Ngày hôm sau, Thomas và Lunar bắt tay vào vụ án. Phía cảnh sát có thông tin mới. Họ đã giải phẫu tử thi. Thời gian gây án được xác nhận là khoảng từ 4 giờ đến 5 giờ 30 phút chiều hôm qua. Điều đó khớp với lời khai của cô Emma là nghe thấy tiếng hét lúc 4 giờ 55 phút. Chứng cứ ngoại phạm của cô Laya và ông Robbie Watson đã được xác nhận còn của hai người kia vẫn đang đợi xác minh.
Không mấy quan tâm đến điều đó, Thomas vẫn đang lái xe đến nhà của Emma. Theo luật pháp của thành phố Gothic, luật sư được quyền tiếp cận với những chứng cứ của vụ án nhưng phải có sự giám sát của cảnh sát. Mới sáng này, ngài thanh tra đã nói rằng ông sẽ đến kiếm tra nhà của Emma, nếu anh muốn có thế đến cùng.
Ngồi trong xe ô tô, Lunar nói:
- Thomas! Anh nghĩ vụ này thế nào?
- Không thể nói trước được! Nếu những gì Emma nói là sự thật thì tôi nghĩ có hai trường hợp có thể xảy ra.
- Hai trường hợp?
- Một là đây là một âm mưu giết người của người chồng và đổ tội lên đầu cô vợ. Đầu tiên, tôi không biết Alan Armian và Mark McGrath có quan hệ gì mà họ lại có gương mặt giống nhau nhưng Alan muốn giết Mark nên anh ta giả vờ mất tích, bảo với bà hàng xóm nói với vợ anh ta là anh ta đang ở quán cà phê để Emma theo dõi Mark rồi giết Mark và đổ tội cho Emma. Vấn đề là Emma đã theo dõi Mark nay lại bị phát hiện trong căn phòng kín thì Emma có mọc cánh cũng khó thoát được tội.
- Vậy còn trường hợp thứ 2?
- Trường hợp thứ 2 – Thomas nói – Trường hợp thứ 2 là: Alan thật sự đã bị bắt cóc. Bọn chúng không muốn Emma báo cảnh sát có người mất tích và tình cờ lại phát hiện ra Mark, một người có gương mặt giống hệt Alan, nên chúng bàn với bà hàng xóm kia bảo với Emma là thấy Alan ở quán cà phê. Emma nghi ngờ về chồng mình nên khi không thấy Alan về nhà cô ta lại ra quán cà phê đó và theo dõi Mark chứ không hề báo cảnh sát. Còn việc Mark chết là một vụ án khác không liên quan gì đến vụ mất tích của Alan hết.
- Như vậy cũng có thể xảy ra sao? – Lunar đưa tay lên cằm suy nghĩ nói.
- Nếu những kẻ đó quá hiểu được tính cách của Emma thì cũng có thể như vậy? – Thomas nói.
- Em thấy vẫn còn trường hợp nữa có thể xảy ra anh ạ!
- Đó là trường hợp gì?
- Đó là Emma đã nói dối! Và như thế chúng ta thua kiện là cái chắc rồi!
Xe dừng lại và Thomas không nói nữa. Anh thấy ông thanh tra cùng mấy cảnh sát đang đứng đó. Họ vẫn chưa vào nhà, Thomas xuống xe và nói:
- Mọi việc bắt đầu rồi chứ?
Ông thanh tra trả lời:
- Chúng tôi cũng đang định và bên trong. Cậu hãy theo sau tôi nhé!
Cánh cửa mở ra, Thomas cùng ngài thanh tra bước vào bên trong. Lunar đi theo sau Thomas. Dù đang là buổi sáng nhưng các cánh cửa đều được đóng chặt khiến ngôi nhà tối om như mực. Trên một chiếc bàn ở gần đó có một bức ảnh chụp mặt Emma và Alan. Lunar chưa từng gặp qua Mark McGrath nhưng cô ta từng đọc qua hồ sơ và nhìn thấy ảnh của anh ta. Giờ nhìn thấy mặt Alan. Lunar liền nói:
- Sư huynh! Anh nhìn kìa! Đúng là Alan Armian có gương mặt giống hệt Mark McGrath. Có khi nào hai người này là một không?
Vẫn đi vào bên trong, Thomas nói:
- Hai người này là một, để làm gì chứ?
- Có lẽ anh ta đã sống hai thân phận, cưới hai vợ và muốn che giấu chăng?
Thomas nói:
- Việc sống hai nhân dạng không dễ như vậy đâu em ạ! Mark McGrath là giám đốc một công ty còn Alan Armian chỉ là một nhân viên nhà máy dệt làm sao anh ta phân thân ra để làm việc được.
- Ukm... – Lunar nói – Vậy theo anh thì chuyện này là sao?
- Ukm... Đầu tiên anh muốn kiểm tra một số thứ đã.
Ngài thanh tra mở cửa. Họ đang đứng trước một căn phòng trống trải, một chiếc tủ lớn, một chiếc bàn, mấy cái ghế và mấy bức tranh được dựng ở góc tường. Thomas đeo găng tay vào và tiến tới góc tường, ông thanh tra mở cửa sổ ra. Thomas ngồi xuống gần mấy bức tranh và nói:
- Đây là những bức tranh mà Emma nói tới thì phải.
Thomas nhìn kỹ bức tranh và hiểu ra được mọi chuyện.
- Lunar! Anh nghĩ...
Thomas chưa nói hết câu, bởi anh ta biết Lunar không chú ý. Không gian tĩnh lặng. Lunar đang nhìn vào chiếc tủ bên cạnh anh. Thomas kinh ngạc chiếc tủ đang run rẩy. Anh nhìn vào chiếc tủ rồi lại nhìn sang Lunar, nhìn sang ngài thanh tra. Cả hai người đó đều đang nhìn vào anh. Anh lại nhìn sang chiếc tủ, một âm thanh rờn rợn vang lên. Chiếc tủ đang run rẩy.
“Xoẹt!” Thomas định mở chiếc tủ đó thì một bóng người chạy ra.
- A... – Lunar kêu lên một tiếng.
Ngài thanh tra với tới. Thomas thét lên:
- Radish! Chặn hắn lại!
“Rầm!” Kẻ lạ mặt kia chỉ kịp chạy mấy bước, ngài thanh tra đã nằm đè ghì lên tay kẻ đó. Kẻ đó đeo một chiếc khăn bịp mặt cựa quậy trên mặt đất. Ngài thanh tra một tay khống chế kẻ đó, một tay với tới kéo chiếc khăn bịp mặt ra. Đó là một người phụ nữ lạ mặt.
- Bà... là ai? – Ngài thanh tra ngạc nhiên hỏi.
Thomas tiến đến gần và ngồi xuống nhìn người đang bị ghì xuống đất nói:
- Tôi nghĩ đây chính là người hàng xóm chúng ta cần tìm, bà Denver.
*
Một lúc sau, cảnh sát thu giữ toàn bộ bức tranh và giải Denver về sở. Lúc nãy, khi Thomas và ngài thanh tra ra ngoài nói chuyện Lunar không đi theo nên cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thế rồi, bây giờ cảnh sát đến và lục soát căn nhà cô lại càng chẳng hiểu gì hơn. Trong lúc cảnh sát đang mang những bức tranh đi cô lại gần Thomas nói:
- Thomas! Giải thích cho em hiểu chuyện gì đang xảy ra thế này!
- À! – Thomas bắt chéo tay sau lưng nói – Lúc nãy anh nói có hai trường hợp có thể xảy ra đúng không? Một là đây là âm mưu của người chồng để hãm hại vợ mình. Hai là, người chồng đã thật sự bị bắt cóc và có kẻ không muốn Emma báo cảnh sát nên mới bày ra trò này. Bây giờ thì mọi chuyện đã rõ ràng rồi, là trường hợp thứ hai đấy, người chồng đã bị bắt cóc.
Ngừng lại một chút, Thomas tiếp tục:
- Em có nhìn những bức tranh đó không? Đó là những bức tranh rất nổi tiếng nhưng chỉ là bản sao thôi. Tuy là bản sao nhưng nó lại giống bản gốc một cách đáng kinh ngạc. Anh nghĩ trước kia khi chưa gặp Emma, Alan có liên quan đến một băng nhóm làm tranh giả nào đó. Có thể Alan có một tài vẽ rất tuyệt vời và có những kẻ đã lợi dụng điều đó để kiếm trác cho mình. Thuê anh ta vẽ lại những bức tranh nổi tiếng mà không cho anh ta biết mục đích thật sự của mình. Nhưng cuối cùng thì Alan cũng biết hết sự thật và tìm cách trốn khỏi băng nhóm đó. Tuy nhiên, những kẻ đó vẫn không tha cho Alan, chúng đã phái người đi điều tra chỗ ở và bắt cóc anh ta, kẻ làm điều đó chính là bà hàng xóm Denver đấy. Có lẽ Alan không biết mặt bà ta nên bà ta có thể tiếp cận Alan dễ dàng. Chúng bắt cóc Alan và bắt anh ta phải vẽ tranh cho chúng. Trong quá trình tìm kiếm Alan, chúng chúng tìm ra Mark McGrath, một người có gương mặt giống hệt Alan. Sau khi bắt cóc chúng không muốn Emma báo cảnh sát nên đã bảo bà Denver nói với Emma rằng “thấy Alan ở quán cà phê”. Còn về phần Alan, sau khi bị bắt cóc không còn cách thoát thân đành nghĩ ra một cách. Anh ta đồng ý vẽ tranh cho bọn chúng, bọn bắt cóc thấy vậy vui mừng báo cho cấp trên và người mua. Tuy nhiên, giữa chừng Alan lại giở chứng nói rằng lâu ngày không vẽ nên không quen tay, vẽ ra toàn những bức tranh xấu không giống bản gốc. Đến lúc đó thì phải làm sao đây? Alan liền nói rằng nhà mình còn mấy bức tranh cũ đấy, hay lấy và đem về cho cấp trên. Thế là cuối cùng bà Denver được sai vào nhà Alan để ăn cắp những bức tranh đó. Alan làm vậy vì muốn Emma phát hiện ra kẻ cắp, báo cảnh sát, phát hiện ra chỗ anh ta bị giam và cứu anh ta. Tất nhiên, anh ta làm vậy có thể sẽ nguy hiểm cho Emma nhưng không còn cách nào khác và anh ta thấy bà Denver có vẻ cũng không nguy hiểm lắm nên anh ta vẫn thực hiện. Tuy nhiên, lúc đó Emma lại đang bận rộn theo dõi Mark nên hoàn toàn không để ý đến việc mất mấy bức tranh vớ vẩn. Sau vụ trộm thứ nhất không có động tĩnh gì, Alan tiếp tục bảo bọn chúng ăn cắp lần thứ hai. Cuối cùng là hôm nay đây, Denver đến ăn trộm và bị chúng ta phát hiện.
- Vậy cái chết của Mark McGrath không liên quan gì đến sự mất tích của Alan ư? – Lunar nghe xong hỏi.
- Ukm... – Thomas vừa đi vừa nói – Có lẽ Emma theo dõi Mark rồi vô tình bị dính phải một vụ giết người thôi.
*
Một tiếng sau, Thomas đang làm việc ở trước máy tính. Alan Armian đã được giải cứu. Anh ta được đưa đến sở cảnh sát ngay sau đó. Đầu tiên, ngài thanh tra kể lại cho anh ta mọi chuyện, việc bọn bắt cóc đã tìm được một người giống hệt anh ta và dùng đó để lừa vợ của anh ta. Nghe đến đây, Alan ngây người, có vẻ như dù ở cạnh bọn chúng một thời gian nhưng anh ta không hề biết gì về vụ đó cả. Nghe ngài thanh tra kể lại, anh ta chỉ trả lời:
- Không ngờ là bọn chúng lại làm ra như vậy!
Thế rồi, nghĩ đến vợ mình anh ta nói thêm một câu:
- Vợ tôi là thế đấy... dễ bị lừa...
Và khi nghe đến việc vợ mình đang bị bắt giữ vì tôi giết người anh ta dãy nảy lên:
- Không thể nào! Cho dù vợ tôi có nhìn thấy “tôi” đi với một người đàn bà khác thì cô ấy cũng không thể nào giết “tôi” được đâu.
- Như thế nào thì không biết, – Ngài thanh tra nói – chúng tôi cần sự hợp tác của anh để phá xong vụ án này.
Cuối cùng, không còn gì để nói, Alan bị cảnh sát dẫn đi vì có liên quan đến băng nhóm làm tranh giả.
Không tìm được manh mối nào khác, Thomas trở về cơ quan. Một lúc sau, anh ta nhận được một tin nhắn từ ngài thanh tra. Ông thông báo phát hiện ra một thông tin quan trọng có liên quan đến vụ án. Không để tốn thêm một phút nào nữa, anh và Lunar lên xe đến ngay sở cảnh sát.
Vừa đến nơi, ông thanh tra giải thích cho cả hai về thông tin vừa tìm kiếm được:
- Trong 4 năm gần đây, công ty Grath liên tiếp vướng phải các vụ án. Các vụ án tính ra lên tới 20 vụ. Và điều đặc biệt các vụ án này đều được phá giải bởi một thám tử bóng đêm tên là Lotus.
Nghe đến đây, Thomas bỗng cảm thấy có hơi chút bất ngờ. Lotus! Đó là một thám tử bóng đêm rất nổi tiếng trong mấy năm trở lại đây.
Tuy nhiên, bỏ qua vấn đề Lotus, vấn đề là cái tập đoàn này vướng phải nhiều vụ án đến độ khả nghi. Phải chăng công ty này thực sự có gì đó mờ ám. Hay giám đốc công ty, Mark McGrath có gây thù chuốc oán với ai. Nghĩ như vậy, anh bèn nói:
- Đã có những vụ án gì xảy ra ở đó?
Ngài thanh tra nói:
- Rất nhiều! Các vụ án thì muôn hình muôn trạng, khi thì giám đốc công ty, tức là nạn nhân Mark McGrath đấy, bị bắt cóc tống tiền; lúc thì công ty bị cáo buộc gian lận thuế; và lần gần đây nhất đã có một án mạng xảy ra.
- Tất cả các vụ án đều được phá giải hết ư?
- Không! Vẫn còn một vụ chưa được phá, cũng không nhận được bất kỳ một lá thư nào của Lotus gửi đến cả. Đó là vụ giết người gần đây mà tôi vừa nói đến đấy.
Thomas ngồi yên nghe ngài thanh tra giải thích:
- Ngày mùng 3 tháng trước, công ty Grath xảy ra một vụ án mạng. Nạn nhân là Andreas Carter, một nhân viên quảng cáo của công ty. Nguyên nhân cái chết là do một con dao đâm vào lưng dẫn đến mất máu quá nhiều và tử vong. Thời điểm tử vong được xác nhận là khoảng 7 giờ đếm 8 giờ tối cùng ngày. Hiện trường là khu vực phía sân sau ít người qua lại của công ty. Theo lời khai của các nhân chứng, hôm đó công ty tổ chức một sự kiện quan trọng nên làm đến tận tối muộn và khi đi qua khoảng sân trống phía sau họ vô tình phát hiện ra nạn nhân. Bốn người đâu tiên phát hiện ra vụ án là Robbie Watson, Paul Stewart, Melina Zee, và Laya McGrath.
Thomas ngạc nhiên:
- Đó chính là những người phát hiện ra vụ án Mark McGrath!
- Đúng vậy! – Ngài thanh tra gật đầu nói – Và họ cũng là người phát hiện ra vụ án một tháng trước.
- Trong vụ án đó họ có bằng chứng ngoại phạm không?
- Rất rõ ràng.
- Công việc cụ thể của nạn nhân là gì?
- Nhân viên gác cổng, cậu ta thường mặc một bộ đồ linh vật của công ty rồi đứng trước cửa mời các vị khách vào.
*
Một lúc sau, Thomas và ngài thanh tra đến công ty của Mark McGrath để tìm thêm manh mối. Đi đến nơi, hai người gặp lại cô thư ký Melina Zee. Nhờ ngài thanh tra Thomas biết được chứng cứ ngoại phạm của cô vẫn chưa được xác thực. Thấy hai người bước tới, cô thư ký hỏi:
- Các ngài đến điều tra về cái chết của giám đốc ư?
- Không! – Ngài thanh tra trả lời – Tôi đến về một vụ án khác. Cô biết vụ án cách đây một tháng chứ?
- A... Có... – Nhắc đến đây, cô thư ký có vẻ hơi ngập ngừng. – Lúc đó tôi cũng có mặt ở đó.
- Cô có biết gì về nạn nhân không?
- Tôi biết nhưng không thân lắm. Anh ấy là nhân viên đứng cửa của công ty.
- Cô là một trong số những người đầu tiên phát hiện ra vụ án?
- Đúng vậy!
- Tại sao cô không nói ra điều đó ở vụ án của Mark McGrath.
Cô thư ký ngạc nhiên nói:
- Cái chết của giám đốc và vụ án kia có liên quan gì đến nhau?
- Không! – Ngài thanh tra nói – Chúng tôi vẫn đang điều tra. Cô có thể đưa tôi ghé qua hiện trường được chứ!
Cô đồng ý. Dù có vẻ không mấy thích thú nhưng cô vẫn dẫn bọn họ ra đằng sau. Cô cho một tấm thẻ vào cửa, cánh cửa tự động mở. Thomas theo sau, hiện trường vụ án là một khoảng sân rộng lớn. Nạn nhân nằm co quắp ở đây cho đến khi bị phát hiện ra. Thomas thở dài. Đôi mắt anh hình dung lại hình ảnh lúc đó.
Anh quay lại, hỏi thêm cô thư ký về công việc bình thường của nạn nhân. Cô trả lời và dẫn hai người đi thêm một vòng nữa. Theo cô kể, bình thường nạn nhân hay mặc một bộ đồ hình lật đật (biểu tượng của công ty) đứng vẫy chào khách. Bộ đồ đó được cất trong kho và cô đưa bọn họ đến. Vừa đến nơi, đôi mắt Thomas bỗng bừng sáng khi nhìn thấy bộ đồ nạn nhân mặc trong kho.
- Này, cô thư ký! – Anh hỏi chuyện trong khi vẫn cầm bộ đồ trên tay. – Trong công ty có một nơi nào như thế này không?
Nói đoạn, anh ghé tai nói nhỏ với cô, cô sửng sốt nói:
- Đúng rồi! Tại sao anh biết?
Anh mừng rỡ. Trong giây phút, Thomas tưởng như đã hiểu hết mọi chuyện nhưng ông thanh tra vẫn chưa hiểu gì hết. Đứng bên cạnh ngài thanh tra hỏi:
- Cậu đã tìm ra được điều gì vậy, Thomas?
- Đây chính là chứng cứ. – Anh vừa nói vừa đưa bộ đồ đó cho ông thanh tra – Chỉ cần dùng cái này hung thủ có thể giết được nạn nhân. Ông hãy nhìn bộ đồ này đi. Cả bộ đồ tròn như con lật đật bên trong bộ đồ thì toàn là bông mặc vào nặng trĩu. Nếu như hung thủ làm ra một bộ đồ giống hệt như thế này sau đó cắm một con dao vào giữa cái đống bông bầy nhầy này rồi sau đó khâu lại (hoặc cũng có thể khi làm bộ đồ hắn đã cho nó vào rồi) thì sau khi nạn nhân mặc vào sẽ không hề phát hiện ra có con dao ở sau lưng mình. Như vậy chỉ cần trong lúc nạn nhân mặc bộ đồ này hung thủ dùng điện thoại gọi nạn nhân đến một nơi nào đó, đó có thể là cầu thang hoặc một nơi nào đó trên cao. Nạn nhân đi đến vị trí được gọi nhưng chỗ đứng của nạn nhân bị sụp xuống (do hung thủ đã chuẩn bị từ trước) thì con dao giấu trong bộ đồ đó sẽ đâm thẳng vào nạn nhân. Như vậy, hắn có thể giết nạn nhân mà không có mặt ở hiện trường. Tất nhiên cả bộ đồ sẽ bị ướt máu nếu cứ để nạn nhân như vậy cảnh sát sẽ không khó gì đoán ra thủ thuật này nên sau khi xác định nạn nhân đã chết hung thủ đến hiện trường cởi bộ đồ của nạn nhân ra giấu đi và kéo nạn nhân ra giữa sân. Tôi vừa hỏi cô thư ký trong công ty này có chỗ nào bị sụp xuống không thì cô ấy đã xác nhận có một nhà kho mà ở đó cầu thang bị sụp xuống chứng tỏ giả thuyết của tôi đã đúng.
Ngài thanh tra tỏ ra đồng tình nhưng lại nói:
- Nhưng đó là vô tình nạn nhân ngã ra đằng sau nên con dao mới đâm vào anh ta nhỡ anh ta ngã sấp xuống thì sao?
- Không! – Thomas trả lời – Hắn đã đặt con dao ở cả trước và sau nạn nhân nên dù anh ta ngã như thế nào anh ta cũng vẫn sẽ chết thôi. Và kẻ có thể làm được điều đó, gọi nạn nhân ra ngoài trong lúc anh ta đang làm việc, làm một bộ đồ tương tự cho anh ta mặc chỉ có một người thôi. Đó là Robbie Watson, cấp trên của anh ta.
- Ra là vậy! – Ngài thanh tra nói – Hắn đã gọi điện cho Andreas Carter trong lúc anh ta đang làm việc, bảo anh ta đến vị trí cần đến. Andreas vừa đi vừa nói chuyện điện thoại. Hắn ta nghe âm thanh từ đầu dây bên kia biết là Andreas đã ngã xuống và chết. Hắn đợi một lúc rồi đi tới dọn dẹp hiện trường.
- Không chỉ mỗi thế thôi đâu!
Ngài thanh tra hỏi:
- Cậu nói vậy là sao?
- Ông có còn nhớ lời khai của Emma Armian không? Cô ta nói trong lúc theo dõi Mark McGrath anh ta thường mặc một bộ đồ kỳ lạ trông như một con lật đật. Và khi anh ta gọi các nhân chứng của vụ án Andreas Carter đến thì anh ta bị giết.
Ngài thanh tra như đã hiểu ra vấn đề nói:
- Công ty của anh ta có vụ giết người. Anh ta điều tra và đã đoán ra được thủ đoạn của hung thủ.
Không đợi Thomas nói tiếp, ông thanh tra đã tự hiểu những gì xảy ra tiếp theo.
- ... Và không khó để anh ta đoán ra hung thủ là ai. Anh ta triệu tập các nhân chứng lại để phá án nhưng lại bị hung thủ giết ngay trước khi nói ra sự thật.
Đến đây, như một phản xạ, ngài thanh tra quay ra trước mặt Melina:
- Cô thư ký! Robbie Watson hiện đang ở đâu?
Cô thư ký nghe hai người nói chuyện, sợ hãi, ấp úng đáp:
- Hôm nay... hôm nay... ông Watson không đi làm... Ông ấy nghỉ phép ở nhà...
*
Ngay lập tức, xe cảnh sát chạy tới nhà của Robbie Watson.
*
Trên sân thượng của tòa nhà Grath, một người đàn ông đã quan sát tất cả. Người đàn ông đó nhìn xuống dưới, hắn thấy rõ Thomas đang vào xe cảnh sát đi ra khỏi sân.
Từ đằng sau, một người phụ nữ bước lại gần:
- Này, V! Hung thủ trong vụ này là Robbie Watson ư?
Người phụ nữ xé rách lớp mặt nạ cải trang của mình ra. Trên người cô ta mặc một bộ váy công sở. Có thể thấy rõ cô ta đã cải trang thành một nhân viên để có thể vào được công ty.
- Không! – Ma cà rồng vẫn nhìn theo xe của Thomas ở phía dưới nói – Hắn ta không phải hung thủ trong vụ này đâu.
- ... – Người phụ nữ tiến lại gần Ma cà rồng và hắn nói tiếp.
- Nhưng sớm thôi cậu ta sẽ nhận ra điều đó.
- Nếu không phải là hắn, vậy hung thủ trong vụ này là ai?
Người phụ nữ đang ở ngay sau lưng hắn, Ma cà rồng ngoảnh mặt lại mỉm cười, đôi mắt của hắn chuyển sang màu đỏ và nói:
- Đó... là một thám tử bóng đêm vô cùng tài giỏi.
*
Nhà Watson, ngài thanh tra bấm chuông cửa và nói:
- Ông Watson, mời ông...
Đang nói dở, ngài thanh tra nhận ra có gì đó không đúng, cửa không khóa, cả hai người tiến vào trong.
Một lúc sau, ngài thanh tra sau khi đã kiểm tra khắp nhà Robbie Watson nói:
- Không xong rồi! Không thấy Robbie Watson đâu hết! Không lẽ hắn đã bỏ trốn.
- Không đâu! – Thomas nói và chú ý đến một vết máu nhỏ ở trên đất. – Hắn không bỏ trốn đâu, mà hắn đã bị bắt cóc.
*
Trở lại sở cảnh sát, Thomas đang đăm chiêu suy nghĩ ở trong phòng với ngài thanh tra. Đột nhiên, một viên cảnh sát chạy vào trong phòng nói:
- Ngài thanh tra, chúng tôi phát hiện ra thứ này ở cách xa hiện trường trong vụ án Mark McGrath chết.
Thomas thấy thế cũng bước lại xem. Thứ đó ở trong một túi vật chứng. Đó là một cục nam châm hình chữ C, hình dáng rất kỳ lạ.
Ngài thanh tra không hiểu gì hết. Mắt Thomas bỗng sáng lên:
- Tôi hiểu rồi! – Anh ta nói – Tôi đã biết hung thủ trong vụ án này là ai. Và cũng đã biết Robbie Watson đang ở đâu rồi!