Giọng nói của Lâm Tiên Nhi thanh thúy dễ nghe, vì uống rượu tai có phần ửng đỏ, giống như tăng thêm cho nàng vài phần ngượng ngùng, mặt mày ẩn tình. Thần sắc thoáng hiện ra vẻ thẹn thùng ôn nhu này đối với Tần Vấn Thiên có lực sát thương hoàn toàn không kém hơn so với Hoa Thái Hư cùng với Cố Lưu Phong. Bình thường, Lâm Tiên Nhi này ngược lại không thể hiện mị thái, cũng đã là hồng nhan họa thủy, lúc này thật sự có thể gây tai nạn và rắc rối cho chúng sinh, làm cho không người nào có thể tự kềm chế.
Lâu Băng Vũ hơi liếc mắt nhìn qua Lâm Tiên Nhi. Nữ nhân này tuy rằng lời nói cử chỉ khiến cho nàng cảm giác có chút không thích hợp, nhưng nàng cảm thấy Lâm Tiên Nhi làm người cũng không tệ lắm. Bằng không, trước đây nàng cũng sẽ không thay Diệp Lăng Sương bọn họ nhận một chưởng của Đế Thí. Hơn nữa, dù vậy Lâm Tiên Nhi cũng không có nói với Tần Vấn Thiên. Tuy rằng danh tiếng không tốt, nhưng dụng tâm không xấu.
Đương nhiên cái gọi là danh tiếng không tốt cũng không chỉ là Lâu Băng Vũ cho như vậy, nàng kinh nghiệm không sâu, nghe qua không ít lời đồn đại về Tiên Nữ giáo, bởi vậy không có quá nhiều thiện cảm. Nàng cho rằng thân là nữ tử không nên làm vậy. Nhưng thực sự, Lâm Tiên Nhi từ trước đến nay đều chưa từng làm qua chuyện gì quá giới hạn, lúc này nói lời mờ ám, đã là cực hạn của Lâm Tiên Nhi.
- Khụ khụ...
Tần Vấn Thiên ho khan một tiếng, không có nhìn vào mắt của Lâm Tiên Nhi. Ánh mắt xấu hổ, muốn cự tuyện lại vẫn nghênh đón như vậy có thể câu đi hồn phách của người khác. Thảo nào, người của Hoàng Cực Thánh Vực xem thánh nữ của Tiên Nữ giáo là kẻ gây tai hoạ. Nếu như Lâm Tiên Nhi này thật sự muốn quyến rũ một người, sợ rằng không có mấy người có thể chống đỡ được, sẽ rơi vào trong tay giặc, hơn nữa chút nào không nửa điểm làm bộ làm tịch.
- Chà chà, Tần sư đệ được đứng đầu thứ hạng của cổ bia Tiên Vũ Giới, hiện tại lại được tiên tử ưu ái, thật đúng là khiến người bên ngoài phải hâm mộ.
Quý Phi Tuyết cười, cúi đầu không có nhìn Lâm Tiên Nhi, trong lòng hắn cũng bắt đầu thoáng có chút chấn động, thầm mắng Lâm Tiên Nhi này thật là một yêu tinh, một câu kia nói còn không phải nhìn hắn nói cũng làm cho toàn thân hắn giống như có một ngọn lửa thiêu đốt, huống gì là Tần Vấn Thiên trực diện với nàng.
Lâm Tiên Nhi cười khanh khách, ánh mắt có phần e thẹn này khiến cho mọi người xung quanh đều cảm giác tiêu hồn, thầm nghĩ nếu như Lâm Tiên Nhi có thể đối với bọn họ như vậy, bọn họ nhất định phải cố gắng cùng yêu tinh này phong lưu khoái hoạt một hồi.
Tần Vấn Thiên không lời nào chống đỡ. Nhìn thần thái của hắn, trong con ngươi xinh đẹp của Lâm Tiên Nhi lộ ra tia sáng kỳ dị, nàng lập tức cầm chén rượu lên, khẽ nói:
- Được rồi, không nói giỡn cùng ngươi nữa. Tần công tử cướp đoạt xếp hạng đầu tiên của cổ bia Tiên Vũ Giới bảng thật là chuyện đáng mừng. Tiên nhi cần phải kính công tử một chén.
- Được.
Lúc này, Tần Vấn Thiên tiếp tục nhìn Lâm Tiên Nhi. Chỉ thấy trên mặt đối phương mặc dù vẫn có đỏ ửng, nhưng ánh mắt nhìn hắn lại bình tĩnh vô cùng, không có nửa điểm dao động, hình như hoàn toàn không ý tứ gì đối với hắn, hai người cụng chén, sau đó đều uống một hơi cạn sạch. Cảm giác toàn thân cháy lên càng lợi hại hơn, nguyên lực ngôi sao cũng muôn sôi trào, ở bên trong mạch lạc khiếu huyệt của thân thể điên cuồng phun ra, nguyên phủ cũng đang gầm thét.
- Ầm.
Ở thời điểm mọi người còn đang chấn động về tin tức Tần Vấn Thiên thu hoạch được vị trí đầu tiên, đã thấy từng sợi sát ý tràn ngập ra, hình như có chút không phù hợp.
- Đứng đầu Tiên Vũ Giới lại như thế nào, cũng chẳng qua là đại biểu cho tiềm lực mà thôi, cho dù là người lại có tiềm lực, nếu như chết, vậy cái gì cũng không phải.
Một giọng nói lạnh như băng thốt ra, ánh mắt mọi người nhìn qua, nhìn thấy được bóng dáng của Đế Thí, mọi người lại thản nhiên.
Ân oán giữa Đế Thí và Tần Vấn Thiên, mọi người chính là biết rõ ràng, Tần Vấn Thiên giành được vị trí đứng đầu, người khó chịu nhất, sợ rằng trừ Đế Thí ra không còn có thể là ai khác. hHắn không chỉ có mối thù Tần Vấn Thiên giết đệ, đồng thời hắn còn là một vị duy nhất trong tám đại thiên kiêu trấn áp thời đại không có tiến vào trước mười. Hơn nữa, đúng lúc là bị Tần Vấn Thiên loại ra khỏi cổ bia, Đế Thí đương nhiên không muốn thừa nhận xếp hạng của Tiên Vũ Giới bảng.
Chân mày của Quý Phi Tuyết, Đoạn Hàn, Lâu Băng Vũ cùng với Lâm Tiên Nhi đều nhíu lại. Trước đó, Đế Thí cùng bọn họ đại chiến một trận, bước vào cảnh giới Thiên Cương bát trọng hắn vô cùng nguy hiểm. Nếu không phải bọn họ liên thủ, sợ rằng Diệp Lăng Sương bọn họ sẽ bị hạ độc thủ. Tần Vấn Thiên còn không biết chuyện này.
Trên bữa tiệc, vang lên tiếng mọi người uống rượu ăn thức ăn. Bởi vì một câu nói của Đế Thí ngược lại khiến cho tiệc rượu có phần yên tĩnh.
- Sao có thể so sánh được với Đế Thí ngươi, vị trí thứ mười một trên bảng xếp hạng của Tiên Vũ Giới, chiến đấu công bằng bị Tần sư đệ đánh bại, sau đó ra tay đối phó với bằng hữu của Vấn Thiên đã bị áp chế tu vi. Ngươi cũng lại có chút bản lĩnh này mà thôi. Ngươi làm những chuyện như vậy, theo như lời nói tất nhiên sẽ truyền đi, cái gọi là thiên kiêu trấn áp thời đại tuy là hư danh, nhưng từ nay về sau tên người nào đó nếu vẫn ở phía trên lại chỉ là hữu danh vô thực. Tần sư đệ, sợ rằng sau này ngươi phải thay thế người nào đó rồi.
- Sư huynh, ngươi nói hắn đối phó với bằng hữu của ta sao?
- Ta đang muốn nói với ngươi chuyện này. Sau khi hắn bước vào Thiên Cương bát trọng cảnh, bị ngươi loại bỏ khỏi cổ bia, hắn ra tay với Diệp Lăng Sương cùng bằng hữu của ngươi. Nếu không phải là tiên tử ra tay ngăn cản, hậu quả tưởng tượng thôi đã không chịu nổi. Dù thế tiên tử vẫn ngăn cản, ngươi ngược lại phải cám ơn tiên tử mới phải.
Quý Phi Tuyết nói như vậy tất nhiên là muốn nhắc nhở Tần Vấn Thiên cẩn thận Đế Thí, nói ra chuyện cảnh giới và việc đối phương đã làm, Tần Vấn Thiên cũng tiện có phần đề phòng, bằng không Đế Thí làm qua một lần, sau đó còn có thể đột nhiên hạ sát thủ như vậy nữa.
Trên người Tần Vấn Thiên đột nhiên bạo phát ra một trận hàn ý mãnh liệt, cách không đánh về phía Đế Thí. Chỉ thấy Đế Thí cũng tập trung nhìn về hắn, cầm chén rượu lên uống một ngụm rượu, ngón tay chỉ về phía Tần Vấn Thiên, ý khiêu khích cực kỳ rõ ràng.
Tần Vấn Thiên không để ý đến khiêu khích của đối phương, nhưng trong lòng dĩ nhiên có sát cơ mãnh liệt. Đế Thí bị hắn xếp vào loại người nhất định phải giết.
Hung hăng uống một chén rượu, Tần Vấn Thiên không để ý tới cảm giác bị thiêu đốt này, hắn thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Lâm Tiên Nhi. Tuy rằng Quý Phi Tuyết chỉ nói vài lời, nhưng hắn có thể tưởng tượng ra được, nếu không phải Lâm Tiên Nhi ra tay, lấy thực lực của Đế Thí muốn giết chết đám người Diệp Lăng Sương bọn họ thật sự dễ như trở bàn tay. Tất nhiên là Lâm Tiên Nhi không tiếc thân mình bị thương ngăn cản Đế Thí tranh thủ thời gian cho Quý Phi Tuyết bọn họ.
Hơn nữa, nếu không phải Quý Phi Tuyết nói ra, Lâm Tiên Nhi thậm chí không đề cập tới chuyện này, điều này làm cho Tần Vấn Thiên cảm kích không hiểu nổi.
- Tiên nhi cũng chỉ là không quen nhìn mà thôi. Tần công tử cũng không cần suy nghĩ nhiều quá. Nếu tiên tử đã xem Tần công tử là bằng hữu, cũng không cần cảm ơn.
Lâm Tiên Nhi vẫn ôn nhu cười. Tần Vấn Thiên gật đầu:
- Tiên nhi, sau này nàng cũng đừng gọi ta là Tần công tử nữa, gọi Vấn Thiên là được.
Lâm Tiên Nhi cười như không cười nhìn Tần Vấn Thiên, ôn nhu nói:
- Vấn Thiên, như vậy ngược lại thuận miệng hơn một chút, lại cho ngươi chiếm chút tiện nghi.
Lúc này, Vũ Mục ở trên thạch đài trong hồ nhìn về phía mọi người, trên mặt hiện ra nụ cười mỉm. Hắn mở miệng nói:
- Các vị nói vậy cũng muốn xem thử tình hình bên ngoài. Nếu tiệc rượu đã chuẩn bị, như vậy cũng nên thêm chút nhã hứng cho tiệc rượu, chuẩn bị khắc xếp hạng cổ bia. Giọng nói của Lâm Tiên Nhi thanh thúy dễ nghe, vì uống rượu tai có phần ửng đỏ, giống như tăng thêm cho nàng vài phần ngượng ngùng, mặt mày ẩn tình. Thần sắc thoáng hiện ra vẻ thẹn thùng ôn nhu này đối với Tần Vấn Thiên có lực sát thương hoàn toàn không kém hơn so với Hoa Thái Hư cùng với Cố Lưu Phong. Bình thường, Lâm Tiên Nhi này ngược lại không thể hiện mị thái, cũng đã là hồng nhan họa thủy, lúc này thật sự có thể gây tai nạn và rắc rối cho chúng sinh, làm cho không người nào có thể tự kềm chế.
Lâu Băng Vũ hơi liếc mắt nhìn qua Lâm Tiên Nhi. Nữ nhân này tuy rằng lời nói cử chỉ khiến cho nàng cảm giác có chút không thích hợp, nhưng nàng cảm thấy Lâm Tiên Nhi làm người cũng không tệ lắm. Bằng không, trước đây nàng cũng sẽ không thay Diệp Lăng Sương bọn họ nhận một chưởng của Đế Thí. Hơn nữa, dù vậy Lâm Tiên Nhi cũng không có nói với Tần Vấn Thiên. Tuy rằng danh tiếng không tốt, nhưng dụng tâm không xấu.
Đương nhiên cái gọi là danh tiếng không tốt cũng không chỉ là Lâu Băng Vũ cho như vậy, nàng kinh nghiệm không sâu, nghe qua không ít lời đồn đại về Tiên Nữ giáo, bởi vậy không có quá nhiều thiện cảm. Nàng cho rằng thân là nữ tử không nên làm vậy. Nhưng thực sự, Lâm Tiên Nhi từ trước đến nay đều chưa từng làm qua chuyện gì quá giới hạn, lúc này nói lời mờ ám, đã là cực hạn của Lâm Tiên Nhi.
- Khụ khụ...
Tần Vấn Thiên ho khan một tiếng, không có nhìn vào mắt của Lâm Tiên Nhi. Ánh mắt xấu hổ, muốn cự tuyện lại vẫn nghênh đón như vậy có thể câu đi hồn phách của người khác. Thảo nào, người của Hoàng Cực Thánh Vực xem thánh nữ của Tiên Nữ giáo là kẻ gây tai hoạ. Nếu như Lâm Tiên Nhi này thật sự muốn quyến rũ một người, sợ rằng không có mấy người có thể chống đỡ được, sẽ rơi vào trong tay giặc, hơn nữa chút nào không nửa điểm làm bộ làm tịch.
- Chà chà, Tần sư đệ được đứng đầu thứ hạng của cổ bia Tiên Vũ Giới, hiện tại lại được tiên tử ưu ái, thật đúng là khiến người bên ngoài phải hâm mộ.
Quý Phi Tuyết cười, cúi đầu không có nhìn Lâm Tiên Nhi, trong lòng hắn cũng bắt đầu thoáng có chút chấn động, thầm mắng Lâm Tiên Nhi này thật là một yêu tinh, một câu kia nói còn không phải nhìn hắn nói cũng làm cho toàn thân hắn giống như có một ngọn lửa thiêu đốt, huống gì là Tần Vấn Thiên trực diện với nàng.
Lâm Tiên Nhi cười khanh khách, ánh mắt có phần e thẹn này khiến cho mọi người xung quanh đều cảm giác tiêu hồn, thầm nghĩ nếu như Lâm Tiên Nhi có thể đối với bọn họ như vậy, bọn họ nhất định phải cố gắng cùng yêu tinh này phong lưu khoái hoạt một hồi.
Tần Vấn Thiên không lời nào chống đỡ. Nhìn thần thái của hắn, trong con ngươi xinh đẹp của Lâm Tiên Nhi lộ ra tia sáng kỳ dị, nàng lập tức cầm chén rượu lên, khẽ nói:
- Được rồi, không nói giỡn cùng ngươi nữa. Tần công tử cướp đoạt xếp hạng đầu tiên của cổ bia Tiên Vũ Giới bảng thật là chuyện đáng mừng. Tiên nhi cần phải kính công tử một chén.
- Được.
Lúc này, Tần Vấn Thiên tiếp tục nhìn Lâm Tiên Nhi. Chỉ thấy trên mặt đối phương mặc dù vẫn có đỏ ửng, nhưng ánh mắt nhìn hắn lại bình tĩnh vô cùng, không có nửa điểm dao động, hình như hoàn toàn không ý tứ gì đối với hắn, hai người cụng chén, sau đó đều uống một hơi cạn sạch. Cảm giác toàn thân cháy lên càng lợi hại hơn, nguyên lực ngôi sao cũng muôn sôi trào, ở bên trong mạch lạc khiếu huyệt của thân thể điên cuồng phun ra, nguyên phủ cũng đang gầm thét.
- Ầm.
Ở thời điểm mọi người còn đang chấn động về tin tức Tần Vấn Thiên thu hoạch được vị trí đầu tiên, đã thấy từng sợi sát ý tràn ngập ra, hình như có chút không phù hợp.
- Đứng đầu Tiên Vũ Giới lại như thế nào, cũng chẳng qua là đại biểu cho tiềm lực mà thôi, cho dù là người lại có tiềm lực, nếu như chết, vậy cái gì cũng không phải.
Một giọng nói lạnh như băng thốt ra, ánh mắt mọi người nhìn qua, nhìn thấy được bóng dáng của Đế Thí, mọi người lại thản nhiên.
Ân oán giữa Đế Thí và Tần Vấn Thiên, mọi người chính là biết rõ ràng, Tần Vấn Thiên giành được vị trí đứng đầu, người khó chịu nhất, sợ rằng trừ Đế Thí ra không còn có thể là ai khác. hHắn không chỉ có mối thù Tần Vấn Thiên giết đệ, đồng thời hắn còn là một vị duy nhất trong tám đại thiên kiêu trấn áp thời đại không có tiến vào trước mười. Hơn nữa, đúng lúc là bị Tần Vấn Thiên loại ra khỏi cổ bia, Đế Thí đương nhiên không muốn thừa nhận xếp hạng của Tiên Vũ Giới bảng.
Chân mày của Quý Phi Tuyết, Đoạn Hàn, Lâu Băng Vũ cùng với Lâm Tiên Nhi đều nhíu lại. Trước đó, Đế Thí cùng bọn họ đại chiến một trận, bước vào cảnh giới Thiên Cương bát trọng hắn vô cùng nguy hiểm. Nếu không phải bọn họ liên thủ, sợ rằng Diệp Lăng Sương bọn họ sẽ bị hạ độc thủ. Tần Vấn Thiên còn không biết chuyện này.
Trên bữa tiệc, vang lên tiếng mọi người uống rượu ăn thức ăn. Bởi vì một câu nói của Đế Thí ngược lại khiến cho tiệc rượu có phần yên tĩnh.
- Sao có thể so sánh được với Đế Thí ngươi, vị trí thứ mười một trên bảng xếp hạng của Tiên Vũ Giới, chiến đấu công bằng bị Tần sư đệ đánh bại, sau đó ra tay đối phó với bằng hữu của Vấn Thiên đã bị áp chế tu vi. Ngươi cũng lại có chút bản lĩnh này mà thôi. Ngươi làm những chuyện như vậy, theo như lời nói tất nhiên sẽ truyền đi, cái gọi là thiên kiêu trấn áp thời đại tuy là hư danh, nhưng từ nay về sau tên người nào đó nếu vẫn ở phía trên lại chỉ là hữu danh vô thực. Tần sư đệ, sợ rằng sau này ngươi phải thay thế người nào đó rồi.
- Sư huynh, ngươi nói hắn đối phó với bằng hữu của ta sao?
- Ta đang muốn nói với ngươi chuyện này. Sau khi hắn bước vào Thiên Cương bát trọng cảnh, bị ngươi loại bỏ khỏi cổ bia, hắn ra tay với Diệp Lăng Sương cùng bằng hữu của ngươi. Nếu không phải là tiên tử ra tay ngăn cản, hậu quả tưởng tượng thôi đã không chịu nổi. Dù thế tiên tử vẫn ngăn cản, ngươi ngược lại phải cám ơn tiên tử mới phải.
Quý Phi Tuyết nói như vậy tất nhiên là muốn nhắc nhở Tần Vấn Thiên cẩn thận Đế Thí, nói ra chuyện cảnh giới và việc đối phương đã làm, Tần Vấn Thiên cũng tiện có phần đề phòng, bằng không Đế Thí làm qua một lần, sau đó còn có thể đột nhiên hạ sát thủ như vậy nữa.
Trên người Tần Vấn Thiên đột nhiên bạo phát ra một trận hàn ý mãnh liệt, cách không đánh về phía Đế Thí. Chỉ thấy Đế Thí cũng tập trung nhìn về hắn, cầm chén rượu lên uống một ngụm rượu, ngón tay chỉ về phía Tần Vấn Thiên, ý khiêu khích cực kỳ rõ ràng.
Tần Vấn Thiên không để ý đến khiêu khích của đối phương, nhưng trong lòng dĩ nhiên có sát cơ mãnh liệt. Đế Thí bị hắn xếp vào loại người nhất định phải giết.
Hung hăng uống một chén rượu, Tần Vấn Thiên không để ý tới cảm giác bị thiêu đốt này, hắn thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Lâm Tiên Nhi. Tuy rằng Quý Phi Tuyết chỉ nói vài lời, nhưng hắn có thể tưởng tượng ra được, nếu không phải Lâm Tiên Nhi ra tay, lấy thực lực của Đế Thí muốn giết chết đám người Diệp Lăng Sương bọn họ thật sự dễ như trở bàn tay. Tất nhiên là Lâm Tiên Nhi không tiếc thân mình bị thương ngăn cản Đế Thí tranh thủ thời gian cho Quý Phi Tuyết bọn họ.
Hơn nữa, nếu không phải Quý Phi Tuyết nói ra, Lâm Tiên Nhi thậm chí không đề cập tới chuyện này, điều này làm cho Tần Vấn Thiên cảm kích không hiểu nổi.
- Tiên nhi cũng chỉ là không quen nhìn mà thôi. Tần công tử cũng không cần suy nghĩ nhiều quá. Nếu tiên tử đã xem Tần công tử là bằng hữu, cũng không cần cảm ơn.
Lâm Tiên Nhi vẫn ôn nhu cười. Tần Vấn Thiên gật đầu:
- Tiên nhi, sau này nàng cũng đừng gọi ta là Tần công tử nữa, gọi Vấn Thiên là được.
Lâm Tiên Nhi cười như không cười nhìn Tần Vấn Thiên, ôn nhu nói:
- Vấn Thiên, như vậy ngược lại thuận miệng hơn một chút, lại cho ngươi chiếm chút tiện nghi.
Lúc này, Vũ Mục ở trên thạch đài trong hồ nhìn về phía mọi người, trên mặt hiện ra nụ cười mỉm. Hắn mở miệng nói:
- Các vị nói vậy cũng muốn xem thử tình hình bên ngoài. Nếu tiệc rượu đã chuẩn bị, như vậy cũng nên thêm chút nhã hứng cho tiệc rượu, chuẩn bị khắc xếp hạng cổ bia.