Thái Cổ Thần Vương

Chương 890: - Đại chiến Hắc Phong (1)



 

 

 

 

- Thống khoái. 

 

Chiến ý trên người Quân Mộng Trần dâng cao, hắn không có nội tình thâm hậu, nhưng quy tắc nơi đây đã hạn chế làm cho người ta không có cách nào phát huy ra được toàn bộ thực lực chân chính, hơn nữa hắn đã tới Đông Thánh nhai rất sớm, còn chưa rời khỏi đây. Chỉ tu một loại lực lượng thần thông để chống lại những người này, chẳng qua chỉ bằng vào Tinh hồn cùng với lực lượng huyết mạch mạnh mẽ để đối kháng lại công kích của đối phương. Khi bị vây công thì khắp nơi đều bị ngăn cản, khiến cho hắn rất uất ức. 

 

Thậm chí ngay cả tiên vị cũng bị người ta đoạt mất, hắn chưa từng cảm thấy nghẹn khuất qua như vậy, giờ phút này Tần Vấn Thiên, Tử Tinh Hiên cùng với hắn giết trở về, ba người có được Tử kim Tinh hồn, hơn nữa Tần Vấn Thiên lại lĩnh ngộ được thần thông siêu cường, trong nháy mắt đã giết tất cả ba người, có thể nói là sảng kháoi. 

 

“Tần sư huynh quả nhiên ngộ tính siêu cường, việc tu hành thần thông còn hơn xa ta, cảm giác mỗi một lần hắn công kích cũng vô cùng huyền diệu, tựa như hồn nhiên thiên thành vậy, nhìn cũng đã cảm thấy rất thoải mái, hơn nữa ta có cảm giác Tần sư huynh còn có chút lực lượng chưa có bộc phát ra, giống như ta vậy, lần khảo hạch Thiên Phù giới này, chúng ta có hi vọng thu lấy hai vị trí. 

 

Quân Mộng Trần âm thầm suy nghĩ ở trong lòng, hắn rất tin tưởng Tần Vấn Thiên, cũng rất tự tin đối với mình, mặc dù phải nhận chút ngăn cản ở chỗ này, cảm thấy nghẹn khuất, thế nhưng nó cũng không thể đả kích được sự tự tin của hắn. 

 

Hắc Phong nhìn ba người trước mắt, tinh hồn hủy diệt thâm uyên kia có lực cắn nuốt rất đáng sợ, từng đạo quang mang huyết sắc tràn ngập trên trời cao, hóa thành ma hỏa, lúc này lực lượng hủy diệt trên người hắn mạnh mẽ đến một trình độ kinh người, hai tròng mắt của hắn tựa như hố sâu vậy, đã bị hai ngọn lửa thâm uyên thay thế. 

 

Lúc hắn nhìn về phía ba người Tần Vấn Thiên, con ngươi đáng sợ dường như muốn cắn nuốt ba người vào trong. 

 

Sau khi Tần Vấn Thiên phóng ra quang mang của mình, Hắc Phong cũng tình nguyện yên lặng, tinh hồn đáng sợ thả ra lực lượng đến mức tận cùng, lực lượng huyết mạch cũng được bộc phát ra. 

 

- Hắc Phong thật là mạnh, khó trách Diễm Uyên tiên vương lại thu hắn làm đệ tử, làm cho người ta có cảm giác quá kinh khủng. 

 

Những thiên kiêu ở chung quanh cũng âm thầm run sợ, rất hiển nhiên, giờ phút này Hắc Phong cũng đã hoàn toàn bị chọc giận, chân chính giạna dữ. 

 

- Vốn ta cũng không nghĩ sẽ thật sự chơi đùa với các ngươi, nhưng ba người các ngươi đã cuồng vọng như thế, bằng vào chút thực lực ấy mà đã dùng giết chóc để thể hiện mình. Như vậy ta sẽ lấy tính mạng của các ngươi, để tế cái phần tự cho là đúng này của các ngươi. 


 

hai mắt của Hắc Phong rất đáng sợ, thanh âm giống như có thêm một cỗ ma lực kỳ lạ, làm cho người ta có thể cảm nhận được lúc này hắn đáng sợ và nguy hiểm tới cỡ nào. 

 

- Mộng Trần, Tinh Hiên. Mỗi người các ngươi diệt một người, không sao chứ? 

 

Tần Vấn Thiên mở miệng nói, lời nói của hắn như mây trôi nước chảy, nhưng hắn nói ra vào thời khắc này lại làm cho trong lòng người ta khẽ run lên. 

 

Dường như Tần Vấn Thiên không đặt sự uy hiếp của Hắc Phong vào trong mắt vậy, dường như, giờ phút này người cường đại như Hắc Phong quân vương cũng không có bất kỳ một chút uy hiếp nào cả, thanh âm không thèm để ý, muốn làm được như vậy cần sự cao ngạo cùng với tự tin tới bực nào chứ? 

 

Hắc Phong là đệ tử chân truyền của Diễm Uyên tiên vương, lời của hắn giống như rơi xuống vực sâu không đáy, ở trước mặt ba người này dường như hắn không tồn tại vậy. 

 

- Bản thân ta cũng muốn động thủ một chút với tên tự cho mình là đúng này. Chỉ là nếu như sư huynh muốn chiến, ta sẽ không cãi, ta đảm bảo sẽ không để cho một người nào còn sống rời khỏi đây được. 

 

Quân Mộng Trần cao ngạo nói. 

 

- Giao cho chúng ta. 

 

Tử Tinh Hiên đáp lại một cách đơn giản, nhưng lại rất tự tin. 

 

Điều này làm cho Hắc Phong cảm thấy vô cùng nhục nhã, lực lượng hủy diệt trên người không ngừng rít gào, giống như sắp không kìm nén được lực lượng hủy diệt này, muốn cắn nuốt đối thủ đang đứng ở phía đối diện. 

 

- Hai người các ngươi cố gắng kiên trì một chút. 

 

Hắc Phong mở miệng nói, sau đó đã thấy chân của hắn bước ra, lực lượng hủy diệt rít gào rồi đánh tới chỗ của Tần Vấn Thiên. Một cơn lốc hủy diệt kinh khủng đột nhiên xuất hiện, có uy lực cắn nuốt thiên địa, Hắc Phong đánh ra một quyền, lực lượng hủy diệt dung nhập vào bên trong quyền, nuốt trọn tất cả. 

 

- Tinh hồn của ngươi, còn không xứng tranh phong cùng ta. 


 

Thanh âm của Tần Vấn Thiên rất lạnh nhạt, Tử kim Tinh hồn phóng ra ánh sáng chói mắt, giống như xuất hiện một hư ảnh pho tượng vậy. Tử kim kim thân phía sau hắn trấn áp tất cả, lù lù bất động, lực lượng cắn nuốt rất là kinh khủng, căn bản không có cách nào tới gần được người hắn. 

 

Tần Vấn Thiên tùy ý đánh ra một quyền, một quyền này giống như đánh ra một đạo thân ảnh, trực tiếp trấn áp công kích hủy diệt của Hắc Phong. 

 

- Rống, rống… 

 

Tiếng rống rít gào truyền ra, lực lượng hủy diệt trong hư không lan tràn tới chỗ của Tần Vấn Thiên, trên không trung xuất hiện một hắc động vô cùng khổng lồ, huyết quang ẩn chứa ở trong đó, uy lực kinh người. Thế nhưng vẫn thấy Tần Vấn Thiên đứng ở tại chỗ, pho tượng kia như thần linh trấp áp tất cả, phóng xuất ra thần quang vạn trượng, không sợ hãi chống lại hắc động. 

 

- Giết. 

 

Hắc Phong thấy Tinh hồn và lực lượng huyết mạch không có cách nào trực tiếp hủy diệt được Tần Vấn Thiên, trong lòng lại càng nổi giận, chỉ thấy hai nắm đấm của hắn điên cuồng đánh ra, trong phút chốc hư không đã bạo loạn, lực lượng cắn nuốt xuất hiện từ thâm uyên vô tận, giống như đã hóa thành cái miệng yêu thú khổng lồ vô cùng dữ tợn, uy lực kinh người. 

 

Bàn tay Tần Vấn Thiên chộp ra, từng cái Cổ chung hiện lên, từng tiếng chuông vang lên, chấn vỡ và hủy diệt toàn bộ công kích của Hắc Phong, giống như dù Hắc Phong có công kích như thế nào thì hắn cũng có thể lạnh nhạt đối phó lại vậy. 

 

- Hai người này đều rất mạnh, người của Vân Châu thứ hai mươi bảy, lực chiến đấu của hắn đặt ở trong Đông Thánh nhai, mặc dù đối mặt với Hắc Phong thì cũng không rơi vào thế hạ phong, hơn nữa lại còn có Tử kim Tinh hồn, người này rất nguy hiểm. 

 

Có người âm thầm suy nghĩ, hai mắt lại thấy Tần Vấn Thiên cường thế đi về phía trước, không để ý tới công kích của Hắc Phong. 

 

Tiếng Cổ chung vang lên không dứt, lượn lờ trên trời, trong nháy mắt ngắn ngủi, trong không gian xuất hiện vô số Cổ chung, từng bước đè nén lực lượng công kích của Hắc Phong, mặc dù Hắc Phong đã phóng ra toàn bộ lực lượng huyết mạch, thế nhưng đám người kia vẫn nhìn thấy Hắc Phong không ngừng lùi bước như cũ. Mà từ trước đó đến lúc này Tần Vấn Thiên vẫn chưa từng ra tay. 

 

 

 

 

   

 

 

 

- Thống khoái. 

 

Chiến ý trên người Quân Mộng Trần dâng cao, hắn không có nội tình thâm hậu, nhưng quy tắc nơi đây đã hạn chế làm cho người ta không có cách nào phát huy ra được toàn bộ thực lực chân chính, hơn nữa hắn đã tới Đông Thánh nhai rất sớm, còn chưa rời khỏi đây. Chỉ tu một loại lực lượng thần thông để chống lại những người này, chẳng qua chỉ bằng vào Tinh hồn cùng với lực lượng huyết mạch mạnh mẽ để đối kháng lại công kích của đối phương. Khi bị vây công thì khắp nơi đều bị ngăn cản, khiến cho hắn rất uất ức. 

 

Thậm chí ngay cả tiên vị cũng bị người ta đoạt mất, hắn chưa từng cảm thấy nghẹn khuất qua như vậy, giờ phút này Tần Vấn Thiên, Tử Tinh Hiên cùng với hắn giết trở về, ba người có được Tử kim Tinh hồn, hơn nữa Tần Vấn Thiên lại lĩnh ngộ được thần thông siêu cường, trong nháy mắt đã giết tất cả ba người, có thể nói là sảng kháoi. 

 

“Tần sư huynh quả nhiên ngộ tính siêu cường, việc tu hành thần thông còn hơn xa ta, cảm giác mỗi một lần hắn công kích cũng vô cùng huyền diệu, tựa như hồn nhiên thiên thành vậy, nhìn cũng đã cảm thấy rất thoải mái, hơn nữa ta có cảm giác Tần sư huynh còn có chút lực lượng chưa có bộc phát ra, giống như ta vậy, lần khảo hạch Thiên Phù giới này, chúng ta có hi vọng thu lấy hai vị trí. 

 

Quân Mộng Trần âm thầm suy nghĩ ở trong lòng, hắn rất tin tưởng Tần Vấn Thiên, cũng rất tự tin đối với mình, mặc dù phải nhận chút ngăn cản ở chỗ này, cảm thấy nghẹn khuất, thế nhưng nó cũng không thể đả kích được sự tự tin của hắn. 

 

Hắc Phong nhìn ba người trước mắt, tinh hồn hủy diệt thâm uyên kia có lực cắn nuốt rất đáng sợ, từng đạo quang mang huyết sắc tràn ngập trên trời cao, hóa thành ma hỏa, lúc này lực lượng hủy diệt trên người hắn mạnh mẽ đến một trình độ kinh người, hai tròng mắt của hắn tựa như hố sâu vậy, đã bị hai ngọn lửa thâm uyên thay thế. 

 

Lúc hắn nhìn về phía ba người Tần Vấn Thiên, con ngươi đáng sợ dường như muốn cắn nuốt ba người vào trong. 

 

Sau khi Tần Vấn Thiên phóng ra quang mang của mình, Hắc Phong cũng tình nguyện yên lặng, tinh hồn đáng sợ thả ra lực lượng đến mức tận cùng, lực lượng huyết mạch cũng được bộc phát ra. 

 

- Hắc Phong thật là mạnh, khó trách Diễm Uyên tiên vương lại thu hắn làm đệ tử, làm cho người ta có cảm giác quá kinh khủng. 

 

Những thiên kiêu ở chung quanh cũng âm thầm run sợ, rất hiển nhiên, giờ phút này Hắc Phong cũng đã hoàn toàn bị chọc giận, chân chính giạna dữ. 

 

- Vốn ta cũng không nghĩ sẽ thật sự chơi đùa với các ngươi, nhưng ba người các ngươi đã cuồng vọng như thế, bằng vào chút thực lực ấy mà đã dùng giết chóc để thể hiện mình. Như vậy ta sẽ lấy tính mạng của các ngươi, để tế cái phần tự cho là đúng này của các ngươi. 

 

hai mắt của Hắc Phong rất đáng sợ, thanh âm giống như có thêm một cỗ ma lực kỳ lạ, làm cho người ta có thể cảm nhận được lúc này hắn đáng sợ và nguy hiểm tới cỡ nào. 

 

- Mộng Trần, Tinh Hiên. Mỗi người các ngươi diệt một người, không sao chứ? 

 

Tần Vấn Thiên mở miệng nói, lời nói của hắn như mây trôi nước chảy, nhưng hắn nói ra vào thời khắc này lại làm cho trong lòng người ta khẽ run lên. 

 

Dường như Tần Vấn Thiên không đặt sự uy hiếp của Hắc Phong vào trong mắt vậy, dường như, giờ phút này người cường đại như Hắc Phong quân vương cũng không có bất kỳ một chút uy hiếp nào cả, thanh âm không thèm để ý, muốn làm được như vậy cần sự cao ngạo cùng với tự tin tới bực nào chứ? 

 

Hắc Phong là đệ tử chân truyền của Diễm Uyên tiên vương, lời của hắn giống như rơi xuống vực sâu không đáy, ở trước mặt ba người này dường như hắn không tồn tại vậy. 

 

- Bản thân ta cũng muốn động thủ một chút với tên tự cho mình là đúng này. Chỉ là nếu như sư huynh muốn chiến, ta sẽ không cãi, ta đảm bảo sẽ không để cho một người nào còn sống rời khỏi đây được. 

 

Quân Mộng Trần cao ngạo nói. 

 

- Giao cho chúng ta. 

 

Tử Tinh Hiên đáp lại một cách đơn giản, nhưng lại rất tự tin. 

 

Điều này làm cho Hắc Phong cảm thấy vô cùng nhục nhã, lực lượng hủy diệt trên người không ngừng rít gào, giống như sắp không kìm nén được lực lượng hủy diệt này, muốn cắn nuốt đối thủ đang đứng ở phía đối diện. 

 

- Hai người các ngươi cố gắng kiên trì một chút. 

 

Hắc Phong mở miệng nói, sau đó đã thấy chân của hắn bước ra, lực lượng hủy diệt rít gào rồi đánh tới chỗ của Tần Vấn Thiên. Một cơn lốc hủy diệt kinh khủng đột nhiên xuất hiện, có uy lực cắn nuốt thiên địa, Hắc Phong đánh ra một quyền, lực lượng hủy diệt dung nhập vào bên trong quyền, nuốt trọn tất cả. 

 

- Tinh hồn của ngươi, còn không xứng tranh phong cùng ta. 

 

Thanh âm của Tần Vấn Thiên rất lạnh nhạt, Tử kim Tinh hồn phóng ra ánh sáng chói mắt, giống như xuất hiện một hư ảnh pho tượng vậy. Tử kim kim thân phía sau hắn trấn áp tất cả, lù lù bất động, lực lượng cắn nuốt rất là kinh khủng, căn bản không có cách nào tới gần được người hắn. 

 

Tần Vấn Thiên tùy ý đánh ra một quyền, một quyền này giống như đánh ra một đạo thân ảnh, trực tiếp trấn áp công kích hủy diệt của Hắc Phong. 

 

- Rống, rống… 

 

Tiếng rống rít gào truyền ra, lực lượng hủy diệt trong hư không lan tràn tới chỗ của Tần Vấn Thiên, trên không trung xuất hiện một hắc động vô cùng khổng lồ, huyết quang ẩn chứa ở trong đó, uy lực kinh người. Thế nhưng vẫn thấy Tần Vấn Thiên đứng ở tại chỗ, pho tượng kia như thần linh trấp áp tất cả, phóng xuất ra thần quang vạn trượng, không sợ hãi chống lại hắc động. 

 

- Giết. 

 

Hắc Phong thấy Tinh hồn và lực lượng huyết mạch không có cách nào trực tiếp hủy diệt được Tần Vấn Thiên, trong lòng lại càng nổi giận, chỉ thấy hai nắm đấm của hắn điên cuồng đánh ra, trong phút chốc hư không đã bạo loạn, lực lượng cắn nuốt xuất hiện từ thâm uyên vô tận, giống như đã hóa thành cái miệng yêu thú khổng lồ vô cùng dữ tợn, uy lực kinh người. 

 

Bàn tay Tần Vấn Thiên chộp ra, từng cái Cổ chung hiện lên, từng tiếng chuông vang lên, chấn vỡ và hủy diệt toàn bộ công kích của Hắc Phong, giống như dù Hắc Phong có công kích như thế nào thì hắn cũng có thể lạnh nhạt đối phó lại vậy. 

 

- Hai người này đều rất mạnh, người của Vân Châu thứ hai mươi bảy, lực chiến đấu của hắn đặt ở trong Đông Thánh nhai, mặc dù đối mặt với Hắc Phong thì cũng không rơi vào thế hạ phong, hơn nữa lại còn có Tử kim Tinh hồn, người này rất nguy hiểm. 

 

Có người âm thầm suy nghĩ, hai mắt lại thấy Tần Vấn Thiên cường thế đi về phía trước, không để ý tới công kích của Hắc Phong. 

 

Tiếng Cổ chung vang lên không dứt, lượn lờ trên trời, trong nháy mắt ngắn ngủi, trong không gian xuất hiện vô số Cổ chung, từng bước đè nén lực lượng công kích của Hắc Phong, mặc dù Hắc Phong đã phóng ra toàn bộ lực lượng huyết mạch, thế nhưng đám người kia vẫn nhìn thấy Hắc Phong không ngừng lùi bước như cũ. Mà từ trước đó đến lúc này Tần Vấn Thiên vẫn chưa từng ra tay.