Thái Tử Phi Trong Lời Đồn

Chương 16: Ngoại truyện Thái Tử 1



Ngọc Đình tiểu thư lại nhiều ngày không để ý đến ta, có lúc ta cũng tức giận, nhưng nghĩ lại, tại sao nàng ta phải thích ta, chỉ vì ta là Thái tử sao?

Ngay lúc ta đang buồn bã, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một nữ tử mặc y phục màu xanh lá.

Nàng ấy trông giống Ngọc Đình tiểu thư thật, nhưng nhìn có vẻ dễ gần hơn Ngọc Đình tiểu thư.

Nàng ấy gọi ta là "Công tử", nụ cười của nàng ấy rất đẹp, ta liền trút hết nỗi buồn phiền lên người nàng ấy, nhiệt tình gắp thức ăn cho nàng ấy.

Nhưng ta quên mất thân phận của mình, khiến cho nàng ấy nhanh chóng trở thành đối tượng bị người khác bàn tán.

Ta nghĩ ít nhất cũng nên xin lỗi nàng ấy, nên đã sai người đưa một đôi hoa tai đến. Ngày ta gặp được nàng ấy, hoa ngọc lan nở rộ, rất đẹp.

Ai ngờ Ngọc Đình tiểu thư lại khiến cho nàng ấy mất mặt trước mọi người, nói thẳng đôi hoa tai kia là ta làm cho nàng ta.

Ta muốn giải thích với nàng ấy vài câu, nhưng nàng ấy lại cưỡi trên lưng ngựa, tự tại nói: "Ta không giống như các vị tiểu thư khuê các khác được nâng niu như ngọc."

Nàng ấy b.ắ.n trúng một con nai, sau đó cưỡi ngựa chạy đến đó, ta nhìn theo bóng lưng của nàng ấy.

Ta chưa từng gặp qua một nữ tử nào lại tràn đầy sức sống như vậy.

Mẫu thân đã gặp qua nàng ấy vài lần, không ngớt lời khen ngợi nàng ấy hiểu chuyện, không giả tạo.

Vì vậy nên trong buổi tiệc thưởng cúc ở nhà mẫu thân, ta liền đến đó, ban đầu còn nghĩ muốn chiêm ngưỡng tài làm thơ của nàng ấy, nhưng không ngờ nàng ấy lại ngồi yên ở một góc, cũng không đeo đôi hoa tai mà ta tặng.

Ta suy nghĩ rất lâu, chẳng lẽ là vì ta đã khen ngợi bức tranh của Ngọc Đình tiểu thư?

Ta thích Ngọc Đình tiểu thư, từ lúc còn trẻ tuổi đã thích nàng ta rồi. Nàng ta sinh ra đã xinh đẹp, lại rất có tài văn chương. Nhưng nàng ta vẫn luôn lạnh nhạt với ta, nhiều năm như vậy, tình cảm cũng dần dần mờ nhạt. Nhưng ta vẫn không từ bỏ, bởi vì so với những người khác, ít nhất ta sẵn lòng để nàng ta làm Thái tử phi.

Mùa thu năm đó, ta có được một bức tranh, trực giác mách bảo ta rằng bức tranh này có liên quan đến Cố Hàn Ngọc.

Quả nhiên, là do Cố Hàn Ngọc vẽ. Trong thư phòng của Định Quốc Hầu đều là tranh của nàng ấy, ta nhìn những bức tranh này, tưởng tượng đến hình ảnh nàng ấy một mình dưỡng bệnh, trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa.

Cố Hàn Ngọc thật sự là một người biết điều, nàng ấy đã nhường phần thưởng cho Ngọc Đình tiểu thư, điều này khiến cho ta cảm thấy rất bực mình.

Nàng ấy không cần phải ức h.i.ế.p bản thân như vậy.

Nhưng vì Ngọc Đình tiểu thư mang danh hiệu "người trong lòng Thái tử", nên nàng ấy chỉ có thể lựa chọn nhường nhịn.

Ta sai người đưa chiếc vòng tay bằng bạch ngọc mỡ dê mà tổ phụ để lại cho ta đến cho nàng ấy, ta muốn cho nàng ấy biết nàng ấy không cần phải nhường nhịn, nàng ấy có thể có được những thứ này.

Ngọc Đình tiểu thư lại làm một việc rất kỳ lạ, chính là chủ động hẹn gặp ta, nàng ta nhiệt tình trò chuyện với ta, đây là điều mà trước kia ta vẫn luôn mong muốn. Nhưng bây giờ nhìn lại, ta chỉ cảm thấy quen thuộc, thần thái, lời nói của nàng ta, giống hệt Cố Hàn Ngọc. Ngay cả ánh mắt và nụ cười cũng giống Cố Hàn Ngọc.

Ngọc Đình tiểu thư khuyên ta không nên làm khó Cố Hàn Ngọc nữa.

Ta cố gắng kìm nén cơn giận, xem ra là ta đã nuông chiều nữ nhân này quá rồi, ngay cả phụ hoàng, mẫu hậu cũng chưa từng nhúng tay vào chuyện ta thích ai, vậy mà một thiên kim Bách tướng quân phủ như nàng ấy lại dám tự ý quyết định thay ta.

Sau khi trở về cung, Cố Hàn Ngọc đã sai người đưa chiếc vòng tay trở về.

Lúc gặp lại nàng ấy, nàng ấy đang quỳ trên mặt đất với vẻ mặt thảm thương, nàng ấy nói nàng ấy có thể trả lại tất cả cho Ngọc Đình tiểu thư.

Quả nhiên, trong lòng nàng ấy có ta.

Mùa đông năm đó, Cố Hàn Ngọc mời ta đi chơi trượt băng.

Lúc nhìn thấy nàng ấy rơi xuống hố băng, trái tim ta cũng như rơi xuống vực sâu.

Ta biết, nàng ấy cố ý gọi ta đến, ta cảm thấy có chút tức giận, nhưng ta cũng hiểu được nàng ấy muốn ta nhìn rõ bản chất của Ngọc Đình tiểu thư.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ấy trắng bệch, không còn hút máu, ta cảm thấy rất đau lòng, cơn giận vừa nãy cũng theo đó mà biến mất.