Thái Cổ Thần Vương

Chương 828: - Giết chết cách không gian (1)



 

 

Phiêu Tuyết lâu chủ vừa dứt lời, đám người vẫn còn chìm đắm trong phong thái tuyệt thế của hắn, đột nhiên hư không chấn động, trời đất biến đổi, giống như có một uy lực hủy thiên diệt địa bao phủ. 

 

Trong hư vô xuất hiện một trường mâu vô cùng khủng khiếp, xuyên qua không gian, ánh sáng của trường mâu rực rỡ, dài nghìn trượng, uy lực vô cùng, trực tiếp đâm về phía Phiêu Tuyết lâu chủ, giống như tia chớp trong hư không. 

 

- Ai? 

 

Trong lòng đám người kinh hãi, không ngờ lại có cường giả ra tay với Phiêu Tuyết lâu chủ. 

 

Phiêu Tuyết lâu chủ ngẩng đầu, bàn tay đánh về phía hư không, trong đại chưởng ấn khủng khiếp lưu chuyển thần hoa kinh người, đánh trên trường mâu nghìn trượng, lại khiến cho trường mâu bị gẫy thành từng khúc, cuối cùng hoàn toàn bị phá nát. 

 

- Thành của ngươi, nhất định không thuộc về ngươi, mà Tần Vấn Thiên ta nhất định phải giết. 

 

Một giọng nói chấn động bầu trời, giống như cách không gian khiêu chiến cùng Phiêu Tuyết lâu chủ, giọng nói này vừa dứt, bên ngoài thành Cổ Phiêu Tuyết, xuất hiện mấy bóng dáng, trên người kẻ cầm đầu hào quang sáng rực cả bầu trời, trên người hắn bạo phát tiên quang cũng có thể làm người khác đau mắt, áp lực đó càng khiến cho người ta có xúc động muốn nằm rạp xuống đất. 

 

- Tiên vương. 

 

Phiêu Tuyết lâu chủ nhỏ giọng, cường giả xuất hiện bất thình lình này chính là nhân vật tiên vương, thực lực kinh người. 

 

- Là tiên vương của một mạch Khương thị Khương Trúc Thanh. 

 

Có người nhận ra người này, trong lòng kinh hãi, nhân vật tiên vương của Khương gia đến rồi, đương nhiên đây cũng là hợp tình hợp lý, Khương Nghị vốn là con nỗi dõi của Khương Trúc Thanh, hắn gặp phải nguy hiểm chắc chắn sẽ thông báo cho Khương Trúc Thanh, vì thế Khương Trúc Thanh tự mình đến đây, lấy cảnh giới tiên vương của hắn, vượt qua địa vực từ nhất mạch Khương Thị chạy tới Phiêu Tuyết thành chẳng qua chỉ có thời gian một trận đấu mà thôi. 

 

- Đông. 

 

Phiêu Tuyết lâu chủ chầm chậm bước ra, trênthân có ánh sáng ngập trời, tiếng nổ ầm ầm vang lên không dứt. Cơ thể vạn trượng của hắn giống như một lần nữa tăng vọt, chỉ nhìn thấy hắn vươn tay ra, đưa về phía trước, bàn tay khủng khiếp kia kéo dài ngàn dặm, che phủ một mảnh hư không, một tiếng động khẽ, người của Cổ Phiêu Tuyết thành chỉ cảm thấy một luồng áp lực tối cao đang giáng xuống nhưng bọn họ lại không cách nào nhúc nhích được, giống như chỉ cần một ý niệm của Phiêu Tuyết lâu chủ liền có thể giết chết bọn họ. 

 


Bàn tay khổng lồ này đương nhiên là đánh về phía Khương Trúc Thanh, chỉ nhìn thấy vẻ mặt Khương Trúc Thanh cũng thay đổi, thật là quy luật lực lượng cường đại, cho dù là hắn cũng cảm thấy không bằng, năm đó lúc lâu chủ Phiêu Tuyết còn tráng niên, chắc chắn là một siêu cấp cường giả. 

 

Ầm! 

 

Hào quang vạn trượng từ trên người bạo phát ra, sắc bén đến cực điểm, thân hình của Khương Trúc Thanh chấn động, vô số trường mâu cắt phá hư không đâm đến, cùng lúc thân thể của hắn trực tiếp lùi về trên không trung, lúc chưởng ấn của lâu chủ Phiêu Tuyết đánh xuống mảnh không gian này khiến nó run rẩy thì cũng là lúc bóng dáng của Khương Trúc Thanh đã ở trên hư không. 

 

- Lâu chủ Phiêu Tuyết, tuy ngươi mạnh nhưng làm dù sao cũng là hồn thể, rời khỏi thành này, chính là con đường chết, cuối cùng ngươi phải lấy tính mạng của mình trả cho hắn, khi đó cũng chính là lúc ngươi mất mạng. 

 

Khương Trúc Thanh lạnh lùng nói, trong mắt sát niệm mãnh liệt, chuyện trước đó hắn không biết, đều là Khương Nghị tự quyết định, mãi đến khi Khương Nghị gặp phải nguy hiểm, hắn mới hỏi chuyện này, biết rõ mọi chuyện, nhất mạch Khương thị tổn thất thê thảm như vậy lại chỉ vì một con kiến hôi tiểu bối. 

 

- Người thật tự tin. 

 

Phiêu Tuyết lâu chủ nhìn chằm chằm vào hư không, lạnh lùng cao ngạo nói. 

 

- Nếu ngươi vĩnh viễn ở trong thành này vậy thì ta mãi mãi sẽ canh giữ ở nơi đây. 

 

Khương Trúc Thanh lạnh lùng nói. 

 

- Nếu ngươi nói nữa, ta sẽ khiến cho ngươi cả đời khó quên. 

 

Trong mắt Phiêu Tuyết lâu chủ lộ ra ý uy hiếp mạnh mẽ. 

 

- Nói lại lần nữa thì có gì đáng ngại, tính mạng của Tần Vấn Thiên ta nhất định phải lấy, thành này nếu không đạt được ta sẽ phá hủy nó. 

 

Khương Trúc Thanh đứng trên hư không, ngạo nghễ nói. 

 

Phiêu Tuyết lâu chủ không nói chuyện, chỉ thấy hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, bầu trời nổ vang, mặt đất chấn động, hắn nhìn Bùi Vũ nói: 

 

- Ngươi có biết gia tộc của người này ở phương nào không? 


 

- Ta đã qua xem bản đồ phân bố thế lực lớn của Vân châu. 

 

Bùi Vũi khẽ gật đầu. 

 

- Đừng chống cự lại ý thức của ta, truyền đạt những điều ngươi biết đến chỗ ý thức phía trước. 

 

Phiêu Tuyết lâu chủ mở miệng nói, sau đó giống như có một luồng tiên niệm cường đại trực tiếp tiến vào đầu nàng, Bùi Vũ nhắm mắt lại, giao hết những điều nàng biết cho Phiêu Tuyết lâu chủ. 

 

Một lúc sau, Phiêu Tuyết lâu chủ nhận được ký ức mà mình muốn, hắn nhìn Bùi Vũ thật sâu, nhỏ giọng nói: 

 

- Sau khi Tần Vấn Thiên tỉnh lại, ngươi nói cho hắn biết thành này có thể di động. 

 

Vừa dứt lời cả tòa thành Cổ Phiêu Tuyết giống như chấn động, tiếng nổ đáng sợ truyền ra, có một cảm giác long trời lở đất, một tòa thành kéo dài mấy nghìn dặm không ngờ đột ngột từ đưới đất nhô lên, treo lơ lửng trên không trung. 

 

Cổ Phiêu Tuyết thành có thể di động. 

 

- Phốc… 

 

Tim của đám người ở chỗ xa đập kịch liệt, bọn họ kinh hãi nhìn Phiêu Tuyết thành di động, nhìn tòa thành này chầm chậm bay lên, từ dưới đất rút lên. 

 

Chỉ thấy phía dưới cả tòa thành, cố vô số cánh chim che khuất bầu trời, giống như một con chim khổng lồ đang vỗ đôi cánh có khả năng che lấp đất trời. 

 

Chim khổng lồ cùng với đôi cánh này đương nhiên là do phù văn ngưng kết mà thành, mọi người kinh hãi nhìn thành trì đang dâng lên, trong lòng chấn động tột đỉnh, thành trì do Phiêu Tuyết lâu chủ và Quỳnh Tiên chế luyện không chỉ là một thành trì đứng yên. 

 

 

 

   

 

Phiêu Tuyết lâu chủ vừa dứt lời, đám người vẫn còn chìm đắm trong phong thái tuyệt thế của hắn, đột nhiên hư không chấn động, trời đất biến đổi, giống như có một uy lực hủy thiên diệt địa bao phủ. 

 

Trong hư vô xuất hiện một trường mâu vô cùng khủng khiếp, xuyên qua không gian, ánh sáng của trường mâu rực rỡ, dài nghìn trượng, uy lực vô cùng, trực tiếp đâm về phía Phiêu Tuyết lâu chủ, giống như tia chớp trong hư không. 

 

- Ai? 

 

Trong lòng đám người kinh hãi, không ngờ lại có cường giả ra tay với Phiêu Tuyết lâu chủ. 

 

Phiêu Tuyết lâu chủ ngẩng đầu, bàn tay đánh về phía hư không, trong đại chưởng ấn khủng khiếp lưu chuyển thần hoa kinh người, đánh trên trường mâu nghìn trượng, lại khiến cho trường mâu bị gẫy thành từng khúc, cuối cùng hoàn toàn bị phá nát. 

 

- Thành của ngươi, nhất định không thuộc về ngươi, mà Tần Vấn Thiên ta nhất định phải giết. 

 

Một giọng nói chấn động bầu trời, giống như cách không gian khiêu chiến cùng Phiêu Tuyết lâu chủ, giọng nói này vừa dứt, bên ngoài thành Cổ Phiêu Tuyết, xuất hiện mấy bóng dáng, trên người kẻ cầm đầu hào quang sáng rực cả bầu trời, trên người hắn bạo phát tiên quang cũng có thể làm người khác đau mắt, áp lực đó càng khiến cho người ta có xúc động muốn nằm rạp xuống đất. 

 

- Tiên vương. 

 

Phiêu Tuyết lâu chủ nhỏ giọng, cường giả xuất hiện bất thình lình này chính là nhân vật tiên vương, thực lực kinh người. 

 

- Là tiên vương của một mạch Khương thị Khương Trúc Thanh. 

 

Có người nhận ra người này, trong lòng kinh hãi, nhân vật tiên vương của Khương gia đến rồi, đương nhiên đây cũng là hợp tình hợp lý, Khương Nghị vốn là con nỗi dõi của Khương Trúc Thanh, hắn gặp phải nguy hiểm chắc chắn sẽ thông báo cho Khương Trúc Thanh, vì thế Khương Trúc Thanh tự mình đến đây, lấy cảnh giới tiên vương của hắn, vượt qua địa vực từ nhất mạch Khương Thị chạy tới Phiêu Tuyết thành chẳng qua chỉ có thời gian một trận đấu mà thôi. 

 

- Đông. 

 

Phiêu Tuyết lâu chủ chầm chậm bước ra, trênthân có ánh sáng ngập trời, tiếng nổ ầm ầm vang lên không dứt. Cơ thể vạn trượng của hắn giống như một lần nữa tăng vọt, chỉ nhìn thấy hắn vươn tay ra, đưa về phía trước, bàn tay khủng khiếp kia kéo dài ngàn dặm, che phủ một mảnh hư không, một tiếng động khẽ, người của Cổ Phiêu Tuyết thành chỉ cảm thấy một luồng áp lực tối cao đang giáng xuống nhưng bọn họ lại không cách nào nhúc nhích được, giống như chỉ cần một ý niệm của Phiêu Tuyết lâu chủ liền có thể giết chết bọn họ. 

 

Bàn tay khổng lồ này đương nhiên là đánh về phía Khương Trúc Thanh, chỉ nhìn thấy vẻ mặt Khương Trúc Thanh cũng thay đổi, thật là quy luật lực lượng cường đại, cho dù là hắn cũng cảm thấy không bằng, năm đó lúc lâu chủ Phiêu Tuyết còn tráng niên, chắc chắn là một siêu cấp cường giả. 

 

Ầm! 

 

Hào quang vạn trượng từ trên người bạo phát ra, sắc bén đến cực điểm, thân hình của Khương Trúc Thanh chấn động, vô số trường mâu cắt phá hư không đâm đến, cùng lúc thân thể của hắn trực tiếp lùi về trên không trung, lúc chưởng ấn của lâu chủ Phiêu Tuyết đánh xuống mảnh không gian này khiến nó run rẩy thì cũng là lúc bóng dáng của Khương Trúc Thanh đã ở trên hư không. 

 

- Lâu chủ Phiêu Tuyết, tuy ngươi mạnh nhưng làm dù sao cũng là hồn thể, rời khỏi thành này, chính là con đường chết, cuối cùng ngươi phải lấy tính mạng của mình trả cho hắn, khi đó cũng chính là lúc ngươi mất mạng. 

 

Khương Trúc Thanh lạnh lùng nói, trong mắt sát niệm mãnh liệt, chuyện trước đó hắn không biết, đều là Khương Nghị tự quyết định, mãi đến khi Khương Nghị gặp phải nguy hiểm, hắn mới hỏi chuyện này, biết rõ mọi chuyện, nhất mạch Khương thị tổn thất thê thảm như vậy lại chỉ vì một con kiến hôi tiểu bối. 

 

- Người thật tự tin. 

 

Phiêu Tuyết lâu chủ nhìn chằm chằm vào hư không, lạnh lùng cao ngạo nói. 

 

- Nếu ngươi vĩnh viễn ở trong thành này vậy thì ta mãi mãi sẽ canh giữ ở nơi đây. 

 

Khương Trúc Thanh lạnh lùng nói. 

 

- Nếu ngươi nói nữa, ta sẽ khiến cho ngươi cả đời khó quên. 

 

Trong mắt Phiêu Tuyết lâu chủ lộ ra ý uy hiếp mạnh mẽ. 

 

- Nói lại lần nữa thì có gì đáng ngại, tính mạng của Tần Vấn Thiên ta nhất định phải lấy, thành này nếu không đạt được ta sẽ phá hủy nó. 

 

Khương Trúc Thanh đứng trên hư không, ngạo nghễ nói. 

 

Phiêu Tuyết lâu chủ không nói chuyện, chỉ thấy hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, bầu trời nổ vang, mặt đất chấn động, hắn nhìn Bùi Vũ nói: 

 

- Ngươi có biết gia tộc của người này ở phương nào không? 

 

- Ta đã qua xem bản đồ phân bố thế lực lớn của Vân châu. 

 

Bùi Vũi khẽ gật đầu. 

 

- Đừng chống cự lại ý thức của ta, truyền đạt những điều ngươi biết đến chỗ ý thức phía trước. 

 

Phiêu Tuyết lâu chủ mở miệng nói, sau đó giống như có một luồng tiên niệm cường đại trực tiếp tiến vào đầu nàng, Bùi Vũ nhắm mắt lại, giao hết những điều nàng biết cho Phiêu Tuyết lâu chủ. 

 

Một lúc sau, Phiêu Tuyết lâu chủ nhận được ký ức mà mình muốn, hắn nhìn Bùi Vũ thật sâu, nhỏ giọng nói: 

 

- Sau khi Tần Vấn Thiên tỉnh lại, ngươi nói cho hắn biết thành này có thể di động. 

 

Vừa dứt lời cả tòa thành Cổ Phiêu Tuyết giống như chấn động, tiếng nổ đáng sợ truyền ra, có một cảm giác long trời lở đất, một tòa thành kéo dài mấy nghìn dặm không ngờ đột ngột từ đưới đất nhô lên, treo lơ lửng trên không trung. 

 

Cổ Phiêu Tuyết thành có thể di động. 

 

- Phốc… 

 

Tim của đám người ở chỗ xa đập kịch liệt, bọn họ kinh hãi nhìn Phiêu Tuyết thành di động, nhìn tòa thành này chầm chậm bay lên, từ dưới đất rút lên. 

 

Chỉ thấy phía dưới cả tòa thành, cố vô số cánh chim che khuất bầu trời, giống như một con chim khổng lồ đang vỗ đôi cánh có khả năng che lấp đất trời. 

 

Chim khổng lồ cùng với đôi cánh này đương nhiên là do phù văn ngưng kết mà thành, mọi người kinh hãi nhìn thành trì đang dâng lên, trong lòng chấn động tột đỉnh, thành trì do Phiêu Tuyết lâu chủ và Quỳnh Tiên chế luyện không chỉ là một thành trì đứng yên.