Thám Tử Bóng Đêm

Chương 35: Kẻ theo dõi đáng thương (1)



Chiều tối, tại một ngôi nhà nào đó, có hai người đàn ông đang ngồi đọc sách. Họ ngồi với nhau trên một chiếc giường rộng lớn. Hai người đều cầm lấy cho mình một quyển sách. Chợt, Thomas nói:

- V này! Tôi thật sự không hiểu được cậu. Cậu đúng là một con người kỳ quái!

Ma cà rồng nghiêng quyển sách xuống và nói:

- Có gì mà kỳ quái. Tôi không thấy tôi kỳ lạ gì hết mà ngược lại tôi thấy cậu mới chính là kẻ kỳ lạ đấy!

- Tôi! – Thomas ngạc nhiên bỏ quyển sách xuống và nhìn sang phía hắn rồi nói – Tôi kỳ quái? Tôi có gì kỳ quái?

Ma cà rồng lật tiếp trang sách và nói:

- Cậu luôn giúp cảnh sát phá án đúng không? Đâu có ai nhờ cậu... cậu cũng đâu được gì từ việc phá án vậy cậu giúp đỡ họ làm gì...?

- Không phải cái gì cũng phải “được cái gì” mới làm đâu. – Thế rồi, im lặng một chút Thomas nói – Thế theo cậu, tại sao tôi lại làm vậy...

- ...

- Vì tôi là một đứa trẻ ngoan ư? Vì từ bé tôi được dạy rằng phải giúp đỡ người khác nên tôi giúp đỡ một cách không lý do ư?

- Không! – Ma cà rồng nói – Tôi biết cậu không phải người như vậy. Thế nên tôi mới nói “cậu là một kẻ kỳ lạ”.

Thomas bỗng nhiên đưa ngón tay lên miệng cắn và nói:

- Không! Không phải như vậy đâu!

Trầm ngâm một chút anh ta tự hỏi:

- Biết nói thế nào cho cậu hiểu nhỉ?

Thế rồi anh ta nói:

- Để tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện thế này nhé! Trong một lớp học, có một cậu bé tên Adrew. Cậu ta là người rất khó gần và cô độc, bình thường ai nhờ vả hay mượn cái gì đều không đồng ý. Tuy nhiên, một ngày quỹ lớp bị mất cắp. Giáo viên tập trung cả lớp lại điều tra và phát hiện đó là một học sinh trong lớp ăn cắp. Trong khi cả lớp đang thảo luận xem xử lý kẻ cắp như thế nào thì Adrew nói: “Hay là mời phụ huynh đi!”. Câu nói của Adrew khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên “Sao bình thường mày im hơi lặng tiếng mà hôm nay mày lại hăng hái vậy?”, “Hay là có thù oán gì với cái thằng ăn trộm kia nên mày mới nhân cơ hội mà nói vào?”, “Mày cũng chỉ nhân cơ hội để hạ nhục người ta thôi, kéo người khác xuống chỉ để thấy mình khá hơn, một kẻ tiểu nhân.”,...

Kể xong câu chuyện, Thomas nói:

- Cậu cảm thấy Adrew là kẻ như thế nào? Nếu là cậu, cậu có làm như vậy không?

Ma cà rồng bỏ quyển sách xuống và nói:

- Cậu ta làm vậy là đúng. Nếu là tôi thì tôi cũng làm vậy thôi. Cậu ta có thể là một kẻ khó gần không quan tâm gì tới tập thể nhưng ở bên cạnh một kẻ gian xảo thì biết đường nào mà lần.

- Đúng vậy! – Thomas nói – Điều đó cũng giống như việc có nhiều người bình thường không làm từ thiện nhưng khi nhìn thấy có người bị trộm cướp ngay trước mặt thì lại chạy tới giúp vậy. Bởi suy cho cùng nó xuất phát từ cơ chế an toàn. Họ có thể không phải là một nhà từ thiện nhưng nếu như có trộm ngay trước mặt họ mà họ không làm gì thì có thể lần sau sẽ đến lượt họ.

Im lặng một chút, Thomas nói:

- Tôi cũng vậy thôi. Trước kia tôi chỉ đơn giản là muốn phá án để thử thách khả năng suy luận của mình. Tuy nhiên, càng phá nhiều vụ án tôi càng nhận ra xã hội này không hề bình yên như những gì mình tưởng. Mỗi lần thấy có người chết tôi đều có cảm giác nếu tôi không làm gì đó, nếu tên tội phạm này không bị bắt thì người chết tiếp theo có thể sẽ chính là mình. Cậu thấy đó, tôi không phải anh hùng hay đại hiệp gì hết. Tôi giúp người khác đơn giản chỉ vì chính bản thân tôi thôi.

- Tôi hiểu! – Ma cà rồng nói – Cậu không phải là một đứa trẻ giúp đỡ người khác vì được dạy thế! Nếu như cậu là con người như vậy tôi sẽ không bao giờ tìm đến cậu.

Ở gần chỗ Ma cà rồng có để một chiếc bàn nhỏ, trên đó có để một chai rượu và một chiếc ly. Hắn ta với tay lấy chai rượu và nói:

- Cậu khiến tôi nhớ tới một câu chuyện khác.

- Câu chuyện gì?

Ma cà rồng rót rượu và ly, dù rằng hắn đang ở trên giường. Rót xong hắn nói:

- Ngày trước, có một người đàn ông rất hay đánh mắng vợ con mình. Một ngày, hắn ta chết không rõ nguyên nhân. Cảnh sát vào cuộc và phát hiện ra rằng hung thủ chính là ông hàng xóm bên cạnh nhà hắn ta. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên vì trước đó hai người này chẳng có thù oán gì cả. Cảnh sát hỏi chuyện và ông ta nói thế này: ngày trước trong khu phố, tại ngôi nhà cũ của ông ta, có một vụ bạo hành gia đình tương tự, không ai can ngăn, cuối cùng việc đó trở thành tấm gương xấu cho những gia đình xung quanh noi theo. Con trai ông ta đang đi trên đường chẳng liên quan gì tự nhiên có cái chậu hoa ở một gia đình đang cãi nhau gần đấy ném vào thế là chết. Nay ông ta đến nơi ở mới, ông ta thấy hình ảnh tương tự, ông ta cho rằng nếu mình không làm gì đó thì có khi ngày mai người chết sẽ là mình... Và thế là ông ta giết người...

- ...

- Cậu thấy câu chuyện có kỳ lạ không? Cậu giúp người khác dù cậu chẳng liên quan gì đến họ, còn ông lão kia lại giết người chẳng liên quan gì đến mình. Nhìn vào thì việc làm của hai người có vẻ khác nhau nhưng thực chất đều bắt nguồn từ một cơ chế an toàn. Tất cả đều có chung một suy nghĩ: “Nếu mình không làm gì đó thì sẽ có lúc tới lượt mình...”

- ...

Uống rượu xong hắn đặt ly lại chiếc bàn và nói:

- Cậu thấy đó... Ranh giới giữa thiện và ác đôi khi rất mong manh.

Thomas im lặng. Anh ta không nói gì hết thì có tiếng chuông điện thoại vang lên:

- A lô! – Thomas quay sang hướng khác mở điện thoại đưa lên tai và nói – Được! Được rồi!

Thế rồi, tắt điện thoại xong anh đặt chân xuống đất và bắt đầu đi giày.

- Ngài thanh tra gọi hả? – Ma cà rồng nói – Đi đi! Hãy làm những gì mà cậu thấy nên làm!

Thomas không nói gì nữa. Anh nhìn dáng vẻ của Ma cà rồng, với tay lấy chiếc áo khoác treo trên cửa rồi ra ngoài.

*

Rời khỏi nhà của hắn, Thomas đến ngay hiện trường vụ án. Tuy rằng, Thomas không đi cùng ngài thanh tra nhưng các nhân viên cảnh sát ở đó đều quen mặt anh. Bước qua dải băng ngăn cánh theo sự chỉ dẫn của một sĩ quan, Thomas đeo găng tay vào và ngồi cạnh xác chết. Xem qua hiện trường mà không động vào thứ gì. Thanh tra Radish ngồi xuống cạnh anh và bắt đầu giải thích sơ qua.

Nạn nhân là một người đàn ông tên Mark McGrath, 26 tuổi, giám đốc của công ty đồ chơi Grath. Được phát hiện chết trong nhà riêng vào lúc 6 giờ 30 phút tối. Nguyên nhân cái chết được xác định là do một cây gậy đánh bóng chày đạp vào đầu, mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong. 4 người đầu tiên phát hiện ra nạn nhân là Laya McGrath, vợ và cũng là trợ lý của nạn nhân; Melina Zee, thư ký riêng của nạn nhân; Robbie Watson, giám đốc bộ phận quảng cáo của công ty nạn nhân; Paul Stewart, giám đốc kỹ thuật của công ty nạn nhân. Điều đặc biệt là khi phát hiện ra án mạng hiện trường là một căn phòng kín và trong căn phòng đó không chỉ có nạn nhân mà còn có một người phụ nữ lạ mặt chưa từng quen biết.

Thomas đứng dậy và liếc nhìn xung quanh hiện trường. Hiện trường là một căn biệt thự rộng lớn. Nơi nạn nhân chết là phòng khách của tầng 1, căn phòng này lại được chia làm 2 gian: gian trong và gian ngoài. Ở gian trong có cửa kính có thể nhìn ra vườn. Nhìn ra xa có thể thấy một hồ nước rộng lớn. Ở gian trước của căn nhà cửa ra vào được làm bằng sắt rất chắc chắn. Nạn nhân đang nằm ở gian trong. 4 người đầu tiên phát hiện ra vụ án đang được cảnh sát dẫn đi lấy lời khai sơ bộ. Còn người phụ nữ được phát hiện trong căn phòng cùng nạn nhân vẫn chưa hé răng nửa lời.

Một lúc sau, pháp y đã chuyển thi thể của nạn nhân đi và cảnh sát bắt đầu lấy lời khai chi tiết hơn. Vì không ai muốn ở lại nơi vừa để thi thể nạn nhân nên cảnh sát đã chọn một căn phòng khác và bắt đầu thẩm vấn

Người đầu tiên bước vào là cô Laya McGrath, vợ của nạn nhân. Dù đã biết thân thế của người ngồi trước mình viên cảnh sát thẩm vấn vẫn hỏi theo đúng thủ tục.

- Cô có quan hệ gì với nạn nhân?

- Tôi là vợ và là trợ lý của anh ấy.

- Gia đình cô có mấy người?

- Chỉ có hai vợ chồng chúng tôi thôi. Người thân của chúng tôi đều sống ở thành phố khác.

- Cô phát hiện ra vụ án khi nào?

- 6 giờ 30 tối nay, lúc cùng mấy người kia đến ngôi nhà này.

- Tại sao 4 người lại cùng xuất hiện ở đây?

- Bọn tôi được hẹn đến đây. Anh ấy nhắn tin cho chúng tôi rằng đến tầm đấy thì hãy đến ngôi nhà này.

- Vậy đây không phải là nhà của cô và chồng cô ư?

- Không! – Laya tỏ vẻ bối rối trước câu hỏi này – Nhà của bọn tôi ở chỗ khác.

- Vậy tại sao anh ấy lại hẹn mọi người đến đây? Đây là ngôi nhà của ai?

Laya đột nhiên né tránh ánh mắt của viên cảnh sát và nói:

- Tôi không biết! Đây là lần đầu tiên tôi biết đến ngôi nhà này.

- Sau khi đến đây đã có chuyện gì xảy ra?

Laya liếm môi và hồi tưởng lại nói:

- Tôi gặp mấy người kia. Vì cửa khóa nên bọn tôi đành đứng chờ ở ngoài. Tôi gọi điện cho anh ấy nhưng không ai nghe máy. Và rồi chúng tôi vòng ra phía sau vườn, ở đó có cửa kính và phát hiện đồ đạc trong nhà rơi vỡ hết cả. Còn chồng tôi thì nằm bất động trên sàn. Chúng tôi nhanh chóng chạy về đằng trước. Anh Steward có để một chiếc búa ở trong cốp xe. Anh ta phá cửa kính và chúng tôi vào trong nhà. Và khi vào bên trong tôi thấy chồng tôi đang chảy máu cùng người phụ nữ đang nằm đó.

Viên thanh tra hơi nhíu mày lại một chút:

- Cô có quen biết gì với người phụ nữ đó không?

- Không! Hoàn toàn xa lạ.

- Vậy cô nghĩ chồng cô có quên biết gì với cô ta không?

Laya suy nghĩ rồi nói:

- Tôi không biết! Không chắc được...

- Cô có nghĩ ra chồng cô tập trung mọi người lại đây vì vấn đề gì không?

- Tôi không biết... – Laya lắc đầu rồi nói – Có thể... anh ấy muốn chia tay tôi...

- ...

- Có thể anh ấy đã ngoại tình với người phụ nữ kia. Anh ta mua ngôi nhà này cho cô ấy và gọi tôi đến để thông báo với tôi rằng anh ấy muốn chia tay tôi...

- ...

- Và rồi... không hiểu có chuyện gì xảy ra, anh ấy đã bị người phụ nữ kia giết...

Thế rồi, cô cúi xuống với bộ mặt sầu thảm như thể không muốn nghĩ nữa. Tuy nhiên, viên cảnh sát vẫn hỏi:

- Nếu là vậy tại sao phải triệu tập cả những người kia?

- Tôi không biết! – Laya lắc đầu – Tôi không biết nữa... Đó chỉ là tôi nghĩ vậy thôi...

- Trước lúc đến ngôi nhà này cô đã ở đâu?

- Cả buổi chiều tôi ở cơ quan.

- Có ai có thể làm chứng cho cô không?

- Cửa ra vào sẽ xác nhận. Cửa ở công ty tôi là loại cửa thông minh, mỗi lần ra vào phải quẹt thẻ và mỗi lần như thế dữ liệu sẽ được ghi lại.

- Sau khi vào được bên trong nhà cô và mấy người kia đã làm gì?

- Bọn tôi mở hết các cửa ra vì lúc đó trong nhà rất tối.

- Rồi sau đó bọn cô làm gì?

- Chúng tôi bắt giữ người phụ nữ kia lại rồi báo cảnh sát.

*

Cô Laya vừa ra khỏi, một người phụ nữa mặc đồ công sở bước vào. Sau khi, Melina ngồi xuống, người cảnh sát bắt đầu hỏi:

- Cô có quan hệ gì với nạn nhân?

- Ông ấy là cấp trên ở công ty của tôi.

- Tại sao cô lại xuất hiện ở đây?

- Tôi được ông ấy hẹn tới đây và tôi cũng có một hợp đồng cần đưa cho ông ấy ký nữa.

- Cô đến đây lúc mấy giờ.

- 6 giờ 15 nhưng lúc đó cửa đóng nên tôi đợi ở bên ngoài.

- Lúc cô đến đã có ai đứng ở đây chưa?

- Chưa! Tôi là người đầu tiên đến.

- Sau đó đã có chuyện gì xảy ra?

- Tôi đợi đến tầm 6 giờ 20 thì cô Laya đến. Sau đó, ông Watson và ông Stewart đến sau, lúc đó là tầm 6 giờ 25 phút.

- Hai người họ đi đến cùng nhau sao?

- Không! Nhưng có thể nói hai người đó đến gần như cùng lúc.

- Sau đó đã có chuyện gì?

- Chúng tôi vòng ra đằng sau vườn và phát hiện ra vụ án. Sau đó ông Stewart chạy đi lấy một cây búa và phá cửa ra.

- Vậy trước đó, trước khi đến đây, cô đã làm gì?

Melina dừng lại một chút, không hiểu sao Thomas có cảm giác cô ta đang ấp úng.

- Tôi đi xem phim một mình ở rạp.

- Có ai làm chứng cho cô không?

- Tôi không biết! Trong rạp có hàng trăm người mà.

- Buổi chiều làm việc mà cô lại đi xem phim ư?

- Hôm nay tôi được nghỉ để chuẩn bị cho một hợp đồng sắp tới.

- Lúc nãy cô nói là có một hợp đồng muốn đưa cho ông McGrath

- Tiện thể ông ấy gọi tôi đến nên tôi đưa cho ông ấy ký thôi chứ hợp đồng đó cũng không gấp lắm.

- Cô có biết ngôi nhà này là của ai không?

- Tôi không biết! Chỉ vì ông ấy hẹn tôi đến đây nên tôi đến thôi.

- Cô đã đến nhà của ông ấy bao giờ chưa?

- Chưa hề! Nhưng tôi biết chắc đây không phải nhà của ông ấy.

- Thời gian gần đây cô có thấy nạn nhân có gì lạ không?

- Tôi không biết! – Melina nói một cách dụt dè. – Tôi không để ý.

- Cô thấy nạn nhân là một người như thế nào?

Melina ngập ngừng nói:

- Ông ấy... ông ấy là một người tốt nhưng trong công việc ông ấy rất nghiêm khắc và có đòi hỏi cao về nhân viên, tôi nghĩ nếu cô Laya có làm hỏng việc thì ông ấy cũng sẽ rất tức giận.

- Laya! Cô ấy giữ chức vụ gì ở công ty.

- Cô ấy là trợ lý giám đốc. Tôi nói là nếu cô ấy làm hỏng việc thì ông ấy sẽ tức giận thôi chứ tôi chưa thấy ông ấy tức giận với cô ấy bao giờ.

- Là do cô ấy chưa bao giờ làm hỏng việc?

- Sự thật thì đúng là như vậy! – Melina đáp.

- Cô có quen biết gì với người phụ nữ được phát hiện cạnh nạn nhân không?

- Không!

- Cô nghĩ cô ta và nạn nhân có quan hệ gì không?

- Không! Tôi không biết!

*

Cuối cùng, Melina cũng trả lời xong, ông Robbie Watson bước vào.

- Ông có quan hệ gì với nạn nhân?

- Tôi làm ở bộ phận quảng cáo của công ty, anh ta là cấp trên của tôi.

- Tại sao ông lại đến đây?

- Giám đốc gọi tôi đến địa chỉ này.

- Ông có biết ngôi nhà này không?

- Không! Đây cũng không phải nhà của anh ấy.

- Ông từng đến nhà của anh ta chưa?

- Rồi!

- Từ 5 giờ đến 6 giờ tối anh đã làm gì và ở đâu?

- Trong phòng làm việc tại cửa hàng của công ty. Chiều nay tôi có đến cửa hàng để chỉ đạo mấy nhân viên quảng cáo sau đó tôi ở lại đó luôn tới khi nhận được tin nhắn của ông ấy.

- Có ai có thể làm chứng cho ông không?

- Có mấy nhân viên ở đó. Tôi ở trong phòng suốt nhưng bọn họ có thể làm chứng là tôi không hề ra khỏi phòng.

- Sau khi đến đây, ông đã làm gì?

- Tôi thấy cô Laya và cô Melina đang ở đó. Anh Stewart đến cùng lúc với tôi. Chúng tôi ra sau vườn và phát hiện ra vụ án.

- Sau đó chính anh đã phá cửa đúng không?

- Đúng thế!

- Tại sao anh lại có một chiếc búa ở trong xe.

- Tôi luôn để nó ở trong xe mà.

- Sau khi vào trong nhà anh đã làm gì?

- Bọn tôi mở hết cửa ra và trói người phụ nữ lạ mặt lại rồi gọi cho cảnh sát.

- Và sau đó?

- Bọn tôi cứ lượn lờ trong ngôi nhà đó thôi. Tôi muốn dọn dẹp căn phòng nhưng cô Laya nói phải giữ nguyên hiện trường cho đến khi cảnh sát tới.

- Anh có biết người phụ nữ đó là ai không?

- Không! Tôi mới gặp lần đầu.

- Anh nghĩ cô ta có quan hệ gì với nạn nhân?

- Cái đó tôi không tiện nói đâu nhưng có lẽ cô ta ngoại tình với giám đốc chăng?

- Anh có nghĩ ra ai là người giết nạn nhân không?

Robbie quả quyết:

- Còn phải nói nữa! Chính là cô gái đó chứ còn ai vào đây. Giám đốc ngoại tình với cô ta, mua ngôi nhà cho cô ta ở đây rồi sau đó xảy ra tranh chấp gì đấy và cô ta giết anh ấy.

*

Lời khai của Paul Stewart.

- Đầu tiên, anh có quan hệ gì với nạn nhân?

- Tôi là giám đốc kỹ thuật của công ty anh ấy.

- Tại sao anh lại có mặt ở đây.

- Tôi được anh ấy nhắn tin đến đây.

- Anh có biết địa chỉ này không?

- Không! Lúc đọc tin nhắn tôi cũng lấy làm lạ rằng “Đây là đâu?”.

- Anh có biết nạn nhân gọi anh đến đây có việc gì không?

- Tôi không biết!

- Từ 5 đến 6 giờ chiều anh đã làm gì và ở đâu?

- Tôi ở xưởng chế tạo đồ chơi.

- Có ai có thể làm chứng cho anh không?

- Trước 5 giờ thì có nhưng từ 5 giờ đến 6 giờ tôi ở trong phòng riêng nên rất khó nói.

- Sau khi đến đây anh đã làm gì?

- Bọn tôi phát hiện ra án mạng và anh Watson phá cửa xông vào.

- Sau đó các anh làm gì?

- Bọn tôi trói người phụ nữ trên đất lại và nhốt trong một căn phòng ở tầng 2.

- Sau đó nữa...?

- Sau đó thì bọn tôi chia nhau đi lang thang quanh nhà xem có gì lạ là manh mối không. Dù sao thì đâu có ai muốn ngồi canh một xác chết cho đến khi cảnh sát đến chứ.

- Anh có nghĩ ra người phụ nữ đó là ai không?

- Không! Tôi không biết!

*

Cuối cùng, Paul Stewart cũng trả lời xong và bước ra khỏi phòng thẩm vấn. Rời khỏi chỗ ngồi, Thomas bước đến tìm gặp thanh tra Radish. Anh ta biết việc lấy lời khai vẫn chưa kết thúc. Ra khỏi cửa và bước sang phòng bên cạnh anh gặp ngay ông thanh tra ở đó và nói:

- Thế nào rồi! Cô ta có khai gì không? – Thomas hỏi và nhìn vào người phụ nữ ở bên trong.

- Không gì hết! Cô ta nói sẽ không khai cho đến khi luật sư đến.

Vài phút sau, Thomas vào phòng và bước đến trước mặt cô ta. Cô gái ngẩng đầu lên và nói:

- Tôi sẽ không khai cho đến khi luật sư đến.

Ngồi xuống phía đối diện với cô gái, Thomas đưa danh thiếp ra và giới thiệu:

- Tôi là Thomas Johnson! Luật sư của cô trong vụ án này!

- ... – Người phụ nữ im lặng và cầm danh thiếp lên.

- Nếu cô không hài lòng về tôi, cô có thể đổi luật sư khác.

- Không! Người phụ nữ đó bỏ danh thiếp xuống và trả lời. – Tôi chỉ không nghĩ là họ lại mời luật sư nhanh đến vậy.

Thomas mỉm cười và mở một quyển sổ ra.

- Thật ra là tình cờ tôi có mặt ở đây và khi cô yêu cầu gọi luật sư tôi nghĩ là mình có thể giúp được thôi.

Người phụ nữ ngạc nhiên hỏi:

- Anh có thường xuyên làm vậy không? Được mời đến phá án rồi lại bào chữa cho nghi phạm.

- Cũng có vài trường hợp, người ta gọi là một công đôi việc mà.

- Sẽ thế nào nếu anh điều tra vụ án này và phát hiện ra tôi đúng thật là hung thủ. Anh có giấu nhẹn đi để tìm cách bào chữa cho tôi không?

Thomas mỉm cười. Đây là lần đầu tiên anh nhận được câu hỏi như vậy.

Ngồi trước mặt người phụ nữ kia, Thomas bình thản đáp:

- Trước giờ tôi chưa bao giờ gặp trường hợp nào như thế nhưng nếu có gặp phải thì tôi vẫn sẽ làm theo đúng trình tự pháp luật. Tôi sẽ giao nộp những bằng chứng của tôi cho cảnh sát và vẫn sẽ tìm cách khác bào chữa cho thân chủ của mình.

Người phụ nữ nhìn anh như thể hiểu ra được điều gì đó rồi nói:

- Anh biết không! Anh thực sự là một kẻ ngốc.

Anh không hề tức giận và người phụ nữ kia tiếp tục:

- Nhưng anh yên tâm! Tôi không giết người đàn ông đó! Tôi vô tội! Cầu xin anh hãy giúp đỡ tôi.

Nói đến đây, người phụ nữ đột nhiên bật khóc. Thomas lúng túng, đột nhiên anh không biết phải làm gì hết. Cuối cùng, anh đành để cho cô gái đó bình tĩnh lại và bắt đầu thẩm vấn:

- Trước hết, hãy cho tôi biết tên cô là gì?

- Emma! Emma Armian!

- Tại sao cô lại có mặt ở hiện trường vụ án.

- Tôi theo dõi người đàn ông đó đến đây.

- Tại sao cô lại theo dõi anh ta?

Emma cúi mặt xuống và nói nhỏ:

- Vì tôi nghĩ đó là chồng tôi.

Thomas nhíu mày hỏi lại:

- Cô nói cô theo dõi anh ta vì cô “nghĩ” đó là chồng của mình à?

- Vâng! – Emma cúi đầu nói.

- Cô có thể kể chi tiết hơn được không?

- Vâng! – Emma nói và ngừng lại một chút như đang để hồi tưởng lại thời điểm mà mọi thứ bắt đầu...

- ...

- Tôi có một người chồng tên là Alan Armian. Hai chúng tôi đều là công nhân của nhà máy dệt. Cuộc sống của chúng tôi bình lặng qua ngày cho tới thứ hai tuần trước. Khi Alan không có ở nhà, bà Denver, một hàng xóm của chúng tôi sang chúc mừng tôi. Bà ta nói thấy chồng tôi ăn mặc sang trọng đi một chiếc xe đắt tiên và hỏi có phải nhà tôi trúng số không. Tất nhiên là nhà tôi chẳng trúng số hay cái gì hết nên tôi hỏi bà ta thấy chồng tôi ở đâu.

- ...

- Bà ta chỉ tôi ra một quán cà phê trên đường Gafilin và tôi ra đó. Tôi nhìn thấy anh ta ở đó, mặc một bộ đồ sang trọng và ngồi ở một bàn gần cửa sổ nhìn ra phía ngoài đường đúng như bà Denver nói.

- ...

- Nhưng tôi không lại gần anh ấy mà chỉ ngồi ở một bàn khác quan sát. Anh ta chỉ đọc báo rồi thỉnh thoảng uống cà phê mà không làm gì khác. Rồi đột nhiên anh ta trả tiền rời khỏi quán và lên xe ô tô. Tôi không đuổi kịp nên đành trở về nhà. Và rồi hôm đó, đã xảy ra một chuyện...

- ...

- Alan đã không về nhà... Tôi lo lắng đi đi lại lại trong nhà, gọi điện cho anh ta nhưng lại không ai bắt máy. Tôi suy nghĩ chuyện gì đã xảy ra với anh ta. Anh ta bị bắt cóc, bị tai nạn... hay là anh ta không còn cần tôi nữa.

- ...

- Đúng vậy! tôi nghĩ phải chăng anh ấy đã có tiền rồi. Có thể đúng như bà Denver nói, anh ta đã trúng số hoặc là bằng cách nào đó có nhiều tiền rồi nên đã không còn cần tới tôi nữa. Cảm giác lo lắng, tự ti và uất ức cứ thế đan xen trong lòng tôi. Tôi muốn báo cảnh sát nhưng lại không biết khi cảnh sát hỏi sẽ phải trả lời thế nào về những việc tôi đã nhìn thấy, nói rằng: “Anh ấy có một cuộc sống khác mà tôi không biết ư?”. Và đêm hôm đó, tuy anh ta không trở về nhưng tôi đã không báo cảnh sát.

- ...

- Sáng hôm sau, tôi lo lắng chạy ra quán cà phê hôm qua và anh đoán tôi đã thấy gì... Anh ta vẫn ngồi ở đó mà chẳng có chuyện gì. Vậy là anh ta không bị tai nạn, không bị bắt cóc mà chỉ đơn giản là anh ta có nhiều tiền rồi nên anh ta không cần đến tôi nữa thôi. Một cảm giác đau khổ dâng tràn trong tôi. Tôi muôn lại gần anh ta nhưng không thể. Một cảm giác tự ti thật khó chịu. Tôi cứ thế nhìn anh ta từ đằng xa cho đến khi anh ta tính tiền và lên xe rồi biến mất.

- ...

- Kể từ đó, mỗi ngày tôi đều đến quán cà phê đó theo dõi anh ta. Khi anh ta lên xe tôi bắt taxi đuổi theo. Vì công việc nên tôi không thể theo dõi anh ta cả ngày được chỉ có hôm nay là ngày nghỉ nên tôi mới có thể theo sát anh ta. Tôi thấy anh ta vào ngôi nhà này. Tôi cứ đứng ở ngoài suy nghĩ: “Đó là nhà của anh ta ư? Mấy ngày nay anh ta đều ở đây à?”. Tôi đang suy nghĩ thì trong nhà có một tiếng thét khủng khiếp vang lên lúc ấy là khoảng 4 giờ 55 phút. Tôi thấy cửa không khóa. Một chút đắn đo tôi chạy vào trong thì thấy anh ta nằm trên đất, tôi tiến lại gần thì bị đánh từ đằng sau ngất đi. Mọi việc còn lại thì như anh biết đấy. tôi bị những người kia bắt và nhốt lại.

- Ukm... – Thomas nghe xong câu chuyện của cô, sau một vài giây im lặng, cuối cùng anh nói – Cô Emma này, cô nói chồng cô tên gì nhỉ?

- Alan... – Emma ngập ngừng nói – Alan Armian.

- Ukm... Nếu vậy thì người mà cô theo dõi và đã chết kia không thể nào là chồng của cô được. Người đó là Mark McGrath, dấu vân tay và mọi thứ đều chứng minh điều đó.

- Tôi không biết! Tôi không biết! – Cô Emma nói và gần như phát khóc – Nếu vậy mấy ngày qua chồng tôi đã biến đi đâu và người đàn ông kia sao lại chết.

Emma thực sự khóc. Thomas cố trấn an cô và nói rằng:

- Hãy bình tĩnh! Cô hãy nhớ lại xem khi cô bước vào căn nhà này có phát hiện ra điều gì khả nghi không?

- Không gì hết! – Cô lắc đầu buồn bã rồi nói – Ukm... tôi cũng chẳng biết có quan trọng không nữa nhưng lúc tôi vào đây căn phòng không bừa bộn như lúc tôi tỉnh lại.

- Căn phòng không bừa bộn ư?

- Không! Nó rất bình thường,

Thomas hỏi tiếp:

- Cô có thể kể cho tôi nghe rõ hơn về chồng cô không? Anh ta không có người thân nào khác sao?

- Không! – Emma nói – Anh ta là trẻ mồ côi, không bố mẹ người thân. Anh ta cũng từ thành phố khác đến nên không có bạn bè gì ở đây. Đám cưới của chúng tôi chỉ mời những người trong công ty thôi.

- Trước hôm chồng cô mất tích cô có thấy anh ta có biểu hiện gì lạ không?

- Không!

- Vậy sau khi anh ta mất tích thì sao?

Cô ta nghĩ ngợi một chút rồi nói:

- Có một điều tôi không biết có quan trọng không nhưng mà tôi phát hiện nhà tôi mất mấy bức tranh vẽ.

- Tranh vẽ? Cô mua về à?

- Không! Là của chồng tôi. Thực sự thì tôi chưa từng thấy anh ta vẽ bao giờ chỉ thấy lúc chúng tôi dọn về ở cùng nhau anh ấy đem theo mấy bức tranh và mấy đồ nghề hội họa. Sau đó thì anh ta cũng vứt nó ở một xó mà không bao giờ dùng tới.

- Và bây giờ chúng biến mất?

- Đúng vậy! Tôi nhớ không nhầm thì ngày thứ hai theo dõi người đàn ông kia thì mất một bức còn bốn ngày say thì mất đi hai bức.

- Khi theo dõi Mark McGrath cô có thấy gì lạ không?

- Có! Anh ta làm rất nhiều thứ kỳ lạ.

- Như là...

Emma im lặng một hồi rồi nói:

- Ngoài việc ngồi trầm ngâm ở quán cà phê ra thỉnh thoảng anh ta lại đi xe lòng vòng trong thành phố không rõ mục đích. Có những lúc anh ta lại đến một nơi vắng vẻ mặc một bộ đồ kỳ lạ tròn như quả bóng rồi lại cởi ra và cất vào trong xe.

Đôi mắt Thomas bỗng nhíu lại.

- Cô vừa nói một bộ đồ kỳ lạ ư?

- Đúng vậy! – Emma nói – Một bộ đồ kỳ lạ giống như một nhân vật hoạt hình tròn tròn như quả trứng, chẳng biết anh ta đang cosplay ai?

Thomas hỏi Emma một vài câu hỏi nữa rồi tắt máy ghi âm và kết thúc cuộc nói chuyện.

Kết cục, buối tối hôm đó, cô Emma phải theo cảnh sát về sở. Mấy nhân chứng khác cũng phải đến sở cảnh sát để lấy lời khai chi tiết hơn. Hiện trường vụ án được cảnh sát phong tỏa lại. Mọi người đi hết, chỉ còn lại mấy nhân viên hiện trường đang thu dọn vật chứng.

Rời khỏi hiện trường vụ án, Thomas mở cửa xe ra, một cuộc điện thoại vang lên. Cuộc gọi không hiện số nhưng anh đã quá quên nên cũng không khó để đoán ra người gọi là ai.

- A lô! – Thomas đưa điện thoại lên tai và nói.

- Cậu vừa nhận được một vụ án đúng không? – Giọng Ma cà rồng nói qua máy.

- Đúng thế!

- Nạn nhân là giám đốc của công ty Grath?

- Đúng vậy! – Thomas vẫn bình thản nói.

- Hiện trường là một căn phòng kín?

- Đúng thế!

- Khi phát hiện ra vụ án có một người phụ nữ nằm trong phòng?

Thomas bắt đầu cảm thấy khó chịu về những gì hắn nói:

- Cậu đang theo dõi tôi đấy à?

- Ôi! Ôi! Đừng có nóng! Tôi chẳng theo dõi cậu đâu! Chẳng qua vụ này có liên quan chút ít tới tôi nên tôi gọi điện để giúp đỡ cậu một chút thôi!

- Cái gì? Liên quan? Liên quan gì?

Ở đầu dây bên kia, hắn ta nói bằng một giọng đều đều rằng:

- Thomas à! Hung thủ trong vụ án này... là một kẻ bị ám ảnh bởi quá khứ...

Thomas dừng lại một chút.

- Cậu vừa nói gì cơ!

Từ đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của hắn. Lúc bấy giờ, giọng nói của hắn không còn cái kiểu cười đùa cợt nhả nữa mà trở nên nghiêm túc hẳn. Trong không gian tĩnh mịch, hắn nhắc lại câu nói của mình:

- Hãy nhớ lấy! Hung thủ trong vụ án này là một kẻ bị ám ảnh bởi quá khứ.

Thomas hơi ngây người một chút. Và rồi, không đợi anh tắt máy hắn đã tắt máy trước. Anh bỏ điện thoại xuống và nghĩ về điều hắn vừa mới nói.

“Hung thủ trong vụ này là một kẻ bị ám ảnh bởi quá khứ ư?”