Thái Tử Thì Sao?

Chương 145



Chiêu Phong ở trong thư phòng cũng không có tâm trạng viết thơ đến nỗi ngày nào cũng viết, hôm nay chàng ấy ngồi đọc sách mãi, lâu lắm rồi không thấy chàng ấy mỉm cười tự nhiên, cơ mặt lúc nào cũng thả lỏng u uất.

Chiêu Phong là đang ép bản thân không nghĩ đến chuyện đó nữa, nhưng thi thoảng chàng ấy sẽ lại nghĩ tới, cú lừa này nuốt mãi không trôi, huống hồ là người lừa chàng ấy lại là người đặc biệt.

Tuệ Liên và Khanh Bình đứng bên ngoài canh phòng từ sáng sớm đến tối muộn đã sớm quen, Tuệ Liên có lúc còn ngủ thiếp đi, Chiêu Phong trong thư phòng chán nản cũng ngủ gục trên bàn.

Chuyện này lạ đời, một thái tử cao thượng như vậy lại bị một nữ nhân làm cho điên đảo, thần trí không ổn định, mới đầu mà để cho Chiêu Phong tự mình làm càn thì bây giờ đông cung chắc là chỉ còn mỗi cái cửa.

Đại hoàng tử Chiêu Nhiên đã nghe tin Chiêu Phong lạ lùng như vậy cũng lâu lắm rồi, lúc nào hỏi đến Chiêu Phong thì cũng chỉ nghe.

" Thái tử điện hạ vẫn đang ở trong thư phòng, không chịu gặp ai hết."

Đại hoàng tử vốn là ghét người Nhị Quốc, nếu Chiêu Phong không phải là đệ đệ thì huynh ấy đã đá chết tên oắt con này rồi, đã để ý người Nhị Quốc rồi mà hôm đó còn vì một nữ nhân của Nhị Quốc cả hai người sư thúc và đệ đệ đều uy hiếp huynh ấy, hôm đó Chiêu Phong mạnh tay thêm chút nữa thì cổ của đại hoàng tử e là đã bị bẻ cho gãy rồi.

Đại hoàng tử cũng không hơi đâu quan tâm nhiều như vậy, cùng lắm thì chỉ cần biết đệ đệ không nguy hiểm gì, huynh ấy có thói trăng hoa nhưng lần trước do để ý cô nương nhà ngự y mà chạy đôn chạy đáo để tìm gặp, lần này cũng thế, mỗi lần đến ngày các đích nữ được vào cung là huynh ấy sẽ đều có mặt để tìm đích nữ nhà ngự y.

Lần này vào cung cô nương đó lần này lại dùng khăn che mặt, nhưng là vậy thì Chiêu Nhiên vẫn nhận ra, từ dáng dấp của cô ấy thì nhìn từ đằng sau đã có thể nhận ra.

Được đại hoàng tử để ý là chuyện mà bao đích nữ hằng mong, cô nương nhà ngự y lại ngược lại, nàng ấy đang tránh né, Chiêu Nhiên rốt cuộc có vờ bám theo tán tỉnh cỡ nào nàng ấy cũng không mảy may quan tâm.

Chiêu Nhiên tự tin chạy ra đứng chắn đường của nàng ấy.

" Tiểu thư, sao hôm nay nàng lại che mặt vậy?"

Ngưu đại tiểu thư sợ sệt giữ chặt khăn che mặt, nhún người muốn hành lễ rời đi.

" Thần nữ cáo lui."



Chiêu Nhiên theo nàng lâu như vậy, gặp mặt mà không nán lại nói chuyện thì lại không vừa lòng.

Chiêu Nhiên bước lên trước chặn đường Ngưu tiểu thư lại.

" Ta và nàng nói chuyện chút đi."

Ngưu tiểu thư nheo mắt như cười trừ.

" Đa tạ đại hoàng tử đã để ý thần nữ, nhưng mà ta và ngài cách biệt thân phận, vẫn không hợp nhau, tiểu nữ cáo lui."

Đi được vài bước nữa thì Chiêu Nhiên lại chạy lên chắn ngang đường, Ngưu tiểu thư càng lúc càng khó xử, Chiêu Nhiên đã nghe mấy câu như vậy rất nhiều lần từ Ngưu tiểu thư rồi, nhưng lại không để vào tai, cứ coi như chuyện đó là Ngưu tiểu thư đùa, vẫn cố chấp bám theo.

Ngưu tiểu thư bất đắc dĩ nói.

" Đại hoàng tử, người đang làm khó tiểu nữ đó."

Chiêu Nhiên mỉm cười.

" Vậy nàng gỡ khăn ra, cho ta nhìn mặt nàng một chút đi, ta hứa nhìn một chút thôi ta liền đi."

Ngưu đích nữ ngại ngùng nhún người xuống.

" Tiểu nữ hôm qua đi lấy mật ong trong vườn, không cẩn thận bị ong đốt, mặt sưng lên hết, với bộ dạng như vậy có cho tiểu nữ mười cái gan cũng không dám đối mặt với đại hoàng tử, đại hoàng tử tiểu nữ xin lui, để hôm khác có duyên lại gặp lại người."

Đại hoàng tử vừa nghe nàng ấy bị như vậy thì liền rối rít hỏi han.

" Nàng bị ong đốt sao, có đau lắm không."

Ngưu tiểu thư lùi lại, lại nhún người xin lui.



" Đa tạ đại hoàng tử đã hỏi thăm, tiểu nữ không sao, đại hoàng tử tiểu nữ xin lui."

Tay đại hoàng tử đưa lên thì liền dừng lại, thấy Ngưu đích nữ quả quyết muốn đi vậy thì liền tránh đường cho đi.

" Vậy, nàng về dưỡng thương đi, lần sau gặp lại nàng với dáng vẻ xinh đẹp hằng ngày sẽ khiến nàng tự tin hơn, ta không làm phiền nàng nữa."

Ngưu đích nữ hành lễ rồi lui, đại hoàng tử nhìn theo bóng dáng người ta đi thật nhanh để né người thì liền cười.

Gặp ta giống như thấy quỷ, lần đầu tiên gặp một nữ nhân không thích ta như vậy.

Chiêu Phong thân là hoàng tử nhưng tính tình càng ngày càng khó, cứ không vừa lòng liền nhăn nhó cáu gắt, lần này thượng triều cũng không câu nể gì với các quan thần, nhớ lại chuyện cũ thì nhiều lần các quan thần hối chàng tuyển thái tử phi, làm Chiêu Phong càng lúc càng khó ở.

Chiêu Phong nói lại với hoàng thượng cũng không nhẹ nhàng.

" Nhi thần đã có người trong lòng, hiện tại không có cơ hội lấy được nàng ấy thì cũng phải để nhi thần nguôi ngoai thì mới có thể nghĩ đến chuyện đó được chứ, cứ hối như vậy con càng không muốn làm theo."

Hoàng thượng đứng cạnh hoàng hậu cũng ngửi được mùi lửa, người nắm vạt áo của hoàng hậu kéo nhẹ ra hiệu cứu người.

Hoàng hậu mặt lạnh tanh, đang bực mình với hoàng thượng liền phải lên tiếng để Chiêu Phong nguôi phần bất bình.

Hoàng hậu lạnh lùng cất lời đáp.

" Con thân là thái tử, dù sao thì cũng chỉ gần hai mươi tuổi, lấy hay không lấy thì đều do bản thân con quyết, ta và phụ hoàng con cũng chỉ là bên cạnh làm nền cho quyết định của con, với tính cách này lời ta và phụ hoàng con nói thì có trọng lực sao?"

Hoàng thượng thấy hoàng hậu nói đỡ một phen liền nghĩ được câu hay hơn.

" Ở Vong Quốc này không có người con yêu thì sao có thể lấy, ta chỉ là chuyển lời mấy quan thần hối con thành thân thôi, cũng không có ý ép buộc gì cả."