Hàn Tân kết thúc cuộc gọi rồi vứt điện thoại sang một bên, khóe miệng vẫn nhếch lên.
Anh đắm chìm trong trò chơi của mình, chiến đấu kịch liệt.
Anh chỉ nghĩ nhân cơ hội này để lừa đối phương quay lại, nhưng trong vòng mười phút, suy nghĩ của anh đã thay đổi.
Lý do là vì một tin nhắn đến từ điện thoại của cô gái này, người gửi tên Tiêu Tiêu.Tiêu Tiêu:
"Tớ quên nói với cậu, cái tên Hàn Tân này thường xuyên hoạt động ở phố Lật Tử, sau này cậu nhớ cẩn thận."
Hàn Tân vốn dĩ không có hứng thú nhìn trộm chuyện riêng tư của người khác, những cái tên nổi tiếng bẩm sinh của mình đang treo trước mắt anh không thể nào làm ngơ.
Anh híp mắt vứt cái máy chơi game trên tay của mình, cầm điện thoại bấm vào ô trò chuyện.Ngay lập tức toàn bộ lịch sử trò chuyện hiện ra trước mắt.Mặc dù nói không nhiều nhưng càng vuốt lên trên anh càng siết chặt cằm.
Cho đến khi nhìn thấy tấm ảnh của mình mà không biết họ đào từ đâu ra, cùng với những lời chê bai suýt chút nữa khiến anh bóp nát điện thoại.
Sau khi bình tĩnh anh cố gắng nhẫn nhịn thoát khỏi cuộc trò chuyện, tiếp tục xem những tin nhắn khác, muốn tìm ra tên họ của người này, nhưng phần lớn mọi người đều gọi cô là "03".
Căn bản không tìm ra thông tin nào.
Tên Wechat của cô là "Bần Dần công chúa."
Anh cười một tiếng, nghe cũng không tầm thường, chắc lại xem nhiều anime quá. Suy nghĩ hồi lâu Hàn Tân quyết định vào ứng dụng thanh toán để xem tên thật, bấm vào mới phát hiện bên kia đăng nhập thì bên này đã tự động đăng xuất.
Anh cố gắng tìm ảnh và tên cô, đáng tiếc trong album ảnh và vòng bạn bè không hề có ảnh chính diện của cô, ngoài mấy cái ảnh tập thể với độ nét cực thấp, còn không biết đâu là cô.
Nhưng mà, trong những tấm hình vừa rồi...Hàn Tân liếc mắt nhìn lại lần nữa, đây chẳng phải là tòa nhà dạy học trường của họ hay sao? Trước bình minh ngày hôm sau, Lâm Thiện mò mẫm đứng dậy.
Cả đêm cô cứ nhớ thương chiếc điện thoại của mình không tài nào ngủ nổi, vừa ngáp vừa đi rửa mặt, uống thêm một ngụm nước, tới lúc xem đồng hồ vừa đúng 5h30.
Quan Gia Dao đi ra từ phòng ngủ, trên người là bộ váy ngủ bằng lụa. Sinh con đã lâu nên cơ thể được chăm sóc rất tốt, dáng người đẫy đà, thướt tha, đi ra ngoài với Lâm Thiện nói hai người là chị em thì vẫn sẽ có người tin.
Thấy con gái buộc tóc chuẩn bị rời đi, Quan Gia Dao hỏi: "Làm gì mà đi học sớm vậy?"
"Con có hẹn với người nhặt được điện thoại, 6h sẽ gặp mặt."
"Mẹ, cho con xin ít tiền ạ. Tiền của con không đủ dùng nữa."
Quan Gia Dao về phòng lấy ví tiền, thật ra bà cũng không còn nhiều, trước đưa cho cô 100 tệ: "Từng này đủ không? Phải hai ngày nữa mẹ mới có tiền."
Lâm Thiện nhận lấy: "Đủ ạ."
Xem ra cô phải tiết kiệm trong vài ngày rồi.
Sau khi ra ngoài Lâm Thiện đến phố Lật Tử trước, sắc trời càng lúc càng sáng. Người đi đường vội vàng, dòng xe tấp nập, hiện ra quang cảnh buổi sáng náo nhiệt. Hai bên đường phố là hàng cây ngô đồng với những chiếc lá chớm vàng, phiêu phiêu trong gió.
Quán ăn sáng đông đúc học sinh, nhân viên văn phòng tất bật đón xe buýt.Thật may mắn, chỉ mất 15 phút Lâm Thiện đã mua xong bữa sáng. Vì hẹn lúc 6h, sợ đối phương phải chờ lâu Lâm Thiện đã không kịp mua bữa sáng cho mình.
Cô vội vàng chạy tới con hẻm hôm qua.Lâm Thiện cúi đầu nhìn đồng hồ, vừa đúng 6h, có lẽ đối phương đang trên đường tới. Cô không có điện thoại để gọi cho họ, đành kiên nhẫn chờ đợi.Thời gian trôi qua 10 phút, nhưng bóng dáng người kia vẫn chưa xuất hiện, đổi lại chính là con chó hoang ngày hôm qua. Nó nhìn bữa sáng trên tay cô với đôi mắt sáng quắc.
Lâm Thiện vừa xoay người, con chó sợ tới mức dựng ngược lông.Không đợi thêm được nữa, Lâm Thiện xoay người đi ra khỏi con hẻm, vì sợ không bắt kịp xe cô chỉ có thể ra sức chạy.Trạm xe buýt ở đối diện con hẻm, có một ông lão ngồi xổm dưới đất, râu ria xồm xoàm, quần áo tả tơi, ngơ ngác nhìn đám học sinh vừa chờ xe vừa ăn bữa sáng, trong khi những người còn lại đứng cách ông 1m.
Lâm Thiện nhìn ông một cái, trước khi lên xe đã để lại cho ông hai phần bữa sáng. Đối phương ngây ngốc nói cảm ơn.
Những người xung quanh im lặng nhìn nhau.Lâm Thiện mang khuôn mặt vô cảm bước lên xe.Hàng cuối cùng trên xe, Hàn Tân, La Thận, Trần Hạ Hiên, ba người chiếm bốn chỗ.Bọn họ đang nói tới chuyện hôm qua nhặt được một chiếc điện thoại.
Hàn Tân tiện đà bổ sung: "Con nhóc này có vẻ không quen địa hình ở trường chúng ta, có lẽ là học sinh chuyển trường, bọn mày giúp tao hỏi thăm thử xem sao."
Trần Hạ Hiên suy nghĩ mấy giây
"Lúc mới chia lớp cũng không nghe nói có học sinh chuyển trường."
La Thận nói: "Mày đang nói chuyện với bạn con nhóc kia đúng không? Vậy chỉ cần hỏi tên và lớp là được thôi mà."
Hàn Tân cũng đã nghĩ tới điều này, bắt đầu sắp xếp từ ngữ, gửi tin nhắn wechat cho người có biệt danh "Tiêu Tiêu".
Bần Dần công chúa: Tên chủ nhiệm lớp chúng ta viết như thế nào nhỉ?
Tiêu Tiêu: Tớ cũng không nhớ...Hàn Tân nhẫn nhịn, đổi sang câu khác: Giáo viên Ngữ văn thì sao?
Tiêu Tiêu: Giáo viên Ngữ văn chẳng phải là chủ nhiệm lớp à, cậu bỏ tiết hả?
Bạn Dần công chúa: Suýt thì quên mất, vậy cậu hay gọi tớ là gì?
Tiêu Tiêu: Tên
Bạn Dần công chúa: Là tên đầy đủ, đừng nói cậu không nhớ tớ tên gì nhé.Đối phương không trả lời, nhưng đột nhiên có một cuộc gọi.
Hàn Tân suýt nữa đã nghe mà không suy nghĩ, anh dứt khoát tắt máy ném vào cặp.
"Chết tiệt, hỏi tên thôi cũng khó khăn."
La Thận và Trần Hạ Hiên cùng xem náo nhiệt, ngồi bên cạnh cười nghiêng ngả.Xuống xe đi vào trường, bộ ba Hàn Tân đi bộ ở phía cuối.Hàn huyên được vài câu cả ba đi vào khu dạy học, Hàn Tân đang định đi lên cầu thang thì thoáng nhìn thấy bóng lưng của một cô gái ở hành lang lầu một.
Anh ngửa đầu lùi vài bước, bất giác nhìn nhiều thêm vài lần, cho đến khi có người thúc giục: "Hàn Tân, nhìn cái gì đấy?"
Vừa lúc bóng dáng ấy bước vào lớp. Hàn Tân thu hồi ánh mắt, bước lên lầu.Đúng vậy, mình đang nhìn cái gì?Hình như rất xinh đẹp.
Lâm Thiện vừa ngồi vào chỗ của mình thì tiếng trống vào học vang lên.Chung Tiêu Tiêu ghé lại nhìn cô: "Cậu không sao đấy chứ?"
Lâm Thiện đặt cặp trên ghế, lấy sách ra, cười nhẹ: "Không sao."
"Tớ còn tưởng cậu bị làm sao, đột nhiên gửi cả đống tin nhắn."
Lâm Thiện hữu khí vô lực ừ một tiếng, đột nhiên túm lấy cánh tay Chung Tiêu Tiêu:
"Cậu nói cái gì? Tớ gửi tin nhắn cho cậu?"
Chung Tiêu Tiêu nhìn cô đầy khó hiểu, lấy di động của mình cho cô xem: "Ờ, cậu tự xem đi."
Lâm Thiện xem tin nhắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hôm qua di động của tớ bị rơi mất."
Trong suốt tiết tự học, xung quanh đều là âm thanh học thuộc lòng.
Lâm Thiện nói hết những chuyện mình gặp hôm qua lẫn chuyện bị cho leo cây vào sáng nay cho Chung Tiêu Tiêu nghe.
Chờ tới khi ra chơi, Lâm Thiện vừa giải quyết bữa sáng vừa nghe Chung Tiêu Tiêu nói: "Tớ xem lại tin nhắn, có thể thấy lòng dạ người này không đơn giản.
Hắn cứ quanh co hỏi tên, đây chẳng phải là muốn biết cậu là ai và học ở lớp nào hay sao."Lâm Thiện nuốt miếng bánh bao trong miệng xuống:
"Có nghĩa tên kia vẫn chưa biết tên của tớ."
"Vấn đề là hắn ta muốn biết tên của cậu để làm gì?"
Lâm Thiện nghĩ nghĩ, cùng Chung Tiêu Tiêu nhìn nhau, trong lòng như bừng tỉnh: "Chẳng lẽ hắn cũng học chung trường với chúng ta?"
Chung Tiêu Tiêu: "Đây cũng là một suy đoán."
Lâm Thiện không muốn đoán, cô sợ người bạn tốt của mình sẽ bị quấy rầy, nhưng cũng muốn biết đối phương đang diễn trò gì, cô quyết định mượn wechat của Chung Tiêu Tiêu hỏi thẳng đối phương.
- --Anh muốn làm gì? Sao không trả di động cho tôi?
Kết quả hai tiết trôi qua đối phương mới trả lời.
- --Ngại quá, lúc sáng tôi ngủ quên mất.
Lâm Thiện lúc trước không tin tà, bây giờ có linh cảm người này chẳng tốt đẹp gì. Cô tức giận gửi một câu.
- --Rồi sao?Đối phương cuối cùng cũng gửi được một tin có ý nghĩa.
- --Tôi xem ảnh của cô hình như là ở Thất Trung, vừa hay tôi cũng học ở đấy. Hay là vậy đi, cô nói tôi biết họ tên và lớp để tôi tự tới trả cho cô được không?"
Lâm Thiện cảm thấy cũng có lý, gõ tên và lớp chuẩn bị gửi, đột nhiên cô suy nghĩ lại rồi quyết định xóa hết, chỉ gửi "OK"
Bên kia nhanh chóng gửi tới một dấu "?"
Lâm Thiện thầm hừ, đây là muốn cô tiết lộ thông tin cá nhân, cô đương nhiên không cam lòng yếu thế.
- --Không nên làm phiền anh đích thân tới đây, tôi vẫn tự mình đi lấy thì hơn.
- --Được thôi!!! Hẹn gặp nhau lúc 12:30 ở hành lang bên ngoài nhà vệ sinh trên lầu 3.
Thời gian cuộc hẹn là sau giờ ăn trưa, đặc biệt thoải mái.
Lâm Thiện đã nghĩ tới những chuyện có thể xảy ra. Ví dụ như, lỡ may tên kia chơi xấu không trả điện thoại cho cô thì sao. Một bên lại nghĩ tự mình ra trận liệu có vấn đề gì không, dù sao cô vẫn luôn cảm thấy tên kia không hề có thiện ý.Đến giờ ăn cơm trưa, cô thương lượng với Chung Tiêu Tiêu xem có nên nhờ người thăm dò giúp mình hay không?
Chung Tiêu Tiêu an ủi cô, nếu cần thì cô ấy có thể đi lấy giúp cô.Đang nói thì ở bên kia có mấy nam sinh liên tiếp ngồi xuống, bởi vì các bàn được nối với nhau rất chắc chắn nên phát ra rất nhiều tiếng động, khiến cho cái bàn của đám người Lâm Thiện rung lên vài cái.Hai người không hẹn cùng ngẩng đầu nhìn.
Lâm Thiện nhìn lướt qua rồi thôi, duy chỉ có Chung Tiêu Tiêu như thấy ôn thần, âm thầm đá vào chân Lâm Thiện, nhỏ giọng nói: "Nhìn bên phải."
Lâm Thiện chả hiểu gì, một lần nữa ngẩng đầu nhìn: "Nhìn gì?"
Chung Tiêu Tiêu liếc mắt ra hiệu: "Mặc sơ mi trắng."
Lâm Thiện thấy mục tiêu, khuôn mặt lạnh lùng đang nhai cơm, nhìn giống nhân mô cẩu dạng.Cô cảm thấy buồn cười, hỏi Chung Tiêu Tiêu:
"Còn những người kia thì sao?"
"Tùy tùng cậu ta."
"Tùy tùng?"
"Lúc đánh nhau sẽ có mấy người đi theo, cũng không rõ bối cảnh gia đình như thế nào."
"Ồ."
Lâm Thiện gật đầu: "Nhìn giống hệt đại hộ pháp."
Ăn tiếp thêm mấy miếng, Lâm Thiện lấy khăn giấy lau miệng, liếc mắt thấy người kia đã đặt đũa xuống đang nghịch di động.
Cô tùy ý liếc đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Cô nhìn lại một lần nữa, lần này đôi mắt cô trợn tròn.Cái điện thoại kia chẳng phải là của cô hay sao, thậm chí cô có thể nhìn rõ mức độ hao mòn ở các góc của nó.
Ngay lúc này cô không thể kìm nén nổi nữa, tức giận đến mức đập tay xuống bàn, phát ra tiếng động rất lớn, cả bàn bị hành động của cô làm cho rung chuyển.
Cùng lúc đó những người ngồi cùng bàn với cô đều ngước mắt nhìn, ngay cả cái tên mặc sơ mi trắng đang khoanh chân ngồi gõ bàn phím ở kia.