Ngụy Kiêm Gia kinh ngạc trừng mắt, lửa giận bừng bừng từ trong lòng tuôn ra.
Nàng ta cảm thấy mình thân phận là quận chúa, hạ thấp cúi người cầu hòa đã là ban ân, nhưng không nghĩ đến Tần Cẩn Du lại cự tuyệt giảng hòa!
Tần Cẩn Du thật ra cũng không có ý định đối kháng đến chết với Ngụy Gia Kiêm, nếu Ngụy Gia Kiêm ý thức được mình sai lầm, thái độ thành khẩn đến tìm Tần Cẩn Du hòa giải, cho dù không có bánh giọt nước kia thì Tần Cẩn Du cũng chấp nhận.
Nhưng hiện tại thái độ Ngụy Kiêm Gia ngạo mạn, xem nàng như nhìn một con kiến vậy, chỉ là vì thanh danh nên tạm thời nhẫn nhịn mà thôi, sau này chắc chắn sẽ không dừng lại.
Một khi đã như vậy, thì giảng hòa để làm gì nữa chứ?
Ngụy Kiêm Gia xấu hổ đứng tại chỗ, nàng ta chưa bao giờ bị sỉ nhục qua như vậy!
Ban đầu nàng ta chỉ muốn đuổi Tần Cẩn Du ra khỏi cung, không che được hào quang của nàng ta nữa, tuyệt đối không nghĩ tới sự tình tiến triển tới bước này.
Ngụy Kiêm Gia tức giận đến phát run!
Trong cung tràn đầy lời đồn bất lợi cho nàng, làm cho nàng sau này sao ở trong cung được nữa!
Ngụy Kiêm Gia cực kỳ tức giận, trong lòng dần dần sinh ra ác niệm.
Nhưng mà nàng ta không dám hành động thiếu suy nghĩ trước mặt Tần Cẩn Du, sợ Tần Cẩn Du lại lấy ra đoạn trí nhớ, lại dẫn đến lời đồn đại.
Oán khí trong lòng điên cuồng lớn lên, nhưng Ngụy Kiêm Gia vẫn không nói gì thêm, chỉ là khuôn mặt xanh mét rời đi.
Tần Cẩn Du bình tĩnh nhìn bóng lưng Ngụy Kiêm Gia rời đi, trên mặt không có một chút hối hận vì chọc giận quận chúa.
Tần Cẩn Du cho tới bây giờ không sợ tranh đấu.
Nàng tuy rằng tướng mạo giống tiên Hoàng hậu đến chín phần, nhưng tính cách lại khác xa.
Tiên Hoàng hậu ôn nhu hiền hoà, vĩnh viễn đều là ẩn nhẫn khoan dung, mà Tần Cẩn Du lại mang thù, ra tay tàn nhẫn, có điểm giống với Hiền phi.
Nếu trình độ bình thường, Tần Cẩn Du có thể tự giải quyết, nếu là đối phương thật sự quá lợi hại, còn có Hiền phi thay nàng giải quyết.
Ồ đúng rồi, còn có Thái tử Ngụy Thanh Cảnh nữa.
Ngụy Thanh Cảnh ngày thường đối với Tần Cẩn Du tốt đến không lời nào để chê, tất nhiên cũng có thể coi là chỗ dựa vững chắc của Tần Cẩn Du.
Tần Cẩn Du vẫy vẫy tay với Tô Hoành, ý bảo hắn đi ra.
Tô Hoành vẫn luôn lo lắng cho Tần Cẩn Du, nên tránh ở bên cạnh nhìn nàng cùng Ngụy Kiêm Gia nói chuyện, sợ Ngụy Kiêm Gia làm chuyện gì bất lợi cho Tần Cẩn Du.
Nếu là tình huống khẩn cấp, Tô Hoành cho dù là liều mạng cũng sử dụng năng lực khống chế lòng người lên người Ngụy Kiêm Gia.
Tần Cẩn Du cười tủm tỉm kéo tay Tô Hoành "Cám ơn huynh."
Tô Hoành không có thói quen thân mật với người khác như vậy, vẻ mặt lãnh đạm rút tay mình ra, không nói gì, tiếp tục duy trì hình tượng cao lãnh của mình.
Tần Cẩn Du tạm thời thoát khỏi việc phiền chán do Ngụy Kiêm Gia mang đến, trong lúc nhất thời tâm tình tốt lên, đầy sức sống chạy đến trung tâm ngự hoa viên.
Tần Cẩn Du đang chuẩn bị "Ngẫu nhiên gặp" Ngụy hoàng.
Mỗi lần Ngụy hoàng đến thượng thư phòng kiểm tra công khóa của các hoàng tử công chúa, Tần Cẩn Du thấy sự quan ái của Ngụy hoàng đối với các hoàng tử công chúa khác, liền cảm thấy hoảng hốt.
Chính mình rõ ràng cũng là công chúa, lại là tiên Hoàng hậu hạ sinh, phân lượng tất nhiên lớn hơn so với các hoàng tử công chúa khác, đáng tiếc Ngụy hoàng không biết được thân thế của nàng, quan ái người này người kia nhưng không có quan ái nàng.
Thật là ủy khuất.
Tần Cẩn Du ủy khuất cúi đầu nhìn ngón tay.
Bất quá ngồi u oán không phải là phong cách của Tần Cẩn Du.
Nếu Ngụy hoàng không quan tâm yêu thương nàng, vậy thì nàng tự mình tiếp cận.
Đều nói máu mủ tình thâm, nàng lại dễ thương như vậy, nàng không tin Ngụy hoàng sẽ không yêu thích đứa trẻ đáng yêu.
Tần Cẩn Du chạy không được mấy bước, đã nhìn thấy Ngụy hoàng đang tản bộ ở phía trước.
Tần Cẩn Du khóe miệng nở nụ cười được một nửa trên mặt hoàn toàn cứng ngắc.
Bởi vì, có một thân ảnh ở bên cạnh Ngụy hoàng.
Là Ngụy Kiêm Gia vừa mới tức giận chạy đi.
Lúc này Ngụy Kiêm Gia vẻ mặt lo lắng, nói không ngừng với Ngụy hoàng vấn đề gì đó.
Thông qua những lời nói đứt quãng từ xa truyền đến, Tần Cẩn Du đại khái đã biết, Ngụy Kiêm Gia đang muốn giải thích cho chính mình, hiển nhiên là do lời đồn hôm qua và hôm nay khác biệt quá lớn, hơn nữa hôm qua Ngụy Kiêm Gia cáo trạng với Ngụy hoàng, nên Ngụy hoàng liền hỏi Ngụy Kiêm Gia việc gì xảy ra.
Ngụy hoàng tính trời sinh nghiêm túc, rất có uy nghiêm, Ngụy Kiêm Gia ở trước mặt hắn rất có áp lực, luôn cảm thấy mình bị nhìn thấu.
Nhưng mà Ngụy Kiêm Gia vẫn giả đáng thương trước mặt Ngụy hoàng, ý là mình quả thật vô tội.
Tần Cẩn Du trợn mắt kinh thường -- dù sao Ngụy Kiêm Gia cũng không thấy.
Tuy rằng không muốn đến gần Ngụy Kiêm Gia, nhưng dù sao phụ thân thân sinh đang ở đó, Tần Cẩn Du đành phải chịu đựng ghê tởm lén lút chuyển động sang bên đó, muốn nghe lén câu trả lời của Ngụy hoàng.
Trong lúc chuyển động, Tần Cẩn Du thấy Ngụy hoàng ôn nhu nở nụ cười, nâng tay sờ đầu Ngụy Kiêm Gia.
Tần Cẩn Du tức đến dựng lông lên!
Đó là phụ thân nàng, sao lại đi trấn an đứa trẻ của nhà người khác, huống chi lại là Ngụy Kiêm Gia người mà nàng ghét nhất!
Tần Cẩn Du cho dù thông minh hơn rất nhiều so với các bạn đồng lứa, nhưng rốt cuộc vẫn là đứa nhỏ, hiện giờ đứa nhỏ tâm tính phát tác, liền nổi giận đùng đùng "Hừ" một tiếng.
Sau đó mất hứng chạy đi.
Ngụy hoàng cũng là người có linh lực, sớm đã biết sự tồn tại của Tần Cẩn Du, cũng liếc về bên đó, thấy Tần Cẩn Du lén lút đi đến đây, rõ ràng là đứng ở nơi rất dễ nhận ra, nàng còn tưởng nàng ẩn thân ở nơi thiên y vô trùng.
Ngụy hoàng phân tâm, kỳ thật căn bản không có nghe Ngụy Kiêm Gia nói gì, thấy Ngụy Kiêm Gia ủy khuất không chịu được, nghĩ dù sao cũng là nữ nhi Di thân vương, liền thuận tay sờ đầu Ngụy Kiêm Gia.
Ai ngờ vừa làm ra động tác này, Tần Cẩn Du đối diện liền nhíu mày, nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng, tức giận chạy đi.
Đứa nhỏ này cũng thật thú vị, nếu là đứa nhỏ đáng yêu như vậy là thân sinh cốt nhục của mình thì tốt. Ngụy hoàng yên lặng nghĩ ngợi.
Tần Cẩn Du chạy không xa, liền hối hận.
Thật vất vả gặp được Ngụy hoàng, cho dù mất hứng, cũng phải chờ Ngụy Kiêm Gia đi đã, sau đó ở trước mặt Ngụy hoàng tạo ra cảm giác tồn tại.
Chỉ là chạy thì cũng chạy rồi, một màn vừa rồi Ngụy hoàng chắc chắn là nhìn thấy được, hiện tại quay lại thì rất xấu hổ, Tần Cẩn Du cắn chặt răng, cuối cùng quyết định đi cùng Tô Hoành trộm đến ngự thượng phòng.
Mấy ngày nay nàng không có quên nhắc nhở mình phải làm ra điểm tâm ngon, khi có thời gian đều đến đó nghiên cứu, hiện giờ thiếu linh cảm, chuẩn bị đi xem trộm một chút các đầu bếp khác làm điểm tâm như thế nào.
Tô Hoành đối với làm điểm tâm thật ra cũng có một chút hứng thú, bằng không cũng không chịu được Tần Cẩn Du gây sức ép lâu như vậy.
Trước đây mỗi lần Tần Cẩn Du gọi hắn, hắn đều sẽ đáp ứng, nhưng lần này lại cự tuyệt.
"Huynh làm sao vậy?" hành động Tô Hoành khác thường làm cho Tần Cẩn Du sửng sốt, Tần Cẩn Du có chút mất mát "Vì sao hôm nay huynh không đi a, hay là có chỗ nào không thoải mái?"
Tô Hoành lắc đầu, thanh âm mang theo chút lãnh đạm nhung cũng có chút tuyệt vọng và mê mang, nhẹ nhàng nói "Với thân phận của ta vốn không nên chạy loạn trong cung."
Tần Cẩn Du vẫn khó hiểu, bọn họ trước kia cũng không phải chưa đến đó, mà hơn nữa là hai người trộm đi, không quấy rầy đầu bếp bên trong, cũng chưa thấy cái gì không tốt, vì sao hôm nay lại đột nhiên không đi?
Chẳng lẽ Tô Hoành chỉ đơn giản không muốn đi, cho nên mới tìm lý do?
Tần Cẩn Du có chút khổ sở cúi đầu "Huynh thật sự không đi sao?"
Tô Hoành không trả lời, xem như cam chịu.
Tần Cẩn Du rầu rĩ xoay người, một mình đi ngự thượng phòng.
Đằng sau, Tô Hoành theo bản năng muốn giữ Tần Cẩn Du lại, nói chúng ta cùng đi, miệng mở ra, nhưng cuối cùng cũng không nói ra lời.
Tay vươn ra giữa không trung, cuối cùng bất đắc dĩ hạ xuống.
Tần Cẩn Du không biết là, hôm qua đã xuất hiện một biến cố rất lớn.
Vài năm trước Vũ quốc chiến bại, Vũ hoàng tặng thân nhi tử đến làm con tin, cũng theo đó an phận vài năm.
Nhưng mà Ngụy hoàng chưa thả lỏng cảnh giác.
Quốc gia bình thường, nếu thật sự muốn biểu hiện thành ý, sẽ đem nhi tử sủng ái nhất hoặc là địa vị được kính trọng nhất làm con tin, Vũ quốc lại cố tình đưa đến đứa nhỏ vừa mới bị phế Thái tử vị, rõ ràng làm lấy lệ với Ngụy hoàng.
Hiện giờ cách năm chiến bại được hai năm, Vũ quốc lại trắng trợn lắc lư tại biên giới Ngụy quốc, thậm chí giết chết tướng sĩ biên giới, thái độ ác liệt, hoàn toàn quên hiệp ước đình chiến với Ngụy quốc.
Ban đầu Vũ quốc yên tĩnh, Ngụy hoàng đối đãi Tô Hoành cũng khoan dung, hiện giờ quan hệ Vũ quốc và Ngụy quốc khẩn trương, đãi ngộ của Tô Hoành cũng kém đi rất nhiều.
Mà sáng nay Ngụy Thanh Cảnh thường nhìn về phía nàng và Tô Hoành cũng bởi vì vấn đề này.