Thái Tử Thì Sao?

Chương 190



Đàm Nhu xé mảng tay áo rách kia ra, vết thương khá sâu, nàng nhìn xong cũng thở dài, thập nhất thấy vết thương của nàng không đứng yên được, liền xé tay áo của mình ra cúi người băng bó cho nàng.

Đàm Nhu không quan tâm hắn, hắn rất ân cần buộc cũng không chặt lắm, nút cuối còn thắt nơ, nàng nhìn không vừa mắt, hắn cười ngây ngô.

" Băng bó lại cũng sẽ đỡ đau hơn chút."

Nàng nhìn trước mắt là ánh trời đang lên cao, tia máu đỏ dính trên tóc nàng rất nổi bật, thập nhất mê mẩn nhìn nàng ngắm phía chân trời xa xa kia, hắn xé tiếp một đoạn vải ở tay áo mình, tay áo đã ngắn đến bả vai hắn, hắn gấp gọn rồi đưa ra lau mặt cho nàng, Đàm Nhu giật mình nhìn hắn.

Hắn cũng ngượng ngùng.

" Đệ chỉ muốn lau vết máu cho tỷ thôi."

Sau đó hắn đưa lại cho nàng, nàng cầm lấy đoạn vải hắn đưa chỉ cầm khư khư không làm gì, hắn nhìn theo ánh mắt của nàng, phía chân trời kia sương trắng bay bổng như đám mây.

Đàm Nhu mệt nhọc đứng lên, thập nhất trông thấy nàng mặt trắng bệch, môi thâm đen đã vội muốn đỡ nàng, nhưng Đàm Nhu đẩy hắn ra, nàng ngã xuống, tay phải vô thức đưa ra chống về trước, hơi thở của nàng gấp gáp, thở cũng khó khăn, trong lồng ngực cảm giác có gì đó đè nén, tay trái nàng vừa nắm chặt đoạn vải mà thập nhất đưa vừa đập liên hồi vào ngực mình.

Thập nhất chưa thấy chuyện này bao giờ, hắn bàng hoàng còn lúng túng đi lại, muốn lại gần nhưng không được, hắn sợ hãi, từ miệng Đàm Nhu tuôn ra một ngụm máu lớn, trên nền đất là máu và cục máu đông nhỏ đỏ thẫm, thập nhất sợ hãi chộp bám vào hai vai nàng, hắn run run nói.

" Tỷ... làm sao vậy?"

Đàm Nhu gắng sức đẩy hắn, hắn vữa ngã ra đó thì Đàm Nhu lại nôn một tràng nữa, hắn khuỵu gối xuống dường như không có sức nữa, bò về phía nàng, Đàm Nhu lau miệng đi, nàng thờ thẫn một hồi, thập nhất bò đến ôm lấy người nàng, nàng gắng gượng đẩy hắn ra, giọng gằn lên tức giận.

" Tự trọng chút đi."

Thập nhất ngồi bên cạnh nàng, nàng thở không ra hơi, nhìn bãi máu có cục đông nhỏ nhỏ vãi trên đất, nàng cũng không sợ lắm, chỉ cảm thấy mệt mỏi.

Rốt cuộc thì đến bao giờ mới xong chuyện.

Thập nhất nhìn nàng mơ hồ, miệng trắng, ánh mắt đờ đẫn cũng không thể làm gì.



Chợt vội nàng đứng phắt lên, mặt trời dần lên cao rồi, ánh nắng nóng sắp chiếu đến, nàng hối.

" Mau về thôi."

Hắn vội đứng lên, Đàm Nhu đi về phía trước rút lấy con dao của mình trên người xác chết, quay lại nhìn thập nhất thì hắn đang khập khiễng bước đi, nàng kiên nhẫn chờ đợi hắn, hắn đến gần nàng rồi chân liền không còn sức nữa mà khụy xuống, nàng đưa tay ra trước mặt hắn kéo hắn đứng lên.

Một tay áo bị hắn xé rách đến bả vai, một bên tay còn nguyên vẹn, nàng đỡ hắn bước đi, hai bóng người lớn và nhỏ cùng nhau tiến về hoàng cung.

Vong Quốc lộng gió, mấy nay sắp bước vào thu nên tiết trời luôn cho nổi gió, trong cung đã hoàn về trạng thái bình thường, thiếu thái tử điện hạ cũng đã coi như thiếu đi một người đưa ra ý kiến mà thôi, phía quan thần đã đưa ra chủ ý thay vị trí thái tử, hoàng thượng cũng chỉ biết kiếm cớ hoãn lại đợi Chiêu Phong về rồi nói sau, đại hoàng tử vẫn còn ung dung cũng không lo lắng mình phải làm thái tử, huynh ấy cho rằng còn lại hai đứa thì chắc gì đã trúng huynh ấy, nhị đệ còn giỏi hơn mà.

Hôm nay là ngày có hẹn với Ngưu tiểu thư, huynh ấy đúng hẹn đến chỗ cũ đợi nàng ấy, nhưng đợi nửa canh giờ cũng không thấy Ngưu tiểu thư đến, cận vệ và huynh ấy đều nóng lòng, sốt ruột.

Lát sau tì nữ của Ngưu tiểu thư đến, đại hoàng tử mong chờ.

Tì nữ đó đại lễ xong liền buồn bã nói.

" Đại hoàng tử, tiểu thư nhà nô tì bỗng nhiên đổ bệnh, còn không có sức để dậy nữa, tiểu thư sợ đại hoàng tử đợi mãi tổn hại đến sức khỏe, cũng thấy áy náy nên nói nô tì đến báo với người, kính mong đại hoàng tử bỏ quá."

Đại hoàng tử vốn tưởng thật liền gật đầu, cũng khua tay cho tì nữ đó lui đi.

" Vậy thôi, để hôm khác lại gặp nàng ấy."

Tì nữ hành lễ, thấy đại hoàng tử rời đi nhanh chóng liền mau mau về báo tin, nhưng đi được nửa đường thì đã dừng lại.

Nhớ đến nhị đệ nói gì, cũng tự mình suy ra mấy lễ nghĩa, nếu như Ngưu tiểu thư đang bệnh như vậy huynh ấy không đến thăm thì không phải phép, tự cho mình làm đúng lễ liền quay người lại, hỏi cận vệ bên cạnh.

" Nếu như dưỡng bệnh thì là ở nhà nàng ấy sao?"

Cận vệ mỉm cười, cũng không rõ nên trả lời thế nào, vì thường là con nhà ngự y sẽ đến vườn thuốc để dưỡng bệnh, ở đó nhiều thuốc, lúc cần cũng có ngay được, nhưng cũng không phải là lúc nào cũng đến đó, ở nhà ít thuốc nhưng thuốc cần thì vẫn có, cận vệ nói.



" Thần thấy cũng không hẳn, nhưng mà thường thì sẽ dưỡng bệnh ở vườn thuốc trong cung, vì chỗ đó là nơi mà ngự y có thể tùy ý, cũng là chỗ nhiều thuốc sẽ dễ hồi phục hơn, nếu bệnh nặng như vậy chắc là đang ở vườn thuốc trong cung rồi."

Đại hoàng tử mỉm cười, cũng nghi hoặc hỏi lại.

" Chắc chắn không?"

Cận vệ gượng gịu.

" Để thần đi hỏi thử."

Cận vệ lóc cóc đi ra ngoài kia, hỏi đến hai ba người rồi mới dám quay lại nói, mặt cận vệ còn gượng gịu hơn hồi nãy, đại hoàng tử thì mong chờ, cận vệ giấu giếm phân nửa mỉm cười nói với chủ tử.

" Đại hoàng tử, bọn họ nói Ngưu tiểu thư đang ở vườn thuốc dưỡng bệnh."

Đại hoàng tử mỉm cười, dường như đã mong chờ được gặp nàng ấy rất nhiều, Chiêu Nhiên lập tức bước đi còn vừa cười vừa nói.

" Đi thôi, chúng ta đến vườn thuốc thăm nàng ấy."

Cận vệ sốt sắng theo sau, không biết đến đó Chiêu Nhiên sẽ phản ứng thế nào, rõ là vừa rồi cận vệ của huynh ấy đã đi hỏi, nhưng hỏi đi hỏi lại bọn họ đều nói là Ngưu tiểu thư đến đó hai thuốc, chuyện này bị cận vệ đó nhìn thấu, nhưng cận vệ thương cho chủ tử theo đuổi lâu như vậy mà không được, còn bị lừa một vố thế này cũng không dám nói ra.

Ở vườn thuốc quả nhiên là Ngưu tiểu thư lành lặn, không sứt mẻ gì trên người, vẻ mặt cũng tươi tỉnh, không giống người bị bệnh chút nào, tì nữ vừa về đã vui vẻ báo lại với tiểu thư nhà mình, Ngưu tiểu thư tay vừa nhặt lá thuốc, khoé miệng cong lên trông coi rất vui, sàng gạo đựng lá thuốc tươi đặt trên chiếc bàn nhỏ, Ngưu tiểu thư ung dung ngồi xổm bên cạnh nhặt từng lá thuốc bỏ vào rổ nhỏ trước mặt.

" Tiểu thư, nhưng mà nô tì thấy đại hoàng tử là thật lòng đó."

Ngưu tiểu thư có lướt mắt đi xem xét nhưng cũng chỉ một chốc, nàng ấy liền phủi ngay suy nghĩ đó của tì nữ nhà mình.

" Nào đâu có dễ dàng để chúng ta thấy như vậy, biết đâu những biểu hiện mà chúng ta thấy chỉ là nhất thời."

Ngưu tiểu thư với lấy lá thuốc tươi trên sàng gạo nhặt bỏ lá già đi, bỏ lá non vào rổ xong vừa cảm thấy đang có người đang nhìn, nàng ngước lên đại hoàng tử đã đứng cách nàng gần mười bước chân trông coi là đứng đó nãy giờ rồi, vẻ mặt Chiêu Nhiên không biểu hiện gì, Ngưu tiểu thư vì có tật giật mình cho nên đã vội đứng dậy, không cẩn thận va luôn vào sàng thuốc tươi bên cạnh, lá tươi rơi vương vãi xuống đất, lồng ngực nàng ấy như bị đấm một hồi, nàng ấy lúng túng nhìn Chiêu Nhiên trước mặt, miệng á khẩu không nên lời.