Thái Cổ Thần Vương

Chương 592: - Khí khái (2)



Chỉ có một cái khả năng, Mai Sơn Kiếm Chủ rất hi vọng vào nàng.

- Vì sư tôn ngươi?

Tần Vấn Thiên thấp giọng nói.

- Đáng giá không.

- Giết ta, lấy rìu đào trong cơ thể ta trả lại cho nghĩa phụ của ngươi đi, sư tôn vì ta, ngươi vì nghĩa phụ của ngươi, dù ta chết vào trong tay ngươi cũng không oán không hối hận.

Lâu Băng Vũ vẫn lạnh lùng, nhắm hai mắt lại, dứt khoát như vậy ngược lại để cho Tần Vấn Thiên ngây ngẩn cả người, nhìn khuôn mặt kia trắng nõn nhưng lãnh đạm, Phương Thiên Họa Kích trong tay hắn càng không có cách nào đâm về phía trước.

Nhìn Lâu Băng Vũ như vậy, hắn còn muốn xé rách da thịt của nàng, lấy bảo vật ra sao?

- Lúc sư tôn ngươi lấy bảo vật của nghĩa phụ ta, nghĩa phụ ta từng nói: Lẽ nào ta quật khởi còn cần nhờ món bảo vật này sao, đúng là buồn cười; mà sau khi sư tôn ngươi lấy bảo vật về, đã từng nói với ta, có được nó, đệ tử ông ta trong Tiên Võ Giới sẽ giáo huấn cho ta biết; nghĩa phụ ta là người rộng rãi bực nào, sao ông có thể chỉ quan tâm một cái thần binh đó chứ, có lẽ điều mà ông không chấp nhận được là bị người ta đến tận cửa nhục nhã.

Tần Vấn Thiên chậm rãi mở miệng nói.

- Hôm nay ta đánh bại ngươi, ta rất muốn nhìn Mai Sơn Kiếm Chủ còn nhớ kĩ hào ngôn ngày đó hay không, món nợ này ta sẽ không tính trên người ngươi, mà phải tính trên người Mai Sơn Kiếm Chủ mới đúng, đệ tử chín phải Trượng Kiếm Tông tối thiểu vẫn làm người ta phải kiêng kị như cũ, tất nhiên phải dựa vào sự ưu tú của chính mình, mà ngươi cũng chính là đệ tử ưu tú trong đó, ta mong rằng ngươi có thể nhớ kĩ bản thân chính là đệ tử của Trượng Kiếm Tông, mà không phải chỉ là đệ tử của Mai Sơn Kiếm Chủ, ta không giết ngươi, cũng không lấy bảo vật của ngươi, chỉ vì ở trên người ngươi, ta thấy được khí khái của đệ tử Trượng Kiếm Tông.

Dứt lời, Phương Thiên Họa Kích trong tay Tần Vấn Thiên quất ra, lực lượng cường đại chấn Lâu Băng Vũ trực tiếp rơi khỏi bảo tháp.

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn Lâu Băng Vũ phía dưới, thần sắc bình tĩnh như nước, hắn có kiêu ngạo của hắn, Nhân Hoàng cũng có kiêu ngạo và khí khái Nhân Hoàng, hắn tin tưởng nghĩa phụ có thể hiểu được hành động của hắn.


Cực hạn chính là một món bảo vật, đó là vật của Mai Sơn Kiếm Chủ, mà không phải của Nhân Hoàng, một ngày nào đó Tần Vấn Thiên hắn phải làm cho Mai Sơn Kiếm Chủ phải cúi đầu nhận sai, mà không phải hủy đi đệ tử ưu tua Lâu Băng Vũ của Trượng Kiếm Tông, như vậy, mới là kiêu ngạo của Tần Vấn Thiên hắn.

Đương nhiên Tần Vấn Thiên bỏ qua cho Lâu Băng Vũ còn có hai nguyên nhân khác: Một là, như câu nói kia của Lâu Băng Vũ, cùng là đồng môn, ta không muốn làm ngươi bị thương, ngươi rời khỏi đây đi.

Thứ hai, bởi vì Lâu Băng Vũ là nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân vô cùng xinh đẹp, có lẽ Tần Vấn Thiên không có nhìn thẳng vào nguyên nhân này, nhưng là không thể phủ nhận bên trong có suy nghĩ đó, nói cho cùng thì Tần Vấn Thiên hắn là nam nhân bình thường, tất nhiên yêu thích gái đẹp.

Lâu Băng Vũ bị đánh xuống bảo tháp, trong con ngươi lành lạnh hiện lên một tia kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn thanh niên trên bảo tháp, lúc này ánh mắt của Tần Vấn Thiên cũng nhìn về phía nàng, nàng nhìn thấy kiên định và chấp nhất trong đôi mắt thâm thúy kia, và một cỗ tín niệm ngạo nghễ.

Tần Vấn Thiên cất bước đi lên bảo tháp mới, đánh rơi toàn bộ đối thủ cạnh tranh, không người nào có thể ngăn cản hắn đi lên đỉnh bảo tháp được.

Ánh sáng trắng càng ngày càng mạnh, làm cho mắt Tần Vấn Thiên đau đớn, đôi mắt của hắn híp lại thành một cái khe, lập tức giơ tay lên bắt một cái trong hư không, nhưng hắn không thể bắt được gì hết, ánh sáng trắng bỗng nhiên nở rộ càng chói mắt mắt, đồng thời có một vệt sáng bắn vào mi tâm Tần Vấn Thiên, não hải của hắn hơi hơi đau nhói, giống như có vật gì vậy chui vào trong đầu.

Cái chui vào trong đầu Tần Vấn Thiên chính là một đoạn khẩu quyết, quang mang lóng lánh, rung động tâm thần Tần Vấn Thiên, thậm chí đoạn khẩu quyết kia trực tiếp ngâm xướng ở trong đầu của hắn, tuyên truyền giác ngộ, thân thể Tần Vấn Thiên bỗng nhiên rung động, kia một đạo khẩu quyết tối nghĩa khó hiểu, lại dường như ẩn chứa một cỗ lực lượng kỳ diệu, thông suốt mỗi bộ phận trên thân thể hắn.

Kèm theo đoạn khẩu quyết này ngâm xướng, lực lượng cường liệt trên thân Tần Vấn Thiên điên cuồng bạo phát, dường như muốn đột phá giới hạn, Nguyên Phủ và Võ Mệnh Thiên Cương trong cơ thể hắn cũng đều hung hăng run rẩy, gầm thét, kinh mạch trong thân thể hắn vặn vẹo rung động, huyết mạch hắn giống như đại dương gầm thét, biến hóa trong một giây này để cho Tần Vấn Thiên có cảm giác khó có thể chịu đựng được, phụt một tiếng, hắn lại nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.

Khẩu quyết ngâm xướng càng ngày càng lộn xộn, không theo kết cấu nào, khó mà khống chế, như là một cỗ lực lượng không thuộc về hắn đang xông vào não hải.

- Dừng lại!

Tâm thần của Tần Vấn Thiên run rẩy dữ dội, nhờ vào ý chí mãnh liệt cứng rắn đánh gãy khẩu quyết ngâm xướng, hắn lo lắng khẩu quyết tùy ý vang vọng ở trong đầu sẽ làm cho thân thể hắn nổ nứt ra mất. Chỉ có một cái khả năng, Mai Sơn Kiếm Chủ rất hi vọng vào nàng.

- Vì sư tôn ngươi?

Tần Vấn Thiên thấp giọng nói.

- Đáng giá không.

- Giết ta, lấy rìu đào trong cơ thể ta trả lại cho nghĩa phụ của ngươi đi, sư tôn vì ta, ngươi vì nghĩa phụ của ngươi, dù ta chết vào trong tay ngươi cũng không oán không hối hận.

Lâu Băng Vũ vẫn lạnh lùng, nhắm hai mắt lại, dứt khoát như vậy ngược lại để cho Tần Vấn Thiên ngây ngẩn cả người, nhìn khuôn mặt kia trắng nõn nhưng lãnh đạm, Phương Thiên Họa Kích trong tay hắn càng không có cách nào đâm về phía trước.

Nhìn Lâu Băng Vũ như vậy, hắn còn muốn xé rách da thịt của nàng, lấy bảo vật ra sao?

- Lúc sư tôn ngươi lấy bảo vật của nghĩa phụ ta, nghĩa phụ ta từng nói: Lẽ nào ta quật khởi còn cần nhờ món bảo vật này sao, đúng là buồn cười; mà sau khi sư tôn ngươi lấy bảo vật về, đã từng nói với ta, có được nó, đệ tử ông ta trong Tiên Võ Giới sẽ giáo huấn cho ta biết; nghĩa phụ ta là người rộng rãi bực nào, sao ông có thể chỉ quan tâm một cái thần binh đó chứ, có lẽ điều mà ông không chấp nhận được là bị người ta đến tận cửa nhục nhã.

Tần Vấn Thiên chậm rãi mở miệng nói.

- Hôm nay ta đánh bại ngươi, ta rất muốn nhìn Mai Sơn Kiếm Chủ còn nhớ kĩ hào ngôn ngày đó hay không, món nợ này ta sẽ không tính trên người ngươi, mà phải tính trên người Mai Sơn Kiếm Chủ mới đúng, đệ tử chín phải Trượng Kiếm Tông tối thiểu vẫn làm người ta phải kiêng kị như cũ, tất nhiên phải dựa vào sự ưu tú của chính mình, mà ngươi cũng chính là đệ tử ưu tú trong đó, ta mong rằng ngươi có thể nhớ kĩ bản thân chính là đệ tử của Trượng Kiếm Tông, mà không phải chỉ là đệ tử của Mai Sơn Kiếm Chủ, ta không giết ngươi, cũng không lấy bảo vật của ngươi, chỉ vì ở trên người ngươi, ta thấy được khí khái của đệ tử Trượng Kiếm Tông.

Dứt lời, Phương Thiên Họa Kích trong tay Tần Vấn Thiên quất ra, lực lượng cường đại chấn Lâu Băng Vũ trực tiếp rơi khỏi bảo tháp.

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn Lâu Băng Vũ phía dưới, thần sắc bình tĩnh như nước, hắn có kiêu ngạo của hắn, Nhân Hoàng cũng có kiêu ngạo và khí khái Nhân Hoàng, hắn tin tưởng nghĩa phụ có thể hiểu được hành động của hắn.

Cực hạn chính là một món bảo vật, đó là vật của Mai Sơn Kiếm Chủ, mà không phải của Nhân Hoàng, một ngày nào đó Tần Vấn Thiên hắn phải làm cho Mai Sơn Kiếm Chủ phải cúi đầu nhận sai, mà không phải hủy đi đệ tử ưu tua Lâu Băng Vũ của Trượng Kiếm Tông, như vậy, mới là kiêu ngạo của Tần Vấn Thiên hắn.

Đương nhiên Tần Vấn Thiên bỏ qua cho Lâu Băng Vũ còn có hai nguyên nhân khác: Một là, như câu nói kia của Lâu Băng Vũ, cùng là đồng môn, ta không muốn làm ngươi bị thương, ngươi rời khỏi đây đi.

Thứ hai, bởi vì Lâu Băng Vũ là nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân vô cùng xinh đẹp, có lẽ Tần Vấn Thiên không có nhìn thẳng vào nguyên nhân này, nhưng là không thể phủ nhận bên trong có suy nghĩ đó, nói cho cùng thì Tần Vấn Thiên hắn là nam nhân bình thường, tất nhiên yêu thích gái đẹp.

Lâu Băng Vũ bị đánh xuống bảo tháp, trong con ngươi lành lạnh hiện lên một tia kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn thanh niên trên bảo tháp, lúc này ánh mắt của Tần Vấn Thiên cũng nhìn về phía nàng, nàng nhìn thấy kiên định và chấp nhất trong đôi mắt thâm thúy kia, và một cỗ tín niệm ngạo nghễ.

Tần Vấn Thiên cất bước đi lên bảo tháp mới, đánh rơi toàn bộ đối thủ cạnh tranh, không người nào có thể ngăn cản hắn đi lên đỉnh bảo tháp được.

Ánh sáng trắng càng ngày càng mạnh, làm cho mắt Tần Vấn Thiên đau đớn, đôi mắt của hắn híp lại thành một cái khe, lập tức giơ tay lên bắt một cái trong hư không, nhưng hắn không thể bắt được gì hết, ánh sáng trắng bỗng nhiên nở rộ càng chói mắt mắt, đồng thời có một vệt sáng bắn vào mi tâm Tần Vấn Thiên, não hải của hắn hơi hơi đau nhói, giống như có vật gì vậy chui vào trong đầu.

Cái chui vào trong đầu Tần Vấn Thiên chính là một đoạn khẩu quyết, quang mang lóng lánh, rung động tâm thần Tần Vấn Thiên, thậm chí đoạn khẩu quyết kia trực tiếp ngâm xướng ở trong đầu của hắn, tuyên truyền giác ngộ, thân thể Tần Vấn Thiên bỗng nhiên rung động, kia một đạo khẩu quyết tối nghĩa khó hiểu, lại dường như ẩn chứa một cỗ lực lượng kỳ diệu, thông suốt mỗi bộ phận trên thân thể hắn.

Kèm theo đoạn khẩu quyết này ngâm xướng, lực lượng cường liệt trên thân Tần Vấn Thiên điên cuồng bạo phát, dường như muốn đột phá giới hạn, Nguyên Phủ và Võ Mệnh Thiên Cương trong cơ thể hắn cũng đều hung hăng run rẩy, gầm thét, kinh mạch trong thân thể hắn vặn vẹo rung động, huyết mạch hắn giống như đại dương gầm thét, biến hóa trong một giây này để cho Tần Vấn Thiên có cảm giác khó có thể chịu đựng được, phụt một tiếng, hắn lại nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.

Khẩu quyết ngâm xướng càng ngày càng lộn xộn, không theo kết cấu nào, khó mà khống chế, như là một cỗ lực lượng không thuộc về hắn đang xông vào não hải.

- Dừng lại!

Tâm thần của Tần Vấn Thiên run rẩy dữ dội, nhờ vào ý chí mãnh liệt cứng rắn đánh gãy khẩu quyết ngâm xướng, hắn lo lắng khẩu quyết tùy ý vang vọng ở trong đầu sẽ làm cho thân thể hắn nổ nứt ra mất.