Thái Cổ Thần Vương

Chương 891: - Đại chiến Hắc Phong (2)



 

Được một lát, rất nhiều Cổ chung đồng thời trôi nổi ở trước người của Tần Vấn Thiên, điên cuồng xoay tròn, bàn tay Tần Vấn Thiên run lên, rất nhiều Cổ chung hội tụ thành một cái Cổ chung khổng lồ, phóng về phía trước. 

 

Hắc Phong cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ ở trong đó, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay hắn nâng lên ngọn lửa thâm uyên đáng sợ, trong giây lát đã được hắn đẩy về phía trước. 

 

- Hừ. 

 

Tần Vấn Thiên hừ lạnh một tiếng, dường như chẳng thèm ngó tới, chỉ thấy Cổ chung khổng lồ trong tay hắn được đẩy mạnh về phía trước, nhanh như tia chớp, tất cả những nơi nó đi qua đều bị hủy diệt, không có bất kỳ lực lượng nào có thể ngăn cản được. Khi những lực lượng thâm uyên hủy diệt kia va chạm với những thứ này trực tiếp nát bấy. 

 

- Đông! 

 

Trong nháy mắt công kích của Hắc Phong đã tiếp xúc với Cổ chung, ma hỏa thâm uyên cuồng bạo nóng rực lại không ngừng bị chấn vỡ, ngay sau đó đã rơi rụng ra ngoài. Mà Cổ chung vẫn phóng ra kiếp quang cùng với lực lượng hủy diệt đáng sợ vô tận. 

 

Tinh hồn hét lên một tiếng giận dữ, Hắc Phong nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay nâng lên ma hỏa thâm uyên hủy diệt ngập trời, bay thẳng đến chỗ của Tần Vấn Thiên. 

 

Tần Vấn Thiên không để ý tới một chút nào cả, Cổ chung khổng lồ trực tiếp phủ xuống, tiếng thùng thùng vang lên không dứt ở bên tai, ma hỏa thâm uyên bị kiếp quang vô tận ăn mòn, bị trấn áp, trải qua mấy lần cắn nuốt rồi mới bị diệt sạch. Hắc Phong kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt rất khó coi, linh hồn như có cảm giác bị hủy diệt ở dưới loại tiếng chuông này vậy. 

 

Bàn tay của hắn mạnh mẽ giơ lên, mượn lực phản chấn để làm cho thân thể của hắn lui lại, thế nhưng vẫn có cảm giác choáng váng, khi hắn tung ra một chưởng thì dường như uy năng vốn có cũng bị Cổ chung diệt sát. 

 

- Ông! 

 

Tần Vấn Thiên tựa như một cơn gió, đuổi tới, vẫn dùng Cổ chung như cũ, dường như muốn phá hủy tất cả, sắc mặt của Hắc Phong rất khó coi, lần nữa ngưng tụ công kích rồi đánh ra ngoài, nhưng lại lần nữa bị trấp áp. 

 

- Đông! 

 

Thân thể của Tần Vấn Thiên phủ xuống, Cổ chung lần nữa va chạm với thân thể của Hắc Phong, Hắc Phong lần nữa rên lên một tiếng, khóe miệng có đầy máu tràn ra, thân thể nhanh chóng lui lại. 


 

Tần Vấn Thiên tựa như một pho tượng tử thần, gắt gao truy đuổi hắn, ánh sáng ảm đạm của Cổ chung lại lần nữa có tia sáng phóng ra, giống như vĩnh viễn không dập tắt được vậy. 

 

- Cái này… 

 

Mọi người ngạc nhiên, một lần công kích của Tần Vấn Thiên lại đánh cho Hắc Phong không ngừng phun ra máu tươi, Tinh hồn cũng dần dần trở nên ảm đạm không còn ánh sáng nữa. 

 

- Đông, đông... 

 

Thỉnh thoảng có tiếng chuông giống như có tiết tấu đặc thù vang lên, Cổ chung bất diệt, lần lượt tàn phá thân thể của Hắc Phong, cũng tàn phá ý chí của hắn, thân ảnh điều khiển Cổ chung kia, ánh mắt vẫn rất lạnh nhạt, không chứa bất kỳ tình cảm gì cả, làm cho người ta có cảm giác cả người rét run. 

 

Công kích như vậy như muốn nói, một kích của ta mà ngươi cũng không thể chống lại được, vậy thì ngươi định chiến thế nào với ta chứ? 

 

Đúng là Hắc Phong đã sử dụng hết tất cả vốn liếng của mình, cũng không phá được công kích của Tần Vấn Thiên, thương thế của hắn thì lại không ngừng tăng lên, nhưng thứ bị tàn phá hơn thế chính là nội tâm cao ngạo của hắn. 

 

- Không phải ngươi muốn lấy mạng của chúng ta ư, sao? 

 

Lúc Tần Vấn Thiên công kích vẫn phun ra một đạo thanh âm lạnh như băng, lại làm cho Hắc Phong trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, giờ phút này câu nói này từ trong miệng của Tần Vấn Thiên vang lên lại là lời châm chọc tới bực nào cơ chứ? Giống như trực tiếp tát vào mặt của hắn vậy. 

 

- Ngươi thực sự cho rằng mình đã thắng rồi sao? 

 

Hắc Phong tức giận gào thét, chỉ thấy trên người hắn phóng ra ma hỏa vô tận, dường như muốn cắn nuốt sạch sẽ chính hắn, hóa thành thâm uyên: 

 

- Ta muốn làm cho ngươi chết không có chỗ chôn. 

 


Một tiếng gào thét đáng sợ vang lên, cả người Hắc Phong dung hợp cùng với thâm uyên, không trốn về phía sau nữa, mà là bắn về phía Tần Vấn Thiên, lại nuốt hết Cổ chung vào bên trong, thậm chí cũng cắn nuốt sạch sẽ toàn bộ thân thể của Tần Vấn Thiên. 

 

- Ngươi đang ép ta. 

 

Một đạo thanh âm rét lạnh truyền ra, ma hỏa thâm uyên đã nuốt hết Tần Vấn Thiên, khiến cho mọi người kinh hãi. Hắc Phong bị vây ở thế yếu tuyệt đối mà vẫn có thể phản kích được, lực lượng hủy diệt bộc phát ra rất là kinh người, thật là đáng sợ. 

 

- Sư huynh. 

 

Bên kia vẻ mặt của Quân Mộng Trần ngưng trọng. Thế nhưng hắn lại thấy lúc này, trong vực sâu như có ánh sáng màu vàng tím vô tận lan tràn ra, trong vực sâu đáng sợ, thân thể của Tần Vấn Thiên khoanh chân ngồi ở trên một cái Cổ chung cực lớn. Hắn giơ tay lên rồi khuấy động, tiếng chuông không ngừng vang lên, đánh về phía thâm uyên, trong nháy mắt đã bóp méo khuôn mặt của Hắc Phong, một đạo ánh sáng mạnh mẽ được phát ra, phanh một tiếng, thâm uyên vỡ nát, thân thể Hắc Phong lần nữa xuất hiện, thân thể bị phản chấn như bị tàn phá thành từng mảnh nhỏ, máu tươi đầm đìa. 

 

- Ngươi chỉ có chút thực lực này thôi sao? 

 

Tần Vấn Thiên lại một lần nữa trôi nổi ở trên hư không, thản nhiên nói: 

 

- Đệ tử của Diễm Uyên tiên vương, sợ là hôm nay sẽ phải chết ở chỗ này nha. 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

   

Được một lát, rất nhiều Cổ chung đồng thời trôi nổi ở trước người của Tần Vấn Thiên, điên cuồng xoay tròn, bàn tay Tần Vấn Thiên run lên, rất nhiều Cổ chung hội tụ thành một cái Cổ chung khổng lồ, phóng về phía trước. 

 

Hắc Phong cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ ở trong đó, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay hắn nâng lên ngọn lửa thâm uyên đáng sợ, trong giây lát đã được hắn đẩy về phía trước. 

 

- Hừ. 

 

Tần Vấn Thiên hừ lạnh một tiếng, dường như chẳng thèm ngó tới, chỉ thấy Cổ chung khổng lồ trong tay hắn được đẩy mạnh về phía trước, nhanh như tia chớp, tất cả những nơi nó đi qua đều bị hủy diệt, không có bất kỳ lực lượng nào có thể ngăn cản được. Khi những lực lượng thâm uyên hủy diệt kia va chạm với những thứ này trực tiếp nát bấy. 

 

- Đông! 

 

Trong nháy mắt công kích của Hắc Phong đã tiếp xúc với Cổ chung, ma hỏa thâm uyên cuồng bạo nóng rực lại không ngừng bị chấn vỡ, ngay sau đó đã rơi rụng ra ngoài. Mà Cổ chung vẫn phóng ra kiếp quang cùng với lực lượng hủy diệt đáng sợ vô tận. 

 

Tinh hồn hét lên một tiếng giận dữ, Hắc Phong nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay nâng lên ma hỏa thâm uyên hủy diệt ngập trời, bay thẳng đến chỗ của Tần Vấn Thiên. 

 

Tần Vấn Thiên không để ý tới một chút nào cả, Cổ chung khổng lồ trực tiếp phủ xuống, tiếng thùng thùng vang lên không dứt ở bên tai, ma hỏa thâm uyên bị kiếp quang vô tận ăn mòn, bị trấn áp, trải qua mấy lần cắn nuốt rồi mới bị diệt sạch. Hắc Phong kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt rất khó coi, linh hồn như có cảm giác bị hủy diệt ở dưới loại tiếng chuông này vậy. 

 

Bàn tay của hắn mạnh mẽ giơ lên, mượn lực phản chấn để làm cho thân thể của hắn lui lại, thế nhưng vẫn có cảm giác choáng váng, khi hắn tung ra một chưởng thì dường như uy năng vốn có cũng bị Cổ chung diệt sát. 

 

- Ông! 

 

Tần Vấn Thiên tựa như một cơn gió, đuổi tới, vẫn dùng Cổ chung như cũ, dường như muốn phá hủy tất cả, sắc mặt của Hắc Phong rất khó coi, lần nữa ngưng tụ công kích rồi đánh ra ngoài, nhưng lại lần nữa bị trấp áp. 

 

- Đông! 

 

Thân thể của Tần Vấn Thiên phủ xuống, Cổ chung lần nữa va chạm với thân thể của Hắc Phong, Hắc Phong lần nữa rên lên một tiếng, khóe miệng có đầy máu tràn ra, thân thể nhanh chóng lui lại. 

 

Tần Vấn Thiên tựa như một pho tượng tử thần, gắt gao truy đuổi hắn, ánh sáng ảm đạm của Cổ chung lại lần nữa có tia sáng phóng ra, giống như vĩnh viễn không dập tắt được vậy. 

 

- Cái này… 

 

Mọi người ngạc nhiên, một lần công kích của Tần Vấn Thiên lại đánh cho Hắc Phong không ngừng phun ra máu tươi, Tinh hồn cũng dần dần trở nên ảm đạm không còn ánh sáng nữa. 

 

- Đông, đông... 

 

Thỉnh thoảng có tiếng chuông giống như có tiết tấu đặc thù vang lên, Cổ chung bất diệt, lần lượt tàn phá thân thể của Hắc Phong, cũng tàn phá ý chí của hắn, thân ảnh điều khiển Cổ chung kia, ánh mắt vẫn rất lạnh nhạt, không chứa bất kỳ tình cảm gì cả, làm cho người ta có cảm giác cả người rét run. 

 

Công kích như vậy như muốn nói, một kích của ta mà ngươi cũng không thể chống lại được, vậy thì ngươi định chiến thế nào với ta chứ? 

 

Đúng là Hắc Phong đã sử dụng hết tất cả vốn liếng của mình, cũng không phá được công kích của Tần Vấn Thiên, thương thế của hắn thì lại không ngừng tăng lên, nhưng thứ bị tàn phá hơn thế chính là nội tâm cao ngạo của hắn. 

 

- Không phải ngươi muốn lấy mạng của chúng ta ư, sao? 

 

Lúc Tần Vấn Thiên công kích vẫn phun ra một đạo thanh âm lạnh như băng, lại làm cho Hắc Phong trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, giờ phút này câu nói này từ trong miệng của Tần Vấn Thiên vang lên lại là lời châm chọc tới bực nào cơ chứ? Giống như trực tiếp tát vào mặt của hắn vậy. 

 

- Ngươi thực sự cho rằng mình đã thắng rồi sao? 

 

Hắc Phong tức giận gào thét, chỉ thấy trên người hắn phóng ra ma hỏa vô tận, dường như muốn cắn nuốt sạch sẽ chính hắn, hóa thành thâm uyên: 

 

- Ta muốn làm cho ngươi chết không có chỗ chôn. 

 

Một tiếng gào thét đáng sợ vang lên, cả người Hắc Phong dung hợp cùng với thâm uyên, không trốn về phía sau nữa, mà là bắn về phía Tần Vấn Thiên, lại nuốt hết Cổ chung vào bên trong, thậm chí cũng cắn nuốt sạch sẽ toàn bộ thân thể của Tần Vấn Thiên. 

 

- Ngươi đang ép ta. 

 

Một đạo thanh âm rét lạnh truyền ra, ma hỏa thâm uyên đã nuốt hết Tần Vấn Thiên, khiến cho mọi người kinh hãi. Hắc Phong bị vây ở thế yếu tuyệt đối mà vẫn có thể phản kích được, lực lượng hủy diệt bộc phát ra rất là kinh người, thật là đáng sợ. 

 

- Sư huynh. 

 

Bên kia vẻ mặt của Quân Mộng Trần ngưng trọng. Thế nhưng hắn lại thấy lúc này, trong vực sâu như có ánh sáng màu vàng tím vô tận lan tràn ra, trong vực sâu đáng sợ, thân thể của Tần Vấn Thiên khoanh chân ngồi ở trên một cái Cổ chung cực lớn. Hắn giơ tay lên rồi khuấy động, tiếng chuông không ngừng vang lên, đánh về phía thâm uyên, trong nháy mắt đã bóp méo khuôn mặt của Hắc Phong, một đạo ánh sáng mạnh mẽ được phát ra, phanh một tiếng, thâm uyên vỡ nát, thân thể Hắc Phong lần nữa xuất hiện, thân thể bị phản chấn như bị tàn phá thành từng mảnh nhỏ, máu tươi đầm đìa. 

 

- Ngươi chỉ có chút thực lực này thôi sao? 

 

Tần Vấn Thiên lại một lần nữa trôi nổi ở trên hư không, thản nhiên nói: 

 

- Đệ tử của Diễm Uyên tiên vương, sợ là hôm nay sẽ phải chết ở chỗ này nha.