Thâm Tình

Chương 2



Chạy nước rút là sở trường của Lâm Thiện nhờ đôi chân thon dài, thân hình cân đối lại bền bỉ, lúc chạy linh hoạt giống như bay.

Vọt vào hàng hiên, lên lầu vào nhà đóng cửa lại, một lúc sau hơi thở của cô vẫn chưa thể bình thường được. Mặc dù rất tiếc khi lãng phí bữa tối, nhưng cơn tức giận đã được giải tỏa kịp thời, nhìn đối phương dính chưởng cô dâng lên cảm giác sảng khoái khi trả được thù.

Lâm Thiện vui vẻ khi người gặp họa, tâm trạng cũng tốt hơn hẳn, lúc cởi cặp lòng bàn tay hơi đau. Cô vào nhà vệ sinh nhẹ nhàng rửa sạch tay, nhưng khi nắm chặt vẫn đau. Rửa tay xong cô đi tới bên cửa sổ, sắc trời bên ngoài đã tối.

Ban ngày Quan Gia Dao nhắn tin nói tối có việc, bảo cô tự mình ra ngoài ăn tối. Mặc dù bây giờ cô chưa có gì lót bụng, nhưng cũng không dám đi ra ngoài mua ngay, do dự một lúc cô quyết định hỏi bao giờ mẹ về.

Cô đưa tay vào túi, không có thứ gì.

Lâm Thiện ngẩn người, dùng hai tay sờ soạng từ trên xuống dưới, chẳng có gì. Lâm Thiện hoảng hốt đi xem cặp, đào từ dưới lên trên nhưng chẳng thấy điện thoại đâu, chuyện này càng khiến cô luống cuống tay chân.

Không phải chứ trời, lúc mua mì rõ ràng cô vẫn đang nhắn tin với Chung Tiêu Tiêu cơ mà.

Lâm Thiện bình tĩnh suy nghĩ, chẳng lẽ rơi ở cửa hàng văn phòng phẩm? Nhưng lúc đấy cô đâu có lấy ra.

Hay là rơi trên đường rồi...

Mi mắt đột nhiên giựt giựt, Lâm Thiện nhíu mày, trong lòng hiện lên một suy nghĩ không tốt:

Chắc không phải đâu ha.

Mặc kệ đám người kia có ở đấy nữa hay không, nửa phút sau Lâm Thiện cầm tiền cùng chìa khóa lao xuống lầu như tên lửa. Tốc độ so với lúc chạy về cũng ngang ngửa nhau, lần này Lâm Thiện có mục đích rõ ràng, rất nhanh đã chạy tới hiện trường ẩu đả vừa rồi.

Trong con hẻm vắng vẻ, không một bóng người, yên tĩnh không một tiếng động giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Chỗ ngoặt ảm đạm không ánh sáng, chỉ có một ngọn đèn ở đối diện cuối con hẻm chiếu sáng bức tường thấp.

Lâm Thiện khom lưng đi vài bước, ánh mắt chú ý dưới đất.

Trong bóng tối mơ hồ, có một số rác sinh hoạt chất thành đống bên cạnh một thùng rác lớn, trong đó có cả những sợi mì dính thành một cục ở dưới đất, trộn lẫn vào nhau tạo nên mùi chua khó ngửi.

Lâm Thiện bịt chặt mũi, chăm chú nhìn xuống đất, ngay lúc này cô đụng phải một con chó đằng sau thùng rác, nó đang đưa lưỡi liếm cái đùi gà trên mặt đất. Lâm Thiện nén giận, dậm chân đuổi chó.

Trong chớp mắt con chó bị dọa, ngậm cái đùi gà nhanh chân bỏ chạy.

Trong con hẻm chật chội, Lâm Thiện đi tới đi lui không dưới năm lần, cuối cùng xác định điện thoại không ở đây. Cô ủ rũ đi ra khỏi hẻm, tiếp tục đi theo con đường lúc về, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn dưới đất, nhưng chẳng có kết quả gì. Quay lại cửa hàng văn phòng phẩm, Lâm Thiện đi một vòng, tìm một lúc thì nhụt chí đành phải dò ông chủ.

Đối phương bảo không để ý lắm, nhưng trong tiệm có camera, có thể giúp cô kiểm tra xem thế nào.

Lâm Thiện cảm kích vô cùng, theo ông chủ xem video. Kết quả hình ảnh rất rõ ràng, cô không hề đánh rơi thứ gì. Lâm Thiện nói cảm ơn rồi nghĩ tới việc chưa thử gọi vào số của mình, thế là cô lại xin ông chủ cho gọi nhờ cuộc điện thoại.

Ông chủ vui vẻ đưa máy bàn cho cô mượn. Lâm Thiện nhanh tay bấm một dãy số, nín thở đặt ống nghe lên tai. Điện thoại được kết nối, nhưng không ai nghe.

Lâm Thiện kiên nhẫn gọi vài lần, kết quả vẫn như nhau.

Không gọi được lại khiến cô thấy may mắn, vì biết đâu nó rơi vào xó xỉnh nào đó trên đường về. Cô tiếp tục tìm kiếm theo con đường tới cửa hàng bán mì. Vì không có tâm trạng ngồi ăn cơm, Lâm Thiện rẽ vào cửa hàng bánh bao mua hai cái, vừa ăn vừa tìm.

10 phút sau, Lâm Thiện tuyệt vọng quay về, lúc ngang cửa hàng văn phòng phẩm ông chủ lớn tiếng gọi cô:

"Cô bé, vừa có người gọi tới tìm cháu."

Lâm Thiện chạy vào: "Họ bảo sao ạ?"

"Cháu không ở đây, đối phương thì cũng bận nên họ bảo sẽ liên lạc với cháu muộn chút."

"Ồ." Lâm Thiện nghe vậy chẳng dễ chịu hơn chút nào, tính liên lạc với cô bằng cách nào đây, có lẽ cô nên chủ động liên hệ với người ta.

Cô suy nghĩ vài giây rồi hỏi tiếp.

"Là nam hay nữ vậy ạ?"

"Nam."

Lâm Thiện siết chặt nắm đấm, cầu trời khấn phật không phải là đám người kia.

Bên này, Hàn Tân nửa đường đã chia tay với nhóm La Thận rồi tự mình về nhà. Đường cũng không xa, cách phố Lật Tử tầm mười mấy phút.

Điện thoại trong túi đổ chuông suốt, nhưng anh cố tình phớt lờ chứ không chủ động tắt máy. Mãi cho tới khi vào thang máy, trong túi mới yên tĩnh trở lại.

Anh lấy điện thoại ra gọi lại cho số vừa rồi, bên kia là giọng của một người đàn ông trung niên, nói rằng có một cô gái bị mất điện thoại, nên mượn máy của ông để gọi. Hàn Tân uể oải nói mình đang bận, nói dối một hồi rồi tắt máy.

Nhìn điện thoại khóe miệng anh giật giật, muốn đấu với anh? Không dễ vậy đâu. Mở cửa bước vào nhà Hàn Tân cố ý nhìn chỗ để giày, nơi đó vẫn có dép của lão Hàn chứng tỏ ông chưa về.

Anh thở hắt một hơi, ném giày và cặp xuống, vừa rũ rũ cổ áo để giải tỏa cái nóng vừa bước vào bếp, lớn giọng gọi:

"Cô."

Hàn Anh đang rửa nồi, thấy cháu trai về liền nói: "Sao cháu về muộn vậy, mau ngồi xuống ăn cơm đi."

"Bao giờ ba cháu về ạ?"

"Ông ấy vừa gọi, bảo đang trên đường về."

Hàn Tân ồ một tiếng, xoay người đi lên lầu: "Cháu chờ ông ấy về rồi ăn luôn."

Nhà của Hàn Tân là một căn nhà song lập, mua cách đây vài năm, hai cha con ở lầu trên, người cô ở lầu dưới, ngoài ra còn có một phòng khách, rất rộng rãi.

Đổi lại là mười mấy năm trước, người một nhà cùng nhau sống ở một góc nhỏ cuối phố, cuộc sống không mấy tốt đẹp, thậm chí cơm ba bữa không no. Hàn Tân đã chứng kiến quá trình làm giàu của Hàn Tề Thâm, tuy việc làm của ông không mấy vinh quang, nhưng chẳng ai muốn quay lại những ngày sống khổ cực.

Anh là do Hàn Tề Thâm vui chơi bên ngoài tạo ra, ông cũng không biết tới sự tồn tại của đứa con trai này, cho đến khi mẹ anh một mình sinh con rồi không may qua đời thì anh mới được nhà ngoại gửi tới cho ba.Hàn Tề Thâm không có kinh nghiệm nuôi con, chị gái Hàn Anh thấy cháu trai đáng thương nên đã giúp em trai mình chăm con.

Bây giờ đứa nhỏ đã trưởng thành, tính cách trở nên lập dị, nổi loạn và bốc đồng, khá giống với tính cách lão Hàn lúc trẻ, thật sự càng nhìn càng thấy giống nhau, có đôi khi một lời không hợp hai người sẽ xảy ra xung đột.

Hàn Tề Thâm rất đau đầu vì đứa con này. Mạnh mẽ phản đối chuyện anh ở trong trường, đổi lại mỗi ngày phải về nhà đúng giờ ăn cơm. Nhưng ông cũng sợ mình nhiều việc sẽ không có thời gian quan tâm tới con trai, nên đã nhờ chị gái tới nhà giúp đỡ.

Hàn Anh ly hôn chồng lúc còn trẻ, một mình nuôi con gái lớn lên, giờ con gái bà đã tốt nghiệp đại học, đang làm việc ở thành phố bên cạnh. Bà coi như gỡ được gánh nặng trên lưng, giờ muốn kiếm ít tiền để tự phục vụ bản thân nên đã đồng ý.

Lên lầu, vừa vào phòng Hàn Tân đã cởi áo, thuận tiện ném hai cái điện thoại lên giường rồi đi vào nhà tắm. Tắm xong cả người thoải mái hẳn ra, anh đứng trước gương lau cổ, cúi đầu ngửi tay, mùi kia đã được gột rửa sạch sẽ.

Anh mặc quần áo bước xuống lầu.

Đi được nửa đường anh thấy trên bàn ăn có một người. Hàn Tề Thâm mặc áo sơ mi màu xám, hai tay áo được xắn lên cao, lộ ra cánh tay rắn chắc, tóc tai được chải tỉ mỉ, xịt keo tạo kiểu. Ông đã hơn 40, nhưng nhìn chẳng khác gì mới 35. Hàn Tân lớn lên không giống mẹ mà giống ba tới 80%.

Trải qua bao nhiêu thăng trầm, lòng dạ ngày càng thâm sâu, mặc dù đang thong thả ăn cơm, nhưng khuôn mặt của ông không hề thả lỏng, nhìn là biết chắc chắn có chuyện. Lòng Hàn Tân chợt căng thẳng, hai ba bước đi xuống lầu.

Anh gãi đầu ngồi vào bàn, vừa cầm đũa vừa ngầm liếc nhìn sắc mặt của ông.

"Ba về rồi."

"Tan học con đã đi đâu?"

Hàn Tề Thâm nhìn đứa con trai đang cúi đầu ở kia: "Cô nói con mới về được mười mấy phút thôi."

Hàn Anh ra khỏi bếp, bưng bát ngồi ăn.

Bà đã quen với hình thức sống chung của hai ba con, lên tiếng nói: "Chắc là nó có việc, dù sao cũng về rồi thôi hai bố con ăn cơm đi."

Hàn Tề Thâm hừ lạnh: "Nó thì có việc gì, chắc chắn là tụ tập với đám người La Thận kia rồi."

Hàn Tân chột dạ, kiên định với lý do mình đã nghĩ ra:

"Không phải, do hôm nay trường kéo dài tiết học. Sau khi học xong La Thận về trước, còn con thì đi tới hiệu sách."

"Con đi hiệu sách?"

Hàn Tề Thâm cười một tiếng: "Vậy đưa sách con mua ra đây cho ba xem."

"Con không mua, con chỉ xem thôi."

"Con xem sách gì?"

Hàn Tân không nói ra được chữ gì.

"Định lừa bố. Bố của La Thận vừa gọi tới, nói hai đứa đi với nhau." Trong lòng Hàn Tề Thâm biết rõ, đương nhiên không dễ gì bị con trai lừa.

Hàn Tân thành thật thừa nhận: "Đúng vậy."

"Hai đứa đi với nhau làm gì?"

"Con với cậu ta...cùng nhau luyện lại mấy chiêu võ chú Trần dạy."

"Con là du côn hay là học sinh. Cần học võ để làm gì?"

Hàn Tề Thâm rất muốn đánh anh, nhưng vào thời khắc mấu chốt ông vẫn nhịn xuống, lấy chiếc đũa chọc chọc con trai: "Lúc trước cho con học võ là để rèn luyện cơ thể chứ không phải để đi giương oai, sau này con nên ít tới phòng tập, một tháng chỉ được đi một lần thôi."

Hàn Tân giả điếc: "Ba đừng nói thế, mấy động tác kia của con..."

Hàn Tề Thâm cắt ngang lời anh: "Đừng ngắt lời ba."

Hàn Tân nghe xong thì không vui: "Con đây là đang kết hợp giữa học tập và giải trí."

Hàn Tề Thâm không cho anh đường lui:

"Học tập kết hợp giải trí thì con có thể chơi bóng, sao lại chọn đường ngang ngõ tắt. Con là do ba sinh, đừng tưởng ba không biết trong đầu con nghĩ gì."

"Ba thừa nhận đây là đường ngang ngõ tắt, vậy sao ba có thể còn con thì không?"

"Vì ba là ba của con." Hàn Tề Thâm cất cao giọng: "Ba bảo sao thì con cứ nghe vậy đi."

Một câu chặn hết những lời Hàn Tân muốn nói.

Thôi!!! Ai bảo ông ấy là người sinh ra mình, ai bảo mình còn phải nhờ ông ấy nuôi dưỡng cơ chứ.

Hàn Tân ủ rũ, sắc mặt thay đổi. Dùng một tay gắp cơm.

Hàn Tề Thâm thấy vậy dùng chân đá vào chân anh: "Thế nào, tay bị gãy?"

Không nói một lời, Hàn Tân uể oải bưng bát cơm lên.Sau khi ăn xong Hàn Tề Thâm nhận một cuộc gọi rồi đi ra ngoài.

Cô ở nhà bếp rửa bát, Hàn Tân lấy nước trong tủ lạnh cầm lên lầu.Anh lấy di động của mình gọi cho La Thận chất vấn một phen, hỏi cậu ta vì sao lại bán đứng mình. Kết quả tình huống bên kia cũng chẳng khác gì mình, cậu ta cũng bị ông già giáo huấn một trận.

Anh thấy lửa đang cháy nên quyết định đổ thêm dầu: "Dạy rất hay."

Sau khi nhắn thêm vài câu Hàn Tân quay mặt đi, thoáng nhìn thấy một chiếc điện thoại khác trên giường, đăng băn khoăn không biết tại sao bên kia không gọi tới, đến lúc kiểm tra thì mới phát hiện máy hết pin.

Anh hừ một tiếng, cầm điện thoại đi sạc.

Xoay người kéo ghế, anh lấy sách vở ra bắt đầu làm bài tập.Lúc đắm chìm trong việc học nét mặt chàng trai trở nên nghiêm túc, thỉnh thoảng anh sẽ cau mày rồi lại giãn ra, ngòi bút không ngừng đi chuyển, chỉ một lúc đã làm xong một đề, hiệu suất cực kỳ cao.

Chờ làm xong một tờ anh ngừng tay uống nước, để suy nghĩ không bị xáo trộn anh tiếp tục làm bài.Tới giờ chuẩn bị nghỉ ngơi, Hàn Tân ném cây bút trong tay xuống, duỗi tay rút chiếc điện thoại đang sạc ở kia rồi bật nguồn lên.

Màn hình vừa sáng đập vào mắt là hình gái anime. Hàn Tân vuốt vài cái phát hiện có 21 cuộc gọi nhỡ.Thảo nào không nghe thấy ai gọi, hóa ra đều bị đánh sập.

Tất cả các cuộc gọi đều là mẹ.Hàn Tân nhướn mày, đang định gọi lại thì vừa lúc có cuộc gọi đến.

Từ đầu bên kia truyền đến: "Alo?"

Hàn Tân ung dung đưa điện thoại lên tai, nghe mấy câu alo liên tiếp rồi mới chậm rãi lên tiếng: "Ừ, có chuyện gì vậy?"

Người kia khựng lại mấy giây, lên tiếng hỏi: "Vừa rồi sao lại tắt máy?"

Anh trả lời ngắn gọn: "Không có quyền sử dụng."

"Ồ."

Bên kia dường như đã hiểu, nhẹ giọng nói: "Tôi là chủ nhân của chiếc điện thoại này, khi nào ngài rảnh có thể trả lại cho tôi được không?"

Còn dịu dàng gọi tiếng "ngài", Hàn Tân âm thầm cười: "Ngày mai đi."

Bên kia, Lâm Thiện đưa ra một thời gian cụ thể: "5h30 sáng mai, được không?"

"5h30? Cô đi họp chợ à. Sớm vậy tôi chưa ngủ dậy đâu, hay là buổi chiều tan học đi."Chờ đến buổi chiều chỉ sợ cả ngày hôm ấy Lâm Thiện sẽ học không vào, thà rằng tới nhà đối phương luôn cho rồi.

Cô cố gắng thương lượng: "6h thì sao?"

Nghe giọng điệu chắc cũng là học sinh, cô không tin đối phương có thể ngủ dậy muộn hơn, nhưng cũng không có biện pháp nào bởi cô phải ngồi xe đến trường trước tiết sinh hoạt đầu giờ.

Bên kia tạm thời chưa đồng ý, chỉ hỏi: "Ở đâu?"

Nói đến đây, Lâm Thiện thử hỏi: "Anh nhặt được chiếc điện thoại này ở đâu?"

"Trong con hẻm ở khu Tây phố Lật Tử, một nơi hẻo lánh không có người ở. À mà, chỗ đấy có một thùng rác, dưới đất có một hộp mì."

"Một mình anh thấy thôi sao?"

"Ừ."

Lâm Thiện tự hỏi, đây là cái vận khí gì. Nếu bên kia đến muộn một chút thì cô đã tìm được rồi, nhưng một phần cũng cảm thấy may mắn vì không phải nhóm người kia nhặt được.

Hàn Tân vừa nghịch di động vừa ứng phó, bất chợt nghe thấy bên kia thở phào một cái, anh bất giác nhếch miệng

"Sao vậy? Chỗ đấy có quỷ hả?"

"Không phải. Vậy đúng 6h gặp nhau ở đấy được không?"

Tâm trạng Lâm Thiện đột nhiên tốt hẳn, nhanh mồm nhanh miệng nói:

" Để cảm ơn tôi sẽ mua bữa sáng cho anh."

"Được!!! Vậy cô mua giúp tôi một mì xào, một phần bánh rán, một phần sủi cảo, một bánh bao nhân tôm. Nhớ mua thêm cả dấm."

Liệt kê xong những món cần mua anh nói thêm một câu: "Cứ vậy nhé. Nói nữa sợ cô sẽ hết tiền điện thoại."Giây tiếp theo, bên kia vang lên tiếng tút tút.

"Này..."Lâm Thiện chưa kịp nói thêm mấy câu đã bị ngắt cuộc gọi, sắc mặt sa sầm, nhìn điện thoại mắng một câu:

"Ăn chết anh luôn đi."