Thẩm Khê

Chương 84: Đến viện Nghiên cứu



Khoảng cách kỳ thật cũng không đến 1km, chỉ là cách hai con phố, lái xe cũng chỉ một vài vòng, Tống Tử Hoành một bên nói một bên chỉ cho Thẩm Khê lộ trình gần nhất.

Viện nghiên cứu 6 giờ tan tầm, tuy nhiên vẫn còn vài người ở lại tăng ca nên thời điểm Tống Tử Hoành dẫn Thẩm Khê vào trên đường đi gặp không ít lời chào hỏi.

Mỗi nghiên cứu viên đều có văn phòng riêng của mình, Tống Tử Hoành ở phòng thứ nhất bên phải gian cuối.

Hắn chỉ chỉ bảng số trên cửa "1024" "Nhận chuẩn."

Vặn mở cửa đi vào, đi đến bên bàn làm việc, duỗi tay đến trong ngăn kéo lấy ra cái chìa khóa.

"Thỉnh thoản anh sẽ ở trong phòng thí nghiệm."

Thẩm Khê gật đầu, thu lại cặp sách, lúc này mới đánh giá cách bố trí văn phòng.

Bố trí rất đơn giản, bàn ghế làm việc thường thấy, quầy để văn kiện, bảng trắng đứng thẳng, còn có mấy cái ghế dựa bản xếp cùng bàn tròn uống trà nhỏ bằng pha lê.
Hắn chỉ chỉ  văn kiện đặt ở trước bàn trà.

"Ngày thường em có thể ở chỗ này làm bài tập, khi anh không ở đây thì có đến bàn làm việc viết bài"

Thẩm Khê đem cặp sách để trên tới trên bàn trà.

"Còn ăn cơm ở đâu"

"Nhà ăn hoặc là ăn cơm hộp."

"Thế còn nghỉ ngơi ở đâu?"

"Khi không vội thì về nhà nghỉ ngơi, còn nếu có việc thì ở ký túc xá, chỗ đó có sẵn giường xếp"

Nam nhân đi đến sau giá sách, từ khe hở kéo ra một cái giường xếp màu đen.

"Giống như khi anh vội thì lấy nó ra nằm nghỉ vài phút"

Tống Tử Hoành cười nói.

"Nếu em ngại, có thể đến ký túc xá ngủ."

"Vậy anh không bồi em sao?"  - Nữ hài ngửa đầu nhìn hắn.

Ký túc xá chỉ có một cái giường, hai người nếu đồng thời đi vào, sẽ khó tránh bị người khác nhìn thấy rồi thêu dệt lắm chuyện...

Tống Tử Hoành trầm mặc một chút.
"Bồi."

Hắn tính sáng mai gọi người manh thêm giường ngủ lại.  Thẩm Khê vừa lòng, dính nhớp ôm hắn một cọ cọ.

Ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, Tống Tử Hoành cũng muốn đến khẩn thiết, ôm Thẩm Khê ngồi trở lại ghế dựa, ngậm lấy môi đỏ.

Sau một trận hôn nồng nhiệt, nữ hài se se mặt, thở phì phò.

"Anh không cần làm việc sao?"

Tống Tử Hoành liếm hôn khóe miệng, "cần chứ, rất vội nửa là...  nhưng anh càng muốn hôn em"

"Anh đừng hôn, chờ lát nữa em muốn cọ cọ.." 

Thẩm Khê lấy ra bàn tay to đang xoa nắn bộ ngực. 

"Ngày mai em còn phải thực hiện  làm mẫu đấy, nếu làm  không tốt, người khác sẽ chê cười em."

Tống Tử Hoành bật cười.

"Cọ lại không đau, hơn nữa ai sẽ chê cười em,  không phải em làm được tốt nhất sao?! "

"Từ Triệt đó, huấn luyện viên Trần còn khen cậu ấy."
"Từ Triệt ư?!  Trung khảo Trạng Nguyên?"

" Anh cũng biết cậu ấy sao?"

Khó được có hai bên đều quen biết một người, Thẩm Khê hưng phấn lên, "Em nghe trong ban nữ sinh nói cậu ấy học toán rất giỏi, hơn nửa tiếng Anh cũng rất lưu loát, lại đẹp trai"

Đột nhiên thở dài.

"Đáng tiếc, không cùng cùng lớp với em, bằng không còn có thể nhìn ngắm cậu ấy"

"Có phải hay không còn rất tuấn tú?" thanh âm ãnh đạm truyền đến.

"Anh vì sao lại biết!?"

Thẩm Khê càng hưng phấn, vẻ mặt vô thức tiến đến bên tai Tống Tử Hoành.

"Nói cho anh một bí mật, bạn học của em có rất nhiều người thích Từ Triệt"

"Vậy em có ý niệm với hắn? "

Thẩm Khê sửng sốt.

"Em có thể có cái gì ý niệm gì chứ ?"

Tống Tử Hoành hừ hừ.

"Nga..."

Thẩm Khê kéo dài ngữ điệu.

"Anh lo lắng em thích Từ Triệt?"