Tô Hoành nhìn thân ảnh Tần Cẩn Du rời đi, ánh mắt ảm đạm.
Tô Hoành vẫn luôn mẫn cảm đối với chuyện của quốc gia, hơn nữa rõ ràng đãi ngộ của hắn hai ngày nay cũng kém đi rất nhiều, về việc quan hệ ngoại giao giữa quốc gia mình và Ngụy quốc, hắn cũng biết đại khái.
Tô Hoành cúi đầu chậm rãi quay về, trong lòng có chút phát lạnh.
Phụ thân thân sinh của hắn không để ý sống chết của hắn, hơn nữa hiện giờ hắn mới bảy tuổi, từ nay về sau không biết có thể tồn tại bao lâu trong cung Ngụy quốc.
Nếu Vũ quốc tiếp tục khiêu khích Ngụy quốc, địa vị của hắn sẽ ngày càng kém đi.
Nói không chừng có một ngày sẽ chết ở quốc gia này.
Ý nghĩ xấu càng ngày càng nhiều, ánh mắt Tô Hoành dần dần tràn ngập u ám.
Nhưng mà hắn muốn sống.
Muốn một lần nữa quay lại Vũ quốc để cho toàn bộ những người làm hắn rơi đến bước này tất cả đều phải trả giá!
=
Trong ngự thiện phòng, Tần Cẩn Du đang thật cẩn thật trốn vào một góc.
Cũng may người trong ngự thiện phòng đều đang bận rộn, chỗ nàng trốn cũng tốt, nên vẫn không có người phát hiện.
Tần Cẩn Du lén lút nhìn ra ngoài, nhìn đến khu vực làm điểm tâm, muốn học một chút thủ pháp làm điểm tâm
Nhưng ngự trù trước mặt làm điểm tâm thủ pháp lại không thành thạo, thủ pháp còn không bằng Tần Cẩn Du.
Tần Cẩn Du nghi hoặc nghiêng đầu nhìn ngự trù, cảm thấy nghi hoặc.
Ngự trù của ngự thiện phòng đều là đầu bếp giỏi nhất thế gian, sao lại có người học nghệ không tinh thông như vậy?
Vừa nhìn thì Tần Cẩn Du liền phát hiện có điểm không đúng.
Đầu bếp này sao lại gầy yếu như vậy? Hơn nữa lại lùn như thế, giống như một đứa nhỏ mới hơn mười tuổi.
Trong lúc Tần Cẩn Du đang nghi hoặc, thấy đầu bếp kia đang nghiêng đầu qua.
Lúc trước Tần Cẩn Du chưa để ý đến dung mạo, hiện giờ vừa nhìn thấy lại ngẩn cả người.
Hình như có chút quen mắt?
Tần Cẩn Du đang định nhìn kỹ lại lần nữa, thì đầu bếp kia đã quay đầu đi, nói gì đó với cung nữ bên cạnh.
Âm thanh của đầu bếp kia cực bé, Tần Cẩn Di chỉ nghe thấy mấy từ ngữ rời rạc.
Cung nữ kia nghe vậy liền bưng đến trước mặt đầu bếp một chén phục linh cao, nhẹ giọng nói "Sau khi hấp chín phục linh với sữa bò, thì tiếp tục dùng lửa nhỏ nấu thành cao, thì được phục linh cao."
Rõ ràng là đang nói về phương pháp làm phục linh cao.
Trong cung cung nữ sẽ không được ở lâu bên trong ngự thiện phòng, Tần Cẩn Du đối với tổ hợp kỳ quái trước mặt cũng không có chút hoài nghi, chỉ nghĩ là hai người này hoặc là lưỡng tình thương duyệt đang hẹn hò ở chỗ này.
Tần Cẩn Du nhanh chóng ghi nhớ, thuận tiện nhìn xem đầu bếp này làm phục linh cao như thế nào.
Phục linh cao có thể hàm dưỡng tỳ vị, là thực phẩm thường thấy trong cung.
Là món điểm tâm quá trình làm đơn giản so với các điểm tâm khác.
Đầu bếp kia làm không tốt lắm, thì làm phục linh cao cũng sẽ dễ dàng hơn, Tần Cẩn Du vừa nhìn vừa học, chờ kia đầu bếp làm xong, thì Tần Cẩn Du cũng đã học xong các bước làm phục linh cao.
Hôm nay nàng cũng đã ở lâu trong ngự thiện phòng, Tần Cẩn Du không định ở lại lâu thêm nữa, cử động lại thân mình đang bị cứng, chuẩn bị lén đi ra bên ngoài.
Tần Cẩn Du đang định đi, lại nghe thấy một giọng nữ trong trẻo, dường như đang tiếc hận cái gì đó "Như thế này mới tốt được?"
Nàng nhanh chòng lùi lại vị trí cũ, thân hình gầy yếu của đầu bếp đang quay lại, cả khuôn mặt hoàn toàn hiện ra trước mắt Tần Cẩn Du.
Tần Cẩn Du trong lòng lộp bộp một tiếng, đây không phải là tam Công chúa Ngụy Thanh Mai sao?
Đường đường là một công chúa, lại được sủng ái, muốn điểm tâm gì mà không có, sao lại đi đến ngự thiện phòng làm gì?
Chẳng lẽ nàng ta cũng giống mình, chỉ đơn thuần muốn làm điểm tâm?
Ngụy Thanh Mai sắc mặt khó coi nhìn phục linh cao trong tay mình, hỏi cung nữ hầu hạ bên người mình "Nếu vớt ra ít mật còn có thể ăn được không?"
"Trăm triệu lần không thể," cung nữ kia nói "Người vừa mới cho quá nhiều mật ong, cho dù bây giờ vớt ra, thì phục linh cao này cũng đã quá ngọt, trăm triệu lần cũng không thể đưa cho người ăn, chỉ có thể thành phế phẩm đổ đi."
Đổ đi á!
Sao lại có thể đổ đi được!
Tần Cẩn Du trong lòng ngứa ngáy, phục linh cao nhìn trông có vẻ rất ngon, nàng ở đây còn có thể ngửi thấy mùi mật ong, hiện tại nàng đã quên mất mục đích của mình khi đến ngự thiện phòng, chỉ muốn tiến lên nhấm nháp một hút hương vị phục linh cao kia.
Ngụy Thanh Mai thở dài, hiển nhiên rất thất vọng "Vậy ngươi thay ta đổ đi."
Ngụy Thanh Mai học làm điểm tâm bề ngoài là đến lúc đó có thể trình lên cho Thái hậu cùng Ngụy hoàng, từ đó bọn họ có thể khen ngợi mình, kỳ thật là vì muốn đem tặng điểm tâm chính tay mình làm cho Tần Cẩn Tông để cho hắn thay đổi cách nhìn về mình.
Lại không nghĩ ràng nàng ta bình thường học cái gì cũng đều thuận lợi, thế mà học làm điểm tâm lại không được.
Thật vất vả mới làm được sản phẩm giống một chút, nhưng lại chỉ vì cho quá nhiều mật ong mà lại thành phế phẩm.
Cung nữ nghe vậy nhận láy bát phục linh cao kia, đi rồi vài bước, nghiêng bát, chuẩn bị đổ đi.
Tần Cẩn Du rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, liền nhô đầu ra, nhỏ nhẹ hỏi "Cái kia... có thể không cần phải đổ đi có được không? Có thể để ta ăn được không?"
Ngụy Thanh Mai và cung nữ đều không nhận ra Tần Cẩn Du, bởi vì cả hai đều bị nàng dọa sợ.
Ngụy Thanh Mai lúc đầu bị dọa, sau thời gian ngắn bị kinh ngạc, nàng trong lòng vui vẻ, sau đó thân thiết vẫy tay với Tần Cẩn Du "Tần công tử trốn ở trong chỗ tối làm cái gì, lại đây đi."
Tần Cẩn Du thấy Ngụy Thanh Mai sắc mặt ôn hòa, thậm chí có chút nhiệt tình, trong lòng cũng không còn thấp thỏm nữa, nhẹ giọng nói "Tam điện hạ, bát phục linh cao này, có thể cho ta được không?"
Ngụy Thanh Mai nào dám để cho đệ đệ Tần Cẩn Tông ăn đồ mà mình chuẩn bị vứt đi, đành nhẹ nhàng khuyên "Ngự thiện phòng vẫn còn có rất nhiều đồ ăn ngon, ngươi muốn ăn cái gì nói là được mà."
Tần Cẩn Du lắc lắc đầu, ý là kỳ thật mình chỉ đột nhiên cảm thấy phục linh cao hình như ăn ngon, sau đó là do chính mình đã đói bụng, cho nên mới muốn ăn.
Ngụy Thanh Mai trầm mặc, cuối cùng vẫn để cung nữ đem phục linh cao cho trùm ăn vặt Tần Cẩn Du.
Tần Cẩn Du từ trước đều yêu thích đồ ngọt, cũng sẽ không cảm thấy độ ngọt này làm mình không chịu nổi, nhưng thật ra trong lúc đó cũng uống mấy lần nước để giảm bớt độ ngọt của hương vị mật ong.
Trong lúc Tần Cẩn Du đang ăn, Ngụy Thanh Mai cố ý vô tình hỏi nàng một ít chuyện liên quan đến Tần Cẩn Tông.
Đại khái nghĩ rằng Tần Cẩn Du chỉ là đứa nhỏ, dễ bị lung lạc.
Tần Cẩn Du lúc đầu còn ra vẻ không biết, sau lại chậm rãi nói một ít tin tức về Tần Cẩn Tông.
Trong trí nhớ của Tần Cẩn Du thì Tần Cẩn Tông rất ít khi ở Tần gia, Tần Cẩn Du cũng không quá thân cận với hắn, thế nên cũng không biết nhiều chuyện của Tần Cẩn Tông, nên cũng không nói được cái gì.
Ngụy Thanh Mai thấy không thể lấy ra được thông tin hữu dụng gì, liền có chút thất vọng.
Nhưng cũng không định để Tần Cẩn Du rời đi.
Dù sao Tần Cẩn Du cũng là thất đệ của Tần Cẩn Tông, nếu ở chỗ của Tần Cẩn Du có thể tìm được điểm đột phá, nói không chừng có thể để Tần Cẩn Tông thú nàng ta.