Thái Cổ Thần Vương

Chương 709: - Thời đại biến thiên (1)



 

 

Hoàng Cực Thánh Tông thống ngự thiên hạ mấy trăm ngàn năm, bọn hắn tự xưng là thiên hạ này đều là thổ địa của Hoàng Cực Thánh Tông. Người trong thiên hạ ai bọn hắn cũng có thể giết được chỉ vì bọn hắn có chiến lực mạnh nhất. 

 

Bọn hắn điên cuồng ngang ngược, vô đạo, xem tính mạng người thiên hạ như cỏ rác. Thánh Hoàng Tể Hiên cao cao tại thượng, tự cao tự đại, tuy là người Hoàng Cực Thánh Vực nhưng lại giúp đỡ người Tiên Vực tới bắt nữ tử của Thánh Hoàng Thành. 

 

Hết thảy những điều này sẽ kết thúc vào ngày hôm nay. Một thời đại đã hạ màn. 

 

Đám người Tể Nghiêm, Tể Hiên, Tể Thu lúc này đều đã thành tù nhân chờ đợi kết tội. Thân là hậu duệ dòng chính của bá chủ Hoàng Cực Thánh Tông, thân là hậu nhân của Thánh Hoàng, bọn hắn đã từng trải qua huy hoàng bực nào, bá đạo bực nào còn hiện tại tất cả đều chờ đợi cái chết. 

 

Lúc này, đám người Tể Hiên, Tể Thu ai nấy thần sắc đều đờ đẫn nhìn Tần Vấn Thiên đứng trong hư không. Sắc mặt Tể Thu thậm chí còn mơ hồ vặn vẹo. Hắn không thể nào chấp nhận được thực tế này nên hắn đang quan sát Tần Vấn Thiên. Số mệnh của đối phương sao lại trở nên hoang đường như vậy. 

 

- Các ngươi đến tột cùng là ai? 

 

Tể Nghiêm nhìn chằm chằm vào chư vị Tiên Cảnh cường giả trong hư không quát nói. 

 

- Ngươi không cần biết. 

 

Đế Thiên mang mặt nạ màu xanh lạnh lẽo nói : 

 

- Giết sạch cho ta. 

 

- Tốt. 

 

Chư Tiên cười một tiếng rồi cường giả dùng đao đi đầu sử dụng tốc độ nhanh nhất bổ xuống một đao. Một đao nhìn như đơn giản này lại dường như muốn chém đôi cả mảnh thiên địa này. Chẳng qua là một đao thật đơn giản nhưng tất cả tồn tại nằm trên đường chém của đao nay đều bị giết chết. Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả cường giả Hoàng Cực Thánh Tông đều sợ vỡ mật, lúc này bọn hắn tựa hồ mới chân chính ý thức được tử vong đã tới rồi. 


 

- Không, thả chúng ta đi, chúng ta chẳng qua là thế lực phụ thuộc Hoàng Cực Thánh Tông mà thôi, tiền bối tha mạng. 

 

Lúc này bắt đầu có thế lực lên tiếng cầu xin tha thứ. Tại trước mặt lực lượng tuyệt đối, tại thời điểm đối mặt với Tử Thần tinh thần tự nhiên sinh ra sự hoảng sợ và người đi đầu xin tha mạng lại là nhân vật lãnh tụ của Thanh Hoa Sơn. 

 

- Thật không có cốt khí a. 

 

Một đạo thanh âm lạnh lùng truyền ra rồi lập tức có một thanh trường mâu màu huyết hồng trực tiếp cắm vào trong đầu hắn. 

 

Xin tha cũng vô dụng, lúc trước bọn hắn trợ trụ vi ngược, giúp đỡ Hoàng Cực Thánh Tông vây quét và điên cuồng giết chóc Dược Hoàng Cốc, lúc đó sao không xin tha? 

 

- Mau giải quyết cho xong đi. 

 

Trên không trung có một người lạnh lùng nói rồi lập tức vung chưởng đánh ra, đại thủ ấn vừa xuống thì trong một sát na, cả mảnh không gian này liền hóa thành băng. 

 

- Vỡ. 

 

Bàn tay kia khẽ huy động rồi băng tinh vỡ vụn, tất cả thân ảnh bị đóng băng bên trong đều vỡ vụn mà bị hủy diệt. Nhìn thấy một màn đơn giản này, cho dù là Tần Vấn Thiên cũng phải hít một hơi khí lạnh. Sự chênh lệch về cảnh giới cũng khó mà bù đắp được. Khó trách người có tu vi cảnh giới tại Tiên Cảnh được xưng là Tiên, không thèm để ý đến bất kỳ nhân vật nào dưới Tiên Cảnh, hơn một cấp bậc, người phía dưới cũng đã không đỡ nổi một đòn rồi. 

 

Người Hoàng Cực Thánh Tông tuy đông nhưng lúc này lại bị tàn sát như gió cuốn mây tan, thời gian trong một sát na đã bị hủy diệt một mảng lớn. Bọn hắn ở chỗ này là vì để nghênh tiếp cường giả Chiến Tiên Cung chiến thắng trở về, tuy nhiên cái mà bọn hắn chân chính chờ đợi lại là ngày tận thế. 

 

Sau thời gian một nén nhang, Hoàng Cực Thánh Tông mênh mông chỉ còn lại một đống đổ nát, khắp nơi đều là thi thể, máu tươi vấy đỏ khắp nơi. Thế lực bá chủ hôm qua còn cường thịnh, hôm nay đã bị san thành bình địa. 

 

Ai có thể nghĩ được Hoàng Cực Thánh Tông lại có kết cục như vậy. Nếu như người Hoàng Cực Thánh Tông có khả năng nghĩ đến, bọn hắn lúc trước cũng sẽ không đắc tội với Tần Vấn Thiên mà lựa chọn chiêu nhập Tần Vấn Thiên vào trong môn mà tận tâm tận lực phụng dưỡng mới đúng. Cho dù Tần Vấn Thiên không chịu vào lãnh tụ nhất mạch của Hoàng Cực Thánh Tông mà vào Trượng Kiếm Tông nhất mạch thì đồng dạng cũng người Hoàng Cực Thánh Tông. Nếu như vậy thì kết cục có lẽ sẽ hoàn toàn khác bây giờ. 


 

Nhưng chuyện thế gian sao mà kỳ diệu, thân là bá chủ thiên hạ, Hoàng Cực Thánh Tông hoành hành thiên hạ nên đâu có quan tâm đến Tần Vấn Thiên lúc đó là một con kiến hôi, từ đó có hành động sai lầm mà hỏng hết. 

 

Từ nay về sau, thế gian đã không còn Hoàng Cực Thánh Tông nữa. Thậm chí cái thế giới này có được gọi là Hoàng Cực Thánh Vực nữa hay không cũng là một vấn đề. Tân bá chủ Dược Hoàng Cốc liệu còn có để cho bóng dáng của Hoàng Cực Thánh Tông lưu lại tại thế giới này hay sao? 

 

Sau khi xong xuôi, đám người Tần Vấn Thiên trực tiếp xoay người ly khai Hoàng Cực Thánh Tông. Nơi này sắp trở thành lịch sử, tượng trưng cho một thời đại đã bị huỷ diệt. 

 

Sau khi đám người Tần Vấn Thiên rời đi không lâu. Phía nơi xa có người len lén quan sát tình hình Hoàng Cực Thánh Tông, nay cảm nhận được khí tức tĩnh mịch thì lục tục có người lớn mật tiến vào bên trong Hoàng Cực Thánh Tông. Khi vào đến nơi bọn hắn thấy được tàn cốt đầy đất cùng với vệt máu tươi chưa khô hết thì trong lòng ai nấy đều run rẩy, phảng phất như bị vật nặng hung hăng nện trúng vậy. Cái loại cảm giác chấn động này vô pháp diễn tả được bằng ngôn từ. 

 

- Hoàng Cực Thánh Tông đã bị huỷ diệt rồi. 

 

Một người đứng ở đó ngây người thì thào nói nhỏ. 

 

Có người thì ngẩng đầu, hít sâu một hơi rồi nhìn lên bầu trời quát to nói : 

 

- Hoàng Cực Thánh Tông đã bị diệt rồi. 

 

Đạo thanh âm này giống như tiếng chuông kết thúc thời đại vậy, nó vang lên tại trong Thánh Hoàng Thành, vang vọng trong toàn bộ Hoàng Cực Thánh Vực. 

 

Tin tức Hoàng Cực Thánh Tông bị huỷ diệt lấy tốc độ nhanh nhất từ trước tới nay truyền đi mỗi một cái ngóc ngách và làm rung động trái tim tất cả mọi người. 

 

 

 

 

   

 

Hoàng Cực Thánh Tông thống ngự thiên hạ mấy trăm ngàn năm, bọn hắn tự xưng là thiên hạ này đều là thổ địa của Hoàng Cực Thánh Tông. Người trong thiên hạ ai bọn hắn cũng có thể giết được chỉ vì bọn hắn có chiến lực mạnh nhất. 

 

Bọn hắn điên cuồng ngang ngược, vô đạo, xem tính mạng người thiên hạ như cỏ rác. Thánh Hoàng Tể Hiên cao cao tại thượng, tự cao tự đại, tuy là người Hoàng Cực Thánh Vực nhưng lại giúp đỡ người Tiên Vực tới bắt nữ tử của Thánh Hoàng Thành. 

 

Hết thảy những điều này sẽ kết thúc vào ngày hôm nay. Một thời đại đã hạ màn. 

 

Đám người Tể Nghiêm, Tể Hiên, Tể Thu lúc này đều đã thành tù nhân chờ đợi kết tội. Thân là hậu duệ dòng chính của bá chủ Hoàng Cực Thánh Tông, thân là hậu nhân của Thánh Hoàng, bọn hắn đã từng trải qua huy hoàng bực nào, bá đạo bực nào còn hiện tại tất cả đều chờ đợi cái chết. 

 

Lúc này, đám người Tể Hiên, Tể Thu ai nấy thần sắc đều đờ đẫn nhìn Tần Vấn Thiên đứng trong hư không. Sắc mặt Tể Thu thậm chí còn mơ hồ vặn vẹo. Hắn không thể nào chấp nhận được thực tế này nên hắn đang quan sát Tần Vấn Thiên. Số mệnh của đối phương sao lại trở nên hoang đường như vậy. 

 

- Các ngươi đến tột cùng là ai? 

 

Tể Nghiêm nhìn chằm chằm vào chư vị Tiên Cảnh cường giả trong hư không quát nói. 

 

- Ngươi không cần biết. 

 

Đế Thiên mang mặt nạ màu xanh lạnh lẽo nói : 

 

- Giết sạch cho ta. 

 

- Tốt. 

 

Chư Tiên cười một tiếng rồi cường giả dùng đao đi đầu sử dụng tốc độ nhanh nhất bổ xuống một đao. Một đao nhìn như đơn giản này lại dường như muốn chém đôi cả mảnh thiên địa này. Chẳng qua là một đao thật đơn giản nhưng tất cả tồn tại nằm trên đường chém của đao nay đều bị giết chết. Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả cường giả Hoàng Cực Thánh Tông đều sợ vỡ mật, lúc này bọn hắn tựa hồ mới chân chính ý thức được tử vong đã tới rồi. 

 

- Không, thả chúng ta đi, chúng ta chẳng qua là thế lực phụ thuộc Hoàng Cực Thánh Tông mà thôi, tiền bối tha mạng. 

 

Lúc này bắt đầu có thế lực lên tiếng cầu xin tha thứ. Tại trước mặt lực lượng tuyệt đối, tại thời điểm đối mặt với Tử Thần tinh thần tự nhiên sinh ra sự hoảng sợ và người đi đầu xin tha mạng lại là nhân vật lãnh tụ của Thanh Hoa Sơn. 

 

- Thật không có cốt khí a. 

 

Một đạo thanh âm lạnh lùng truyền ra rồi lập tức có một thanh trường mâu màu huyết hồng trực tiếp cắm vào trong đầu hắn. 

 

Xin tha cũng vô dụng, lúc trước bọn hắn trợ trụ vi ngược, giúp đỡ Hoàng Cực Thánh Tông vây quét và điên cuồng giết chóc Dược Hoàng Cốc, lúc đó sao không xin tha? 

 

- Mau giải quyết cho xong đi. 

 

Trên không trung có một người lạnh lùng nói rồi lập tức vung chưởng đánh ra, đại thủ ấn vừa xuống thì trong một sát na, cả mảnh không gian này liền hóa thành băng. 

 

- Vỡ. 

 

Bàn tay kia khẽ huy động rồi băng tinh vỡ vụn, tất cả thân ảnh bị đóng băng bên trong đều vỡ vụn mà bị hủy diệt. Nhìn thấy một màn đơn giản này, cho dù là Tần Vấn Thiên cũng phải hít một hơi khí lạnh. Sự chênh lệch về cảnh giới cũng khó mà bù đắp được. Khó trách người có tu vi cảnh giới tại Tiên Cảnh được xưng là Tiên, không thèm để ý đến bất kỳ nhân vật nào dưới Tiên Cảnh, hơn một cấp bậc, người phía dưới cũng đã không đỡ nổi một đòn rồi. 

 

Người Hoàng Cực Thánh Tông tuy đông nhưng lúc này lại bị tàn sát như gió cuốn mây tan, thời gian trong một sát na đã bị hủy diệt một mảng lớn. Bọn hắn ở chỗ này là vì để nghênh tiếp cường giả Chiến Tiên Cung chiến thắng trở về, tuy nhiên cái mà bọn hắn chân chính chờ đợi lại là ngày tận thế. 

 

Sau thời gian một nén nhang, Hoàng Cực Thánh Tông mênh mông chỉ còn lại một đống đổ nát, khắp nơi đều là thi thể, máu tươi vấy đỏ khắp nơi. Thế lực bá chủ hôm qua còn cường thịnh, hôm nay đã bị san thành bình địa. 

 

Ai có thể nghĩ được Hoàng Cực Thánh Tông lại có kết cục như vậy. Nếu như người Hoàng Cực Thánh Tông có khả năng nghĩ đến, bọn hắn lúc trước cũng sẽ không đắc tội với Tần Vấn Thiên mà lựa chọn chiêu nhập Tần Vấn Thiên vào trong môn mà tận tâm tận lực phụng dưỡng mới đúng. Cho dù Tần Vấn Thiên không chịu vào lãnh tụ nhất mạch của Hoàng Cực Thánh Tông mà vào Trượng Kiếm Tông nhất mạch thì đồng dạng cũng người Hoàng Cực Thánh Tông. Nếu như vậy thì kết cục có lẽ sẽ hoàn toàn khác bây giờ. 

 

Nhưng chuyện thế gian sao mà kỳ diệu, thân là bá chủ thiên hạ, Hoàng Cực Thánh Tông hoành hành thiên hạ nên đâu có quan tâm đến Tần Vấn Thiên lúc đó là một con kiến hôi, từ đó có hành động sai lầm mà hỏng hết. 

 

Từ nay về sau, thế gian đã không còn Hoàng Cực Thánh Tông nữa. Thậm chí cái thế giới này có được gọi là Hoàng Cực Thánh Vực nữa hay không cũng là một vấn đề. Tân bá chủ Dược Hoàng Cốc liệu còn có để cho bóng dáng của Hoàng Cực Thánh Tông lưu lại tại thế giới này hay sao? 

 

Sau khi xong xuôi, đám người Tần Vấn Thiên trực tiếp xoay người ly khai Hoàng Cực Thánh Tông. Nơi này sắp trở thành lịch sử, tượng trưng cho một thời đại đã bị huỷ diệt. 

 

Sau khi đám người Tần Vấn Thiên rời đi không lâu. Phía nơi xa có người len lén quan sát tình hình Hoàng Cực Thánh Tông, nay cảm nhận được khí tức tĩnh mịch thì lục tục có người lớn mật tiến vào bên trong Hoàng Cực Thánh Tông. Khi vào đến nơi bọn hắn thấy được tàn cốt đầy đất cùng với vệt máu tươi chưa khô hết thì trong lòng ai nấy đều run rẩy, phảng phất như bị vật nặng hung hăng nện trúng vậy. Cái loại cảm giác chấn động này vô pháp diễn tả được bằng ngôn từ. 

 

- Hoàng Cực Thánh Tông đã bị huỷ diệt rồi. 

 

Một người đứng ở đó ngây người thì thào nói nhỏ. 

 

Có người thì ngẩng đầu, hít sâu một hơi rồi nhìn lên bầu trời quát to nói : 

 

- Hoàng Cực Thánh Tông đã bị diệt rồi. 

 

Đạo thanh âm này giống như tiếng chuông kết thúc thời đại vậy, nó vang lên tại trong Thánh Hoàng Thành, vang vọng trong toàn bộ Hoàng Cực Thánh Vực. 

 

Tin tức Hoàng Cực Thánh Tông bị huỷ diệt lấy tốc độ nhanh nhất từ trước tới nay truyền đi mỗi một cái ngóc ngách và làm rung động trái tim tất cả mọi người.