Thái Tử Thì Sao?

Chương 191



Đại hoàng tử vừa nghe mấy câu không tin tưởng của nàng ấy trong lòng đã hụt hẫng, khoảng không gian bốn người ngồi một phía ngay ngắn đang ngượng ngùng, cũng chỉ vì nghe mấy câu buột miệng của Ngưu tiểu thư thôi mà Chiêu Nhiên đã không biết nói gì, Ngưu tiểu thư như vừa làm chuyện sai trái, hoàn toàn không thể biện minh được gì.

Bất chợt có tiếng người cười nói đi tới, hình như là hai người đang vừa bước đi vừa nói chuyện rất vui vẻ.

Một người đi trước một người đi sau, người trước còn quay người ra sau nói chuyện rất thoải mái.

" Thuốc này đang thử nghiệm, nhưng mà yên tâm không ảnh hưởng gì đến tính mạng đâu."

Chiêu Nhiên và Ngưu tiểu thư vừa thấy đã vội đứng lên, Ngưu tiểu thư nhanh chân đi về phía người đó cẩn trọng hành lễ.

" Phụ thân."

Ngưu ngự y thấy đằng sau là bóng người to lớn của đại hoàng tử đã giật mình lùi lại phía sau một bước, Ngưu tiểu thư cũng quay ra sau nhìn đại hoàng tử một cái, cận vệ ghé nhỏ vào tai huynh ấy.

" Đại hoàng tử, đây là Ngưu ngự y người mến mộ Ngưu tiểu thư như vậy thì nên qua đó chào hỏi chút."

Đại hoàng tử liền mỉm cười đi về phía cha con họ, còn lễ độ gọi Ngưu ngự y.

" Ngưu ngự y."

Cha của Ngưu cô nương sợ mất mật, đại hoàng tử đến chỗ họ làm gì không biết, ngự y cũng theo lễ nghĩa hành lễ với đại hoàng tử, Chiêu Nhiên thấy thế cũng không muốn phiền liền đưa tay ra.

" Ngưu ngự y không cần đa lễ."

Câu này trực tiếp làm cho ngự y đứt luôn dây phòng hộ, ngự y đơ người ra, Ngưu tiểu thư sợ cha lại nói năng loạn xạ không nên nán lại liền lên tiếng nói.

" Phụ thân, đại hoàng tử đến là muốn trải nghiệm một chút, cha và Đại lang y có chuyện thì bàn, con và mọi người sẽ không làm phiền hai người."

Nói xong Ngưu tiểu học còn nhún người hành lễ, Chiêu Nhiên cũng nghe theo nàng ấy vui vẻ nhìn ngự y gật đầu.

Đi đến ngoài ngõ kia Ngưu tiểu học đã hành lễ với Chiêu Nhiên.

" Thứ lỗi cho tiểu nữ đã tự ý quyết định, đại hoàng tử phụ thân của tiểu nữ không giỏi ăn nói, lúng túng sẽ nói lung tung mong người thông cảm."



Đại hoàng tử cũng khua tay tỏ không chấp nhặt, sau hồi cũng gì ngại là không mở lời được, Ngưu tiểu thư cũng thấy đã đến đây rồi thì nên dành cho người ta một buổi hẹn, nàng ấy hỏi.

" Đại hoàng tử bây giờ người có tiện đi trải nghiệm luôn không?"

Chiêu Nhiên đương nhiên đồng ý luôn, huynh ấy mỉm cười gật đầu, Ngưu tiểu thư dẫn huynh ấy đi vào vườn hái trà, cận vệ và tì nữ đều phải ở bên ngoài, vườn rộng bằng hậu hoa viên, ba cây táo cao lớn ở bên góc trái vườn hình như đã trồng được nhiều năm lắm rồi, Ngưu tiểu thư nói mấy cây táo này còn lớn tuổi hơn mình, cũng không biết là được trồng từ bao giờ từ lúc làm vườn này đã thấy nó, cây vẫn cho ra quả, không nhiều cũng không ít, vì ít ghé qua nên táo cũng rụng đầy dưới đất, mảnh vườn trà xanh bên cạnh mấy cây táo, mùi thơm của táo bay thoang thoảng hoà cùng với mùi lá trà xanh, Chiêu Nhiên không khỏi cảm thán.

Chẳng trách trên người nàng ấy lại có những mùi rất dễ chịu.

Ngưu tiểu thư là tên là Ngưu Nhĩ, là trưởng nữ trong nhà sau nàng ấy còn có hai đệ muội, bước sang năm nay đã tròn mười chín, là đích nữ xinh đẹp hiền dịu, từng đứng đầu bảng trong cuộc thi đối thơ, năm đó nàng ấy vừa mười sáu, thi văn thơ năm đó là phạm vi cả nước, có rất nhiều người từ mọi miền về đây, đích nữ có gia thế hiển hách đứng trong mười người chỉ có hai còn lại đều là những người hiếu học không có gia thế, nàng ấy là người đứng đầu trong bảng kết quả đó, được hoàng thượng ban thưởng ngỏ ý muốn phong nàng lên làm quận chúa nhưng từ nhỏ theo cha học y không muốn ngồi lên vị trí đó, ngỏ ý chỉ muốn được làm việc ở thái y viện, hoàng thượng đồng ý cho nàng đi theo các ngự y chế thuốc để ghi chép, cũng như là cùng bắt tay vào chế thuốc theo các ngự y, trong thái y viện nàng ấy không được gọi là chức gì, người ta cứ gọi nàng là tiểu thư, có thể ra vào thái y viện tùy ý, mấy năm qua nàng ấy cũng không ưng ai nên đến giờ chưa gả, có thể nói trong số đích nữ nhà quan tài giỏi như vậy, nàng ấy là người kén chồng muộn nhất, người thì bước sang mười bảy đã tìm được bến đỗ, người thì đến mười chín vẫn chưa chịu kén chồng, mẫu thân của An Nhĩ khôn khéo, lè ra là Ngưu thái y thương con gái nên hỏi ý kiến con gái mới kén rể được, những người đến hỏi cưới, làm mai mối với nhà Ngưu thái y đều bị An Nhĩ từ chối, đến dạo gần đây cũng không có ai đến hỏi cưới nàng là do có tin đại hoàng tử đang để ý nàng ấy.

Mảnh vườn trà cũng be bé, Chiêu Nhiên và Ngưu tiểu thư vừa hái được một lúc đã xong, Chiêu Nhiên đi đến bên cạnh gốc táo ngước lên nhìn mấy quả táo chín đỏ trên cây, cây cao hơn trượng với tay không thể tới, Ngưu tiểu thư đổ hết trà vừa hái được vào một giỏ quai, quay qua thấy trên tay Chiêu Nhiên vẫn còn cầm rổ trà, nàng mỉm cười nói.

" Đại hoàng tử, người mau đổ trà vào giỏ đi."

Đại hoàng tử nhìn nàng cười rồi đi tới đưa cho nàng rổ trà, nàng đổ vào hết xong để ý thấy Chiêu Nhiên vẫn luôn nhìn mình, nàng cười trừ chỉ lên mấy quả táo trên cây nói.

" Người có muốn ăn táo không?"

Đại hoàng tử gật đầu.

" Nhưng mà cao như vậy thì sao mà trèo?"

Ngưu tiểu thư bật cười chỉ vào cây sào bên gốc cây.

" Dùng nó là được."

Ngưu tiểu thư cầm lấy cây sào đầu gắn lưỡi liềm và gắn giỏ tre đan, nàng thuần thục đưa sào lên chọn những quả táo to chín đều nhìn bắt mắt chút, Chiêu Nhiên nhìn dáng vẻ chuyên tâm của nàng ấy đến mê mẩn.

Đây chính là hoàng phi tương lai của mình, một người vừa dịu dàng, vừa chăm sóc được người khác, nàng ấy không yếu ớt như các khuê nữ khác, nàng ấy bên trong là người mạnh mẽ quyết đoán, đời này ta chọn nàng ấy.

Ngưu tiểu thư hái được một quả liền lấy xuống bỏ vào giỏ trà, xong rồi lại đưa sào lên lấy tiếp, Chiêu Nhiên rung động hơn, huynh ấy thắc mắc.

" An Nhĩ, vì sao nàng cứ từ chối ta vậy?"



An Nhĩ nghe xong câu đó gượng gịu, câu này hỏi trắng ra thì là " ta có điểm gì không tốt mà nàng cứ từ chối ta vậy?"

An Nhĩ cười trừ.

" Đại hoàng tử, tiểu nữ làm sao xứng với người, chuyện nên duyên dù là vợ chồng hay chỉ là chuyện trai gái mến mộ nhau thì cũng phải tương xứng, đại hoàng tử là dòng dõi vương thất, tiểu nữ chỉ là con gái của một ngự y nhỏ..."

Đại hoàng tử nghe không lọt tai, huynh ấy nghe được mấy lời từ chối trong câu nói đó, không bình tĩnh được mà ngắt lời.

" Nàng chẳng qua chỉ là không thích ta."

An Nhĩ lấy đến quả táo thứ ba liền ngưng.

" Tiểu nữ không có ý đó, gả vào vương thất, ai lại chẳng thích chứ, nhưng tiểu nữ tự thấy bản thân không xứng, kém cỏi hoàn toàn không có tố chất nào xứng đáng với tình cảm của đại hoàng tử."

Đại hoàng tử đi đến gần nàng ấy, An Nhĩ lại đưa cây sào lên hái táo, Chiêu Nhiên đứng sau bất mãn nói.

" Nàng biết là ta không tin những lời nói đó mà, thái độ của nàng chính là còn những lý do khác nữa."

An Nhĩ lấy táo xuống, lau táo vào tay áo của mình thật sạch rồi quay ra đưa cho Chiêu Nhiên, Chiêu Nhiên thấy nàng ấy mỉm cười, cũng hạ chút bất mãn nhận lấy, cắn một miếng thật to, vị táo ngọt thanh vừa cảm nhận được đã nghe An Nhĩ nói.

" Vậy, đại hoàng tử nếu tiểu nữ nói sự thật ra thì người có chấp nhận được tiểu nữ nữa không? Không chừng nói ra người sẽ cảm thấy khoảng thời gian trước đây tích cực theo đuổi tiểu nữ như vậy vô cùng phí phạm."

Chiêu Nhiên lại tự tin cho rằng.

" Ta sẽ không cảm thấy phí phạm cho bất cứ thứ gì ta yêu thích, ta đã dành tình cảm cho nó thì sau này cũng sẽ không có hối hận."

An Nhĩ lấy táo xuống, bỏ vào giỏ trà vừa đủ bốn quả, nàng đưa sào lên lấy thêm nữa, khoé miệng cong lên vừa cười vừa nói.

" Nghe nói đại hoàng tử trước kia đã cấu kết với quan thần đuổi một công chúa Nhị Quốc đi, quan điểm người Nhị Quốc trong mắt người không tốt như vậy, tại đây tiểu nữ cũng muốn nói cho người biết để người không phiền lòng."

An Nhĩ lấy táo xuống, cầm quả táo lại gần Chiêu Nhiên, ánh mắt nàng kiên định đưa táo cho Chiêu Nhiên.

" Đại hoàng tử ghét người Nhị Quốc, trong người tiểu nữ chảy hai dòng máu, Vong Quốc và Nhị Quốc, mẫu thân của tiểu nữ là dân nữ nhưng là dân nữ của Nhị Quốc, nghe đến đây đại hoàng tử cũng không thể chấp nhận được, tiểu nữ hèn kém trong mắt người, hoàn toàn không xứng với người."