằng lóng lánh, thân thể hắn chợt lóe rồi trực tiếp tan biến, đi về phía một người.  

             - Lui.  

             Người đó hét lớn một tiếng, vô luận là Thanh Nhi hay Tần Vấn Thiên, bọn họ đều không ngăn cản được, hai người này đều có được ưu thế lực lượng tuyệt đối, có thể trấn áp bất cứ người nào trong bọn họ, loại chiến đấu này không phải dựa vào nhiều người là có thể xoay chuyển.  

             - Ầm ầm!  

             Một vòng tròn sáng bạc trấn áp mà xuống, trực tiếp trấn áp trọn cả phiến không gian kia, thân thể Tần Vấn Thiên hàng lâm, đưa tay lợi dụng Thần Chi Thủ phát ra một thương, thương mang kinh người quét ngang hết thảy, phá hủy tất cả lực lượng ngăn trở, va chạm lên thân thể đối phương, tuy không trực tiếp đâm vào thể nội, lại vẫn chấn cho khung xương đối phương nứt gãy, lục phủ ngũ tạng thương nặng, mất đi sức chiến đấu.  

             - Đi.  

             Chư thiên kiêu còn lại dồn dập giật lùi ra sau, trận chiến đấu này không cần phải tiếp tục nữa, Tần Vấn Thiên này ra tay cực ngoan độc, tuy không hạ sát thủ, nhưng những người bị hắn kích trúng sợ rằng đều đã trọng thương, lại thêm Quân Mộng Trần và Tử Tình Hiên ở đằng sau thanh lý chiến trường, hậu quả của những thiên kiêu kia có thể nói là cực thê thảm.  

             Ánh mắt Thanh Nhi nhìn về phía Tần Vấn Thiên, chỉ thấy Tần Vấn Thiên mở miệng nói:  

             - Để bọn họ đi thôi.  

             - Toàn thắng.  

             Đám người ngoài Tiêu Môn nhìn thấy kết cục của trận đối quyết này, tâm đầu không khỏi run lên. Khi trước Tần Vấn Thiên được xếp hạng một trăm trên Đăng Tiên bảng, sau trận chiến này, sợ rằng sẽ tiếp tục leo lên, nếu dựa vào lực lượng Thần Chi Thủ, hắn đã có thể đánh bại Tham Lang xếp thứ mười hai trên Đăng Tiên bảng, chỉ là không biết bây giờ Tần Vấn Thiên đã có thể sử dụng Thần Chi Thủ tùy tâm sở dục hay chưa.  

             - Ném đi ra thôi.  

             - Được!  

             Quân Mộng Trần cười lên, lập tức ném từng gia hỏa ra ngoài Tiêu Môn, khiến cho chư thiên kiêu bên ngoài ai nấy đều run mật tâm kinh, đám người này thật ngoan lạt, không chỉ đánh trọng thương thiên kiêu, còn cướp đoạt sạch giới chỉ trữ vật trong người.  

             Đám thiên kiêu bị trọng thương ai nấy đều mặt không chút máu, chỉ còn chút hơi tàn, bị ném ra ngoài như là súc sinh. Đây là sỉ nhục cỡ nào, một trận chiến thôi, nhưng có thể nói là mất hết mặt mũi!