Thân thể của Cô Tô Thiên Kỳ lùi về sau, quay về chỗ cũ, lựa chọn không tiếp tục công kích.
Hắn đối địch, một đòn là có thể thăm dò ra thực lực mạnh yếu, ở tầng lớp nào, Mạc Vấn trước mắt có thể chất không tầm thường, trời sinh Hàn Vương, chỉ dựa vào công kích đơn thuần, tất nhiên không có cách nào đánh bại đối phương.
- Oong!
Trong hư không, xuất hiện lò luyện lửa đang cháy mạnh, bao trùm khoảng không trên Chiến Đài cổ, cùng lúc, trên hư không, dường như xuất hiện từng vầng mặt trời, tổng cộng chín mặt trời, ánh sáng của mỗi vầng mặt trời, đều trực tiếp rọi vào trong lò luyện, khiến trong lò luyện bạo phát ra ra những ngọn lửa hừng hực kinh người.
- Ngươi không phải đối thủ của ta.
Cô Tô Thiên Kỳ cao ngạo nói, hắn vừa dứt lời, thần hoa vô tận trong lò luyện bay ra bám lên trên cơ thể của hắn, Cô Tô Thiên Kỳ đắm chìm trong đó, giống như thiên thần hạ phàm, không ai bì nổi.
- Thật mạnh.
Đám người cảm thấy kinh hãi run sợ, những chiến đấu trước đây Cô Tô Thiên Kỳ chưa bao giờ cố gắng hết sức, đều rất dễ dàng đã đánh bại đối thủ, lúc này, khi hắn phóng ra Thiên Tượng ngôi sao, tinh tượng ngoại tộc này có uy lực vô cùng, người bình thường, căn bản không cần hắn công kích, chỉ cần Thiên Tượng ngôi sao này, đã đủ để tiêu diệt vô số cường giả cùng cảnh giới.
Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, số lượng người đều là vô nghĩa, sợ rằng dù có trăm nghìn cường giả cùng cảnh giới bao vây tấn công Cô Tô Thiên Kỳ cũng đều bị hắn đốt cháy tiêu diệt.
Trong mắt đẹp giống như tinh linh của Mạc Vấn cũng chớp lóe lên ánh sáng trịnh trọng, khí thế của nàng vẫn đang phóng ra, một luồng uy thế băng phong thiên địa cuốn ra khắp Chiến Đài cổ, trong hư không xuất hiện một mảnh tinh tượng Hàn Băng, Tinh Tượng đang giao phong với lò luyện của đối phương ở trong hư không, nửa bầu trời nóng hừng hực như mặt trời chói chang thiêu đốt, nửa bầu trời kia lại lạnh như trời đông giá rét.
Trên bầu trời xuất hiện từng bóng dáng Hàn Vương, tất cả đều giống như nữ thần Hàn Băng, trong tay các nàng cầm trường mâu Hàn Băng, như có như không, nhìn chằm chằm vào Cô Tô Thiên Kỳ ở phía trước.
- Đông.
Cô Tô Thiên Kỳ bước ra một bước, ánh lửa của chín mặt trời càng cháy hừng hực hơn, ánh sáng trong lò luyện rơi xuống, muốn đốt cháy toàn mảnh không gian, thân thể Cô Tô Thiên Kỳ động đậy, dẫn theo ánh sáng chiến thần lao thẳng về phía Mạc Vấn, trong tay hắn xuất hiện một thanh trường thương giống như mặt trời chói chang.
Chỉ thấy hắn đánh ra một thương, thương này giống như ánh sánh mặt trời thật sự, xuyên qua tất cả, những nơi nó đi qua, hư không dường như đều xuất hiện ánh sáng màu lửa, như muốn bùng cháy.
Trong hư không, từng vị nữ vương băng tuyết đồng thời cầm trường mâu xông ra sát phạt, trong phút chốc băng phủ khắp thiên địa, có một màn ánh sáng hàn băng xuất hiện chặn lại trước người Mạc Vấn, trường thương thái dương sát phạt tới đây, những ngọn lửa vô cùng mạnh mẽ trên lò luyện đang cháy hừng hực bắt đầu lan tràn tới đầu mũi trường thương, khiến màn ánh sáng hàn băng bị nóng chảy dần dần và rơi xuống.
- Phá.
Cô Tô Thiên Kỳ lạnh lùng quát lên một tiếng, những tiếng động răng rắc rõ ràng truyền ra, màn ánh sáng hàn băng vỡ vụn, trường thương của hắn dường như còn nhanh hơn ánh sáng, trực tiếp đâm thẳng vào cổ họng của Mạc Vấn.
Bàn tay Mạc Vấn giơ lên, phù quang vô tận lập lòe, hóa thành hình ảnh đáng sợ, ngưng tụ ra thành dây xích, điên cuồng quấn quanh trường thương, phóng về phía Cô Tô Thiên Kỳ.
Tay kia của Cô Tô Thiên Kỳ giơ lên, trong phút chốc lại có từng thanh trường thương thái dương đâm tới, điên cuồng phóng ra, thân thể Mạc Vấn lùi lại, hàn băng bị đánh nát.
- Xuống đây!
Bàn tay của Cô Tô Thiên Kỳ giơ lên giữa hư không vẫy một cái, từng thanh thái đương trường thương điên cuồng hạ xuống, trên người hắn phát ra ánh sáng rực rỡ vạn trượng, giống như thần mặt trời.
- Giết.
Một tiếng gầm giận dữ vang lên, trường thương thái dương lao về phía trước vòm trời, đồng thời bản thân hắn bước về phía trước, mỗi một bước chân bước ra, khí thế dường như lại mạnh thêm vài phần, Chiến Quyết bạo phát ra, chiến khí trên người Cô Tô Thiên Kỳ vẫn đang điên cuồng tăng lên.
Toàn thân Mạc Vấn bị hàn băng che phủ, nhìn thấy ánh lửa chiến đấu đang cháy hừng hực trên người Cô Tô Thiên Kỳ, nàng tự biết mình không có cách nào đánh thắng đối phương, quyết định mở miệng nói:
- Ta thua rồi.
Nàng vừa dứt lời, bước chân của Cô Tô Thiên Kỳ dừng lại, trong nháy mắt khí tức có uy thế ngập trời đó nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng, Cô Tô Thiên Kỳ bình tĩnh đứng trên Chiến Đài cổ, quả thực không thể tưởng tượng ở cảnh giới Thiên Tượng lục trọng như hắn lại có uy thế ngập trời như vừa rồi.
Nhưng Mạc Vấn cũng rất cường đại, chỉ là nàng chủ động từ bỏ tiếp tục chiến đấu, sợ rằng cũng không muốn lãng phí quá nhiều tinh lực trong trận chiến với Cô Tô Thiên Kỳ, dùng toàn lực để đấu với Cô Tô Thiên Kỳ, theo Mạc Vấn thì không đáng, trận đấu tiếp theo, nàng có quyền chủ động trong tay, nhất định thắng.
Hai người từ từ bước xuống Chiến Đài cổ, nhưng đã để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người.
- Trận chiến thứ hai, Tây Mạc Châu, Vũ Vương.
Thần sắc Đông Thánh Đình không biến đổi, mở miệng lần nữa, Vũ Vương đứng dậy, cánh chim chớp lóe, trong nháy mắt đã đứng trên Chiến Đài cổ, thần sắc Vũ Vương sắc bén đáng sợ, uy nghiêm cường thịnh, hắn tất nhiên sẽ không khiêu chiến với Cô Tô Thiên Kỳ, nhưng sau khi Mạc Vấn bại trận, lại không thể khiêu chiến với nàng, bởi vậy còn lại mười bảy người khác.
Tu vi của Vũ Vương, cảnh giới Thiên Tượng thất trọng, nếu như hắn có suy nghĩ giống Cô Tô Thiên Kỳ, rất có thể sẽ chọn một đối thủ cùng cảnh giới, để tránh trận đấu có tu vi áp chế sẽ không thoải mái?
Người cùng cảnh giới với Vũ Vương có, Diệp Thiên Trần đệ nhất Càn Châu, Cổ Chiến Thiên đệ nhất Vân Châu.
Ba người đều là nhân vật thiên kiêu đệ nhất của các châu, trong những trận chiến trước, bọn họ đều tránh va chạm lẫn nhau, nhưng về sau, có lẽ va chạm là điều không thể tránh khỏi.
Quả nhiên, ánh mắt Vũ Vương lóe lên, do dự nhìn Diệp Thiên Trần và Cổ Chiến Thiên, Càn Châu là một trong ba đại châu lớn nhất, danh tiếng còn rất lớn, cuối cùng ánh mắt hắn nhìn về phía Cổ Chiến Thiên, mở miệng nói:
- Chính là ngươi.
Thần sắc Cổ Chiến Thiên chợt nghiêm lại, những người khác cũng đều thấy ngạc nhiên.
Vũ Vương, không ngờ hắn lại chọn Cổ Chiến Thiên.
Thân thể của Cô Tô Thiên Kỳ lùi về sau, quay về chỗ cũ, lựa chọn không tiếp tục công kích.
Hắn đối địch, một đòn là có thể thăm dò ra thực lực mạnh yếu, ở tầng lớp nào, Mạc Vấn trước mắt có thể chất không tầm thường, trời sinh Hàn Vương, chỉ dựa vào công kích đơn thuần, tất nhiên không có cách nào đánh bại đối phương.
- Oong!
Trong hư không, xuất hiện lò luyện lửa đang cháy mạnh, bao trùm khoảng không trên Chiến Đài cổ, cùng lúc, trên hư không, dường như xuất hiện từng vầng mặt trời, tổng cộng chín mặt trời, ánh sáng của mỗi vầng mặt trời, đều trực tiếp rọi vào trong lò luyện, khiến trong lò luyện bạo phát ra ra những ngọn lửa hừng hực kinh người.
- Ngươi không phải đối thủ của ta.
Cô Tô Thiên Kỳ cao ngạo nói, hắn vừa dứt lời, thần hoa vô tận trong lò luyện bay ra bám lên trên cơ thể của hắn, Cô Tô Thiên Kỳ đắm chìm trong đó, giống như thiên thần hạ phàm, không ai bì nổi.
- Thật mạnh.
Đám người cảm thấy kinh hãi run sợ, những chiến đấu trước đây Cô Tô Thiên Kỳ chưa bao giờ cố gắng hết sức, đều rất dễ dàng đã đánh bại đối thủ, lúc này, khi hắn phóng ra Thiên Tượng ngôi sao, tinh tượng ngoại tộc này có uy lực vô cùng, người bình thường, căn bản không cần hắn công kích, chỉ cần Thiên Tượng ngôi sao này, đã đủ để tiêu diệt vô số cường giả cùng cảnh giới.
Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, số lượng người đều là vô nghĩa, sợ rằng dù có trăm nghìn cường giả cùng cảnh giới bao vây tấn công Cô Tô Thiên Kỳ cũng đều bị hắn đốt cháy tiêu diệt.
Trong mắt đẹp giống như tinh linh của Mạc Vấn cũng chớp lóe lên ánh sáng trịnh trọng, khí thế của nàng vẫn đang phóng ra, một luồng uy thế băng phong thiên địa cuốn ra khắp Chiến Đài cổ, trong hư không xuất hiện một mảnh tinh tượng Hàn Băng, Tinh Tượng đang giao phong với lò luyện của đối phương ở trong hư không, nửa bầu trời nóng hừng hực như mặt trời chói chang thiêu đốt, nửa bầu trời kia lại lạnh như trời đông giá rét.
Trên bầu trời xuất hiện từng bóng dáng Hàn Vương, tất cả đều giống như nữ thần Hàn Băng, trong tay các nàng cầm trường mâu Hàn Băng, như có như không, nhìn chằm chằm vào Cô Tô Thiên Kỳ ở phía trước.
- Đông.
Cô Tô Thiên Kỳ bước ra một bước, ánh lửa của chín mặt trời càng cháy hừng hực hơn, ánh sáng trong lò luyện rơi xuống, muốn đốt cháy toàn mảnh không gian, thân thể Cô Tô Thiên Kỳ động đậy, dẫn theo ánh sáng chiến thần lao thẳng về phía Mạc Vấn, trong tay hắn xuất hiện một thanh trường thương giống như mặt trời chói chang.
Chỉ thấy hắn đánh ra một thương, thương này giống như ánh sánh mặt trời thật sự, xuyên qua tất cả, những nơi nó đi qua, hư không dường như đều xuất hiện ánh sáng màu lửa, như muốn bùng cháy.
Trong hư không, từng vị nữ vương băng tuyết đồng thời cầm trường mâu xông ra sát phạt, trong phút chốc băng phủ khắp thiên địa, có một màn ánh sáng hàn băng xuất hiện chặn lại trước người Mạc Vấn, trường thương thái dương sát phạt tới đây, những ngọn lửa vô cùng mạnh mẽ trên lò luyện đang cháy hừng hực bắt đầu lan tràn tới đầu mũi trường thương, khiến màn ánh sáng hàn băng bị nóng chảy dần dần và rơi xuống.
- Phá.
Cô Tô Thiên Kỳ lạnh lùng quát lên một tiếng, những tiếng động răng rắc rõ ràng truyền ra, màn ánh sáng hàn băng vỡ vụn, trường thương của hắn dường như còn nhanh hơn ánh sáng, trực tiếp đâm thẳng vào cổ họng của Mạc Vấn.
Bàn tay Mạc Vấn giơ lên, phù quang vô tận lập lòe, hóa thành hình ảnh đáng sợ, ngưng tụ ra thành dây xích, điên cuồng quấn quanh trường thương, phóng về phía Cô Tô Thiên Kỳ.
Tay kia của Cô Tô Thiên Kỳ giơ lên, trong phút chốc lại có từng thanh trường thương thái dương đâm tới, điên cuồng phóng ra, thân thể Mạc Vấn lùi lại, hàn băng bị đánh nát.
- Xuống đây!
Bàn tay của Cô Tô Thiên Kỳ giơ lên giữa hư không vẫy một cái, từng thanh thái đương trường thương điên cuồng hạ xuống, trên người hắn phát ra ánh sáng rực rỡ vạn trượng, giống như thần mặt trời.
- Giết.
Một tiếng gầm giận dữ vang lên, trường thương thái dương lao về phía trước vòm trời, đồng thời bản thân hắn bước về phía trước, mỗi một bước chân bước ra, khí thế dường như lại mạnh thêm vài phần, Chiến Quyết bạo phát ra, chiến khí trên người Cô Tô Thiên Kỳ vẫn đang điên cuồng tăng lên.
Toàn thân Mạc Vấn bị hàn băng che phủ, nhìn thấy ánh lửa chiến đấu đang cháy hừng hực trên người Cô Tô Thiên Kỳ, nàng tự biết mình không có cách nào đánh thắng đối phương, quyết định mở miệng nói:
- Ta thua rồi.
Nàng vừa dứt lời, bước chân của Cô Tô Thiên Kỳ dừng lại, trong nháy mắt khí tức có uy thế ngập trời đó nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng, Cô Tô Thiên Kỳ bình tĩnh đứng trên Chiến Đài cổ, quả thực không thể tưởng tượng ở cảnh giới Thiên Tượng lục trọng như hắn lại có uy thế ngập trời như vừa rồi.
Nhưng Mạc Vấn cũng rất cường đại, chỉ là nàng chủ động từ bỏ tiếp tục chiến đấu, sợ rằng cũng không muốn lãng phí quá nhiều tinh lực trong trận chiến với Cô Tô Thiên Kỳ, dùng toàn lực để đấu với Cô Tô Thiên Kỳ, theo Mạc Vấn thì không đáng, trận đấu tiếp theo, nàng có quyền chủ động trong tay, nhất định thắng.
Hai người từ từ bước xuống Chiến Đài cổ, nhưng đã để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người.
- Trận chiến thứ hai, Tây Mạc Châu, Vũ Vương.
Thần sắc Đông Thánh Đình không biến đổi, mở miệng lần nữa, Vũ Vương đứng dậy, cánh chim chớp lóe, trong nháy mắt đã đứng trên Chiến Đài cổ, thần sắc Vũ Vương sắc bén đáng sợ, uy nghiêm cường thịnh, hắn tất nhiên sẽ không khiêu chiến với Cô Tô Thiên Kỳ, nhưng sau khi Mạc Vấn bại trận, lại không thể khiêu chiến với nàng, bởi vậy còn lại mười bảy người khác.
Tu vi của Vũ Vương, cảnh giới Thiên Tượng thất trọng, nếu như hắn có suy nghĩ giống Cô Tô Thiên Kỳ, rất có thể sẽ chọn một đối thủ cùng cảnh giới, để tránh trận đấu có tu vi áp chế sẽ không thoải mái?
Người cùng cảnh giới với Vũ Vương có, Diệp Thiên Trần đệ nhất Càn Châu, Cổ Chiến Thiên đệ nhất Vân Châu.
Ba người đều là nhân vật thiên kiêu đệ nhất của các châu, trong những trận chiến trước, bọn họ đều tránh va chạm lẫn nhau, nhưng về sau, có lẽ va chạm là điều không thể tránh khỏi.
Quả nhiên, ánh mắt Vũ Vương lóe lên, do dự nhìn Diệp Thiên Trần và Cổ Chiến Thiên, Càn Châu là một trong ba đại châu lớn nhất, danh tiếng còn rất lớn, cuối cùng ánh mắt hắn nhìn về phía Cổ Chiến Thiên, mở miệng nói:
- Chính là ngươi.
Thần sắc Cổ Chiến Thiên chợt nghiêm lại, những người khác cũng đều thấy ngạc nhiên.