Thái Tử Thì Sao?

Chương 144



Đàm Nhu liền cười.

" Đúng vậy, vậy ngươi đoán đi những tên làm việc cho hắn thì có thể là ai được."

Đàm Nhu nói vậy rõ ràng là chơi trò đoán đố với Hàn Nhi, lời Đàm Nhu vừa nói xong đã hoang đường đến nỗi Hàn Nhi nhăn mày nhăn mặt lại đáp nàng.

" Chuyện này ngươi giỏi làm khó người ta quá, làm sao mà ta biết được mấy chuyện đó, ngươi tự đi mà hỏi hắn."

Đàm Nhu uống trà, nàng cũng không thể moi gì từ tên Tứ Vương đó, ngồi đây phỏng đoán cũng không phải là cách, Tứ Vương hành động âm thầm, hắn là người trong tối ném đá giấu tay cũng không ai biết là chiêu trò của hắn.

Hàn Nhi dướn người lên hỏi nàng.

" Nữ nhân Nhị Quốc trước giờ ta thấy đều rất xinh đẹp, Diễm Nhiên cô cô của ngươi ta cũng từng thấy rồi rất là xinh đẹp, ngươi sinh ra thì cô cô đã gả đến đây, ngươi đã thấy cô cô bao giờ chưa?"

Đàm Nhu bĩu môi.

" Thấy rồi, ta thấy trên bức hoạ rồi, nữ nhân Nhị Quốc mà bị chê xấu sao? Không có đâu."

Hàn Nhi lại cười.

" Vậy chẳng phải ngươi và Tứ Vương có liên quan sao, hắn là con trai của cô cô nhà ngươi, vậy ngươi..."

Đàm Nhu cau mày ngắt lời.

" Phải, hắn là biểu đệ của ta."

Hàn Nhi bật cười.

" Ngươi sinh sau hắn mấy năm liền, hắn lại là biểu đệ của ngươi, lần này ngươi nhân cơ hội leo lên đầu hắn ngồi, đạp cho hắn rơi xuống dưới không ngóc đầu lên được đi."

Đàm Nhu nhếch môi lên.

" Ngươi điên rồi, đây là Bắc Quốc, dù sao hắn cũng là hoàng tử Bắc Quốc ta có thể làm gì hắn chứ, nhưng mà leo lên đầu hắn ngồi bằng cách nào cơ chứ."

Hàn Nhi mỉm cười nhìn nàng, hai tay đặt lên trên bàn làm chỗ tựa người, Hàn Nhi nghiêng về phía trước tựa vào hai tay cười nói.

" Ngươi lấy đại tên nào đó trong vương thất là có thể leo lên đầu hắn rồi, ta thấy ngươi mới vào cung đã được rất nhiều hoàng tử để ý rồi."

Đàm Nhu cười khẩy.

" Nói quá, ta cũng chưa gặp được hết bọn họ lấy đâu ra nhiều người để ý ta."



Hàn Nhi nói tiếp.

" Bọn họ có sở thích kì quái, không biết chừng ngươi đã gặp họ rất nhiều lần rồi nhưng không nhận ra đó thôi."

Đàm Nhu cẩn trọng nhìn xung quanh, muốn nói xấu người khác cũng phải để ý một chút, nàng nhỏ giọng nói.

" Đúng là buồn cười, nếu như hành xử như vậy thì giống như một đám trẻ con, còn gì là hoàng thân quốc thích nữa."

Hàn Nhi không liên quan liền nhún vai.

" Ta cũng đâu phải là con ruột, bọn họ hành xử ta cũng không hiểu nổi."

Đàm Nhu nghiêm túc lại, chuyện này hãy còn dài, cũng phải chuẩn bị lâu mới có thể hành động, nàng nhìn Hàn Nhi nói.

" Hiện tại khó mà đưa ra chủ ý ngay được, để ta bàn với hắn rồi hành động sau, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, chuyện này mà thua thì ta chết, ngươi và phụ mẫu ngươi cũng coi như dâng Bắc Quốc này cho một kẻ phản nghịch."

Hàn Nhi than thở.

" Chuyện này mà không liên quan đến Bắc Quốc thì còn lâu ta mới nhúng tay vào lũng bùn này, bẩn chết đi được."

Đàm Nhu đứng dậy đuổi khách.

" Đi đi, nán lại lâu sẽ làm người khác dị nghị ta."

Hàn Nhi mặt mày cáu bằn đứng lên, chén trà đó vẫn chưa uống Hàn Nhi không nỡ đành nhăn mặt uống hết.

Đàm Nhu thấy Hàn Nhi hậm hực bước đi thì liền gọi lại.

" Còn nữa, đừng có hành xử thân thiết như hôm nay, ta khó ăn nói với bọn họ lắm."

Hàm Nhi cười trừ.

" Được rồi, cũng khó xử cho ngươi, có chuyện gì cần ra giải vây ta cũng không ngần ngại đâu."

Đàm Nhu mỉm cười nhún người hành lễ với Hàn Nhi.

" Nhị hoàng đi về cẩn thận."

Hàn Nhi cũng cúi người lại.



" Tư Nhu công chúa cũng nghỉ ngơi đi."

Nàng đi vào phòng đóng trái cửa lại, một mình nàng ngồi trên giường suy tư.

Nàng thấy ngày mai nên nói chuyện với Tứ Vương đó để bàn chuyện, nếu không kết thúc sớm thì nàng cũng không trụ được, trước khi biến mất nàng cũng muốn gặp lại Chiêu Phong lần nữa, bây giờ nàng có Hàn Nhi bên cạnh giúp đỡ cũng không lo lắng cho lắm, nếu như mọi chuyện chỉ vướng mắc đến chuyện giải oan thì dễ dàng rồi, nhưng nhìn Tứ Vương cả người hắn toát ra loại tham vọng rất lớn, người này nếu bị ép đến đường cùng sẽ làm liều, hắn mà làm liều thì mọi thứ sẽ phát nổ tan tành, đến lúc đó nhặn nhạnh lại những mảnh ghép đó ghép lại cũng không ra chuyện gì hết.

Đàm Nhu thở dài, Tiểu Hạnh đứng ngoài cửa gõ.

" Công chúa, đến giờ trưa rồi, ăn cơm thôi."

Đàm Nhu đi ra mở cửa, mấy người liền đứng sau Tiểu Hạnh bưng bê đồ ăn chờ sẵn.

Nàng mỉm cười.

" Vào đi."

Bọn họ đi vào đặt đồ ăn xuống rồi cẩn trọng nhìn nàng, Đàm Nhu gắng gượng cười.

" Lui đi."

Bọn họ nghe xong mới dám đi, Đàm Nhu thấy họ đi ra ngoài hết rồi mới dám bảo Tiểu Hạnh ngồi xuống, Tiểu Hạnh vẫn gượng gạo cẩn trọng ngồi xuống.

Đàm Nhu cầm bát cơm lên gắp lấy một phần thịt thì lúc đó Tiểu Hạnh mới động đũa, Đàm Nhu cười nói.

" Người hôm qua đến đưa thuốc cho ta chính là nhị hoàng tử, nhị hoàng tử và chúng ta là cùng một phe, sau này có gì cần cứ đến tìm nhị hoàng tử, huynh ấy sẽ giúp."

Tiểu Hạnh vừa ăn miếng thịt đã quay ra nhìn nàng, trong lời nói của nàng dù là căn dặn nhưng vẫn có chút gì đó sắp xếp lối thoát cho Tiểu Hạnh, như là dặn dò Tiểu Hạnh sau này có sảy ra chuyện gì thì vẫn còn đường lui cho muội ấy.

Tiểu Hạnh cũng chỉ biết gật đầu vâng lời.

" Vâng, công chúa."

Mấy ngày này thời tiết đã ấm lên dần rồi, ở Vong Quốc thì trời đã hay ửng nắng, ánh nắng lung linh sau mấy ngày năm mới đã xuất hiện, ai cũng hít hà tia nắng này như là lộc trời ban.

Chiêu Phong kể từ đó vẫn không có gì thay đổi vẫn thường xuyên ngồi trong thư phòng từ sáng tới tối muộn, Lục Nguyệt mới đến đã được thành thân với người mình yêu thì liền vui mừng chuẩn bị.

Lục Nguyệt sắp thành thân cũng đã nghĩ đến Đàm Nhu đang ở cách đây xa xôi.

Tỷ tỷ ở Bắc Quốc không biết ra sao, xuất giá không có tỷ ấy bên cạnh cảm thấy cũng không trọn vẹn.

Mã Bằng đã chuẩn bị trang trí lụa đỏ, treo đèn lồng lên ở nhà riêng của mình bên ngoài cung, đến lúc đó đón dâu ở đông cung đưa Lục Nguyệt về nhà.