Ngày thứ ba Lâm Thiện đến phố Lật Tử thiếu chút nữa đã bị lạc ở một con ngõ nhỏ.
Chiều tà buông xuống, cô ngồi xe đi từ trường trở về mất 30 phút. Đầu không thèm ngẩng cứ thế mà đi, được vài vòng thì phát hiện đây là khu Đông, nhà cô thì ở khu Tây.
Ở giữa ngăn cách bởi một bức tường, chỉ có thể đi vòng qua để trở về. Không cần đi tới đi lui, Lâm Thiện đi dọc theo con hẻm làm quen với môi trường. Tới khu Bắc cô dọc theo con phố đi về hướng Tây tìm cửa hàng bán mì.
Trong lúc chờ đợi di động có âm thanh nhắc nhở. Lấy ra xem, là tin nhắn Wechat của người bạn cùng bàn tên Chung Tiêu Tiêu gửi tới. Là một bức ảnh, trong ảnh là một chàng trai mặc đồng phục học sinh đang đứng nghiêng người, thân hình cao gầy.
Anh đút tay vào túi quần, ngẩng cao đầu, đôi mắt hơi híp, nhìn qua có loại tinh thần sa sút, nhưng vẫn không giấu được vẻ phóng túng và bất cần.
Bức ảnh này có lẽ do người khác bí mật chụp, bối cảnh là sân thể dục của trường. Phía dưới bức ảnh kèm theo một dòng chữ: "Cậu thấy thế nào? Nhìn có đẹp trai không? Góc độ chụp trông có vẻ hơi xấu, nghe nói đây là bức ảnh duy nhất cậu ta không muốn nhìn thấy. Tớ đã tìm thấy nó ở diễn đàn của lớp."
Lâm Thiện phóng to bức ảnh, đánh chữ trả lời.
"Dáng vẻ nhìn hơi lưu manh."
Chung Tiêu Tiêu nhắc nhở cô:
"Ngàn vạn lần đừng nói lời này trước mặt cậu ta, con người này lòng dạ nhỏ nhen và đặc biệt mang thù. Sẽ không tha cho người khác."
Lâm Thiện không tin tà, trào phúng một câu.
"Trong trường sao lại tồn tại loại sinh vật này. Nhưng mà tớ với cậu ta chẳng liên quan, cậu ta cũng chẳng có cơ hội để biết tớ."
Chung Tiêu Tiêu gửi dấu ba chấm tới, hỏi tiếp. "Cậu đang làm gì?"
Lâm Thiện: "Mua mì, chuẩn bị về nhà."
Tán gẫu thêm vài câu Lâm Thiện nghe thấy ông chủ gọi mình, cô cất di động vào túi.Cô xách hộp mì bước ra khỏi quán, cả người đổ mồ hôi, chiếc cặp sách nặng trĩu đè trên lưng. Cô chợt cảm thấy nóng nực khó chịu, mùa thu nơi đây đúng là đến muộn.
Mắt thấy thời gian vẫn còn sớm, lúc đi ngang qua một cửa hàng văn phòng phẩm Lâm Thiện nhấc chân đi vào. Cô đứng trước quầy chọn tới chọn lui, cầm lên rồi lại đặt xuống, rối rắm hồi lâu, trong lòng thầm nghĩ không biết sao mấy cái bút lại đắt thế. Đổi lại là trước đây thì cô không thiếu chút tiền này, cũng chẳng cần mất thời gian vì mấy cây bút.
Nhưng bây giờ thời thế đã thay đổi, một khoản tiền nhỏ cô cũng phải tính toán tỉ mỉ, hận không thể bẻ đôi chia làm hai ngày. Lâm Thiện đến phố Lật Tử vào mấy ngày hôm trước, nói đúng hơn là quay trở về. Cô sinh ra ở đây đồng nghĩa với việc đấy chính là quê hương của cô, năm 6 tuổi thì cùng người nhà tới phương Bắc định cư, số lần trở về thăm quê cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, thẳng đến mấy ngày hôm trước mới chính thức trở về. Đối với những chuyện trước kia Lâm Thiện không còn nhớ rõ nữa.
Sau khi ba xảy ra chuyện mọi tài sản trong nhà đều được bán đi để trả nợ, nhưng vẫn không trả hết. Hai mẹ con ăn mặc cần kiệm suốt một năm trời, sống cuộc sống tứ cố vô thân, cuối cùng không trụ nổi đành chật vật lặng lẽ trở về phố Lật Tử. Phố Lật Tử là nơi mẹ của cô, Quan Gia Dao lớn lên. Nhà cũ đã không còn nữa, giờ họ chỉ có thể nhờ những người bạn cũ tìm giúp một căn nhà tươm tất để thuê. So với Quan Gia Dao, Lâm Thiện chẳng để ý tới chuyện mặt mũi. Ở nơi này cô vốn chẳng có người quen nào, cũng không để bụng ánh mắt người ngoài, giờ phút này cô chỉ muốn có được một cuộc sống ổn định.
Đối với cô quá trình từ thiên đường rơi xuống địa ngục quá đau đớn, cô không muốn trải qua lần nữa.
Tuy cuộc sống nghèo túng, nhưng mối quan hệ của Quan Gia Dao ở đây vẫn ổn. Người chị em cùng biểu diễn trong đoàn kịch nhiều năm trước đã giúp bà liên lạc và sắp xếp cho Lâm Thiện vào học tại trường Thất Trung, nơi con gái của bà ấy đang theo học. Ngôi trường này khá nổi tiếng trong thành phố.
Đối với năm cuối cấp ba việc thay đổi môi trường đột ngột có ảnh hưởng rất lớn đến việc học, vậy nên tìm được một ngôi trường tốt để tiếp tục việc học là rất quan trọng. Khả năng thích ứng của Lâm Thiện rất tốt, chỉ sau hai ngày đến lớp cô đã kết bạn được với người bạn cùng bàn Chung Tiêu Tiêu.
Đối phương là người biết rất nhiều chuyện, cái miệng lúc nào cũng luyên thuyên hận không thể kể hết những câu chuyện ly kỳ ở trường cho cô nghe. Không sai, ban ngày cô ấy đã nói về nhân vật phong vân của trường, tới chiều tối đã gửi ảnh đương sự cho cô xem, coi như một điểm kiến thức nhất định phải học.
Chỉ là cô không có hứng thú lắm, đối với loại người có tính tình nóng nảy cô sẽ xem nó như gió thổi bên tai, thản nhiên nói vài lời chế giễu. Giống như hai cậu thanh niên cùng tuổi đang bước vào cửa hàng lúc này, trong miệng thốt ra những câu chửi thề như thể rất oai phong lẫm liệt. Lâm Thiện khịt mũi coi thương, chọn lấy thứ tốt chuẩn bị đi trả tiền thì bị hai thanh niên kia cướp mất.
Họ cầm trên tay một cây vợt cầu lông, hùng hổ đánh qua đánh lại trên không trung, bộ dạng như sẵn sàng lao đi.
Một người hỏi: "Một cái có đủ không?"
Người kia trả lời: "Anh của tao đã gọi thêm 5 người, chờ lát nữa đám người kia tới thì cứ xông lên không cần suy nghĩ nhiều."
"Biết là 5 người, nhưng tao vẫn sợ..."
"Xem mày nhát gan chưa kìa, khẩu trang che kín mít bọn chúng sẽ không nhận ra đâu."
"Được rồi, vậy lát nữa mày đi đằng trước tao nha."
"Cái đồ nhát gan như thỏ đế."
Hai người vừa nói vừa rời đi, giọng nói theo người bay xa. Lâm Thiện định chờ mấy người kia đi xa thì mình cũng rời đi, kết quả phát hiện tiền trên tay vừa đủ để thanh toán. Sắc trời dần dần tối, từng ngọn đèn đường từ từ sáng lên, chiếu sáng con đường lúc chạng vạng, xe cộ qua lại nhộn nhịp.
Ngõ nhỏ ở đây không đèn không ánh sáng, nhìn vào chỉ thấy một màu đen như mực, con đường tắt chật hẹp được bao trùm trong màn đêm mờ ảo. Lâm Thiện bước đi rất chậm, một phần là do đã quen địa hình ở đây, một phần là vì âm thanh sột soạt bên tai khiến cô bất giác thả chậm bước chân.
Thật ra sâu thẳm trong tâm hồn cô là một người nhát gan, nhưng cứ muốn thể hiện sự can đảm nên nhiều lúc đã tự dọa bản thân.
Nhưng lần này cảm giác của Lâm Thiện không sai, càng đi về trước càng nghe rõ tình huống bên cạnh.
Tiếng cãi vã ồn ào càng lúc càng rõ, cô rẽ vào một góc định đi về phía trước thì phát hiện trên đường có một đám lưu manh đang xảy ra ẩu đả. Hai nhóm đứng hai bên tường rồi lao vào đập nhau túi bụi, thanh thế to lớn. Các thiếu niên cầm vợt, gậy gộc vung lên lia lịa, nhìn đúng là kẻ 8 lạng người nửa cân. Không có ai vào can ngăn, giống như họ đã biết sẽ có ít người qua lại nên chọn sẵn nơi này để phân cao thấp.
Lâm Thiện trợn mắt nhìn mấy người đang lộn mèo ở kia đầy khinh thường, cô cảm thấy mình thật xui xẻo, nếu đi sớm hơn vài phút thì đã không gặp phải cảnh này. Cô cố gắng men theo bức tường đi qua đám người. Vừa đi được vài bước một người đột nhiên gục xuống trước mặt khiến Lâm Thiển sững sờ.
Cô nhìn chằm chằm người đeo khẩu trang, đội mũ ở kia, hình như là một trong những nam sinh trong cửa hàng văn phòng phẩm vừa rồi.
Dường như có người thấy cô chướng mắt, đẩy cô ra phía sau:
"Làm gì vậy? Đi nhanh lên."
Lâm Thiển không trả lời, siết chặt mi tâm, nhanh chóng nhấc chân muốn đi vòng qua. Bên tai là âm thanh đánh nhau, người thì vật lộn, người đấm đá, trong lúc hỗn chiến liên tục phát ra những lời thô tục khó nghe.
Lâm Thiện cúi đầu đi về phía trước, tim đập loạn xạ. Ngay khi cô nghĩ rằng chỉ vài bước nữa thôi là mình có thể thoát khỏi nơi đây, thì bị một lực tác động lên từ phía sau. Có người bị đá đến lảo đảo vài bước rồi ngã lên lưng cô, trước khi cô kịp thốt lên một câu chửi thề cơ thể đã ngã quỵ xuống đất.
Trong nháy mắt tay chân đều chống trên mặt đất, cơ thể đau nhức. Cô không thể đứng dậy lập tức, bởi vì người đẩy ngã cô đang đè trên người.
Sức nặng khiến cho cô không thể thoát thân.
Lâm Thiện duỗi tay định ngồi dậy, nhưng phát hiện da tay đã bị chầy xước, sờ vào vẫn còn đau, bên trên dính một ít bụi bẩn, đoán chừng đang bị chảy máu. Quay đầu, cô muốn đẩy người phía sau ra, nhưng lại thấy tên vừa ra tay đá người bước tới.
Trong con hẻm tối om không một tia sáng, một bóng đen cao gầy cúi xuống, nắm lấy cổ áo của người con trai phía sau Lâm Thiện, mở miệng chế nhạo:
"Còn dẫn đến hai phế vật? Mày nghĩ gì vậy?"
Ấm cuối giương cao kèm theo một tia tàn nhẫn, giây tiếp theo Lâm Thiện nghe thấy có người kêu đau, kèm theo đó là hai chân của cô bị đè mạnh hơn.
Lâm Thiện thở hổn hển nhưng chẳng có ai thèm đoái hoài đến cô, trong cơn tức giận cô nhìn thấy hộp mì của mình rơi trên mặt đất, nước súp nóng hổi và mì đều trào ra ngoài, trên mặt đất xuất hiện những vết bẩn lớn kèm theo mùi thức ăn thoang thoảng trong không khí. Đó là bữa tối hôm nay của cô, thậm chí cô còn mua thêm một chiếc đùi gà để tự đãi mình.
Uất ức, không cam lòng, nỗi oán hận dần dần tích tụ dưới đáy lòng. Lâm Thiện không phải là kiểu người có thể nhẫn nhịn, đặc biệt trong hoàn cảnh đang mang theo nhiều loại cảm xúc phức tạp, nó đã gián tiếp đốt cháy sự chịu đựng của cô. Cô cố gắng hết sức rút hai chân đang bị đè ra.
Sau khi đứng dậy Lâm Thiện không rời đi ngay lập tức, cô xách số mì còn lại lên rồi ném chiếc túi ni lông dính đầy nước bẩn lên giữa không trung, từng giọt nước tí tách rơi xuống. Vứt cái nắp hộp, Lâm Thiện cầm nửa hộp mì còn lại, chậm rãi nghiêng người, không chút do dự, vừa chính xác lại tàn nhẫn, một đường ném thẳng vào tên đầu sỏ.
Kèm theo đó là một lời mắng mỏ: "Đi chết đi."
Nói xong, Lâm Thiện xoay người bỏ chạy.
Nam sinh cao gầy chưa từng nhìn cô lấy một cái, lúc này như chìm trong sương mù chẳng biết chuyện quái gì đang xảy ra, đang muốn ngẩng đầu chửi một câu thì trước mắt đã chẳng còn ai nữa.
Anh cúi đầu nhìn người mình, cái hộp không rơi dưới đất, mấy sợi mì dính nơi cổ áo đang từ từ trượt xuống. Con người này đúng thật là tàn nhẫn, ném chỗ nào không ném lại trực tiếp ném lên mặt anh, dầu mỡ nước canh dính nơi khóe miệng và cằm, ngay cả trước ngực và lưng quần cũng bị dính bẩn, nhìn chung cả người chẳng có chỗ nào sạch sẽ.
Nghẹn một lát, anh thấp giọng mắng một câu: "Chết tiệt."
Bên kia, mấy người đi cùng anh đang không chế tình hình. Còn mấy tên bị đánh thì nhân cơ hội vùng lên bỏ chạy.
Có mấy người đang định đuổi theo, nhưng bị La Thận cản lại: "Bỏ đi."
Quay người, nhìn người phía trước có gì đó không đúng, cậu ta đi tới vỗ lên vai người kia, vừa gọi tên nhưng khi nhìn rõ toàn thân người trước mặt cậu ta muốn nói lại thôi.
Thoạt nhìn, người này giống như vừa nôn ra, trông không thể nào chịu nổi. Những người khác vây quanh, không khỏi phì cười khi chứng kiến tình huống này. "Cười cái rắm." Sắc mặt Hàn Tân tối sầm.
Anh đi tới ven tường cởi áo ra, cố gắng tránh mấy chỗ dính dầu mỡ, cởi xong thì lau mặt, cau mày chán ghét.
"Ai làm đây?"
Trần Hạ Hiên không hiểu chuyện gì.
Bành Bằng thấy vậy nói: "Hình như là một cô gái đi ngang qua, lỡ chọc tức cô ta à?"
Hứa Độ cũng có ấn tượng: "Động vào người ta nên bị trả thù."
La Thận đi tới chỗ ngoặt trước mặt, quay lại nói: "Chạy nhanh phết, đến cái bóng cũng chẳng thấy nữa."
"Đừng để tao gặp lại cô ta."
Hàn Tân miễn cưỡng lau sạch mặt, vò áo ném vào thùng rác bên cạnh. Anh hất cằm về phía Trần Hạ Hiên:
"Cho tao mượn áo."
Trần Hạ Hiên cởi áo ngoài cho anh mặc.
La Thận nói đùa: "Đàn ông thì nên thoái mái một chút, bán nude thì sao, chả nhẽ sợ người khác nhìn thấy à?"
Hàn Tân mặc xong áo, thận trọng nói: "Về nhà ông già mà nhìn thấy thì rách việc lắm."
Mọi người giễu cợt: "Lão Hàn giáo dục đúng là nghiêm khắc."
Không thể không nói, ngoài việc bị người ta hắt nước bẩn ra thì hôm nay đánh nhau đúng là sảng khoái. Mấy người đứng đó vừa xoa vai vừa chế giễu thực lực của đối thủ.
Cuối cùng, thấy thời gian không còn sớm bọn họ chuẩn bị từng người dẹp đường hồi phủ. Hàn Tân nhấc chân, đột nhiên giẫm phải thứ gì đó, cứng cứng và hơi cộm.
Anh cúi đầu dịch chân, ngồi xổm nhặt một cái điện thoại lên. Nhìn một hồi anh đoán đây không phải mẫu mới nhất. Nương theo ánh sáng điện thoại, anh lật ngược máy và tìm thấy một chiếc hộp đựng điện thoại màu hồng, bên trên có đính một vài hạt kim cương, lấp lóe chút ánh sáng. Ấn màn hình, bên trên là hình một cô gái trong anime.
Khuôn mặt Hàn Tân ẩn hiện dưới ánh sáng, môi chợt nở nụ cười. Anh cất điện thoại vào túi quần.