Trong nhà máy, nơi công xưởng vốn dĩ rất tối tăm nay lại sáng bừng lên chỉ trong chốc lát. Trong cái đống cháy nổ đó, Harry Madden sợ hãi kêu lên:
- Diego Dood! Bình tĩnh có gì từ từ nói.
Đứng bên cạnh, Diego mỉm cười nói:
- Bình tĩnh ư! Nói chuyện ư! Lúc ông hãm hại bố tôi sao ông không nói như vậy?
Thế rồi, hắn tức giận bắn xuống chân Katie một phát.
"Đoàng!"
- A... a... a... – Katie sợ hãi đau đớn thét lên.
Harry Madden kinh hoàng, sợ hãi không biết phải làm gì.
Họ đang đứng trong một nhà máy bốc cháy. Diego đang giữ Katie, con gái của Harry làm con tin. Lúc này đây, Diego chĩa súng vào người Katie và hướng về phía Harry nói.
- Này, Harry Madden! Tôi sẽ khiến ông phải đau khổ.
- Không! – Harry thét lên.
"Đoàng!" Không suy nghĩ nhiều Harry chạy tới đẩy Diego sang một bên. Súng bị chệch hướng, viên đạn bắn sượt qua tóc của Katie.
- A... a... a... – Harry thét lên và liều mạng với Diego.
*
"Vụt!" trong lúc đó, xe cảnh sát vẫn đang lao nhanh trên đường phố. Ngài thanh tra đang nói chuyện điện thoại với nhân viên.
- Sao? Cái gì! Được rồi!
Sau khi bỏ điện thoại xuống, ông ta quay sang Thomas.
- Nhân viên của tôi tại nhà của Eunice Lamber vừa báo lại: trong đống ngổn ngang vật chứng đó tìm được một mẩu giấy ghi địa chỉ một nhà máy bị bỏ hoang rất có thể là nơi giam giữ Katie và là xào huyệt của hắn.
- Được! – Thomas nói – Thẳng tiến đến nhà máy đi.
"Kít! Vụt!" Viên cảnh sát lái xe ngay lập tức quay đầu lại đến khu nhà máy bị bỏ hoang.
*
"Vụt!" "Bùm!" Xe cảnh sát vừa đến nơi một vụ nổ vang lên. Ngài thanh tra và Thomas kinh hãi vội vã xuống xe. Trong đám cháy, hai người nhìn rất rõ có hai người đàn ông đang giằng co nhau một khẩu súng. Ngài thanh tra rút súng ra. Các cảnh sát từ những xe khác cũng vội vàng chạy tới, hai người đnag giằng co khẩu súng, một người đàn ông to béo và một chàng thanh niên tóc dài. Người to béo là Harry Madden, vậy người tóc dài là Diego Dood. Không để mất một giây nào, ngài thanh tra thét lên:
- Diego Dood! Bỏ súng xuống, cậu không thoát được đâu!
"Đoàng!" Diego vẫn không nghe bắn vào bụng Harry Madden một phát.
- A... a... a... – Đứa con gái của Harry là Katie thét lên.
Harry Madden bị bắn nhưng vẫn chưa chết. Ông ta ôm miệng vết thương và lùi lại phía sau. Diego chĩa sũng định bắn thêm phát nữa.
"Đoàng!" Ngài thanh tra bắn một phát súng vào tay Diego.
Diego rơi súng. Hắn đưa tay phải bắt lấy khẩu súng đang rơi, đưa tay chĩa thẳng khẩu sũng về phía ngài thanh tra.
"Đòang!" Diego chưa kịp bắn, một thanh tra khác đã bắn thẳng vào tay Diego.
- A... a... a...
Cả hai tay của hắn đều bị thương. Diego làm rơi khẩu súng và kêu lên. Ngài thanh tra cầm súng bước tới.
- Diego! Đừng làm việc dại dột nữa! Đầu hàng đi!
- A... a... a...
Nhưng Diego không chịu. Hắn lọ mọ cầm lấy khẩu súng dưới đất.
- Đừng liều lĩnh! – Ngài thanh tra thấy thế kêu lên.
Nhưng Diego không bắn cảnh sát. Hắn đưa tay chĩa thẳng súng vào dương mình.
- Không! – Ngài thanh tra và Thomas đều thét lên.
*
Một tuần sau,...
Thomas đến chỗ Ma cà rồng và chơi cờ với hắn. Vừa chơi cờ vừa nghe câu chuyện, Ma cà rồng nói:
- Ồ! Vậy là đã bắt được Eunice Lambert và cũng tìm được Ariadna Mirza rồi hả.
- Đúng vậy! – Thomas đánh một nước cờ xuống và nói – Là Peter Robinson sợ Mirza nói ra sự thật về vụ án Leos Huthant nên bắt cóc cô ấy và nhốt vào một ngôi nhà hoang, chẳng liên quan gì đến Diego cả.
Thomas vừa nói xong thì một cô hầu gái (thật ra là một con robot) đêm hai tách trà đến và đặt trên bàn cho hai người. Sau khi cô gái bước đi, Thomas mới nhìn theo và nói:
- Con robot nhà cậu hay thật đấy! Giống hệt như người bình thường.
Ma cà rồng cầm một tách trà lên và nói:
- Tôi thuê chuyên gia từ nước ngoài về chế tạo đấy. Nó không hoàn toàn là con người đâu. Cậu đừng có ý đồ gì đen tối với cô ấy.
- Cái gì!? – Thomas đang uống tách trà bỗng bị sặc nước – Cậu nghĩ rằng ai cũng giống như cậu không bằng ấy.
Lấy một chiếc khăn gần đó lau miệng, Thomas trầm ngâm ròi nói.
- Không... chỉ là... đột nhiên... Tôi nhớ tới một số chuyện thôi.
Và thế là Thomas nhớ lại chuyện tối hôm đó,...
*
Tối hôm đó, sau khi Diego bắn súng vào đầu mình rồi ngã xuống. Thomas và ngài thanh tra chạy đến.
- Tim vẫn còn đập! – Ngài thanh tra nói với cấp dưới của mình – Mau gọi xe cứu thương.
Thomas ngạc nhiên:
- Thế quái nào mà tim vẫn còn đập được.
- Sao tôi biết được chứ! Nhưng đâu thể để cậu ta như thế này được đúng không?
Và thế là, xe cứu thương được gọi tới.
*
Sáng hôm sau, ngài thanh tra được Thomas gọi đến sở cảnh sát. Đi trên hành lang, Thomas nói:
- Máy nghe trộm!
- Đúng vậy! Tôi đã cho người lục tung căn cứ của Hoa và Rắn lên, có vẻ như Diego đã đặt máy nghe trộm tại phòng họp của hội này và trên điện thoại của Joe Purdy. Đó chính là lý do hắn không phải người của hội nhưng vẫn biết rõ tình hình xảy ra bên trong hội. Đoạn băng ghi âm giọng của Joe Purdy cũng là hắn nghe trộm được từ điện thoại. Nhưng sự việc vẫn còn chưa kết thúc...
- ...
- Tôi đã cho người đi điều tra rồi, Diego Dood vốn là một nhân viên của một công ty bảo hiểm. Tất cả những người họ Dood mà hắn gọi tới nhà trọ hôm đó đều là khách hàng của công ty.
- ...
- Nhưng từ đây lại phát sinh thêm nhiều vấn đề khác.
- Vấn đề gì? – Thomas hỏi.
- Tôi đã cho người điều tra về bố con nhà Dood, có vẻ như sau khi phá sản, Marco Dood đã sang nước ngoài sống nhưng cuộc sống của ông ta cũng chẳng khấm khá hơn là mấy, và ông ta đã chết trong nghèo khó. Nhưng mọi chuyện không chỉ có vậy, theo tôi được biết Diego Dood đã chết trước ông ta trong một vụ tai nạn giao thông.
- Không thể nào! – Thomas ngạc nhiên hỏi – Nếu anh ta đã chết thì cái kẻ mà chúng ta đối đầu hôm trước là ai.
- Đó chính là vấn đề đấy.
Nói đoạn, ngài thanh tra bước vào phong để xác và nói:
- Hãy nhìn đi! Tôi chẳng biết phải nói thế nào với trường hợp này nữa...
Thomas kinh ngạc bước lại gần. Ở trên bàn để ngổn ngang những thứ thiết bị gì đó theo hình dáng của một con người. Cứ như thể một con robot hình người vừa bị tháo dỡ ra vậy.
Ngài thanh tra nói:
- Đó chính là kẻ mà chúng ta đối đầu hôm qua đấy!
Thomas kinh ngạc nhìn lên phía trên đầu. Cái đầu của Diego Dood được tháo dỡ ra, đôi mắt trên đầu con robot đó nhìn anh trông thật lạnh lẽo.
- Đúng vậy! – Ngài thanh tra nói tiếp – Thứ chúng ta đối đầu hôm qua chỉ là một con robot mà thôi.
Thomas lắc đầu nói:
- Không thể nào! Lúc bị bắn khônng phải máu của hắn đã bắn ra sao? Hơn nữa không phải ông cảm nhận được nhịp tim của hắn còn gì. Không lẽ tất cả mọi thứ đều là giả.
- Đúng vậy! – Ngài thanh tra nói và chỉ vào con robot – Hãy nhìn đi, có một đường ống dẫn máu chảy khắp con robot để cho khi bị thương ở đâu thì sẽ có máu bắn ra. Không chỉ súng đạn mà thậm chí khi con roboot này bị trượt chân, đứt tay nó cũng sẽ tiết ra một chất lỏng đỏ đảm bảo giống hệt như một người bình thường. Ở phái ngực trái có một thiết bị co bóp, nếu sờ vào sẽ có cảm giác như tim đang đập vậy. không những thế khắp cơ thể còn lắp đặt những thiết bị phát nhiệt tự động điều chỉnh nhiệt độ cơ thể sao cho giống với người bình thường...
- ... – Thomas ngỡ ngàng trước những gì chứng kiến, ngài thanh tra nói tiếp.
- Không chỉ có thế thôi đâu! – Ngài thanh tra lật bàn tay của con robot lên. – Cậu hãy nhìn đi. trên tay của nó còn có dấu vân tay. Tôi đã hỏi rồi, công ty bảo hiểm của Diego có một cánh cửa phải quét vân tay mới vào được. Ấy vậy mà bấy lâu nay hắn vẫn đi vào công ty mà không có chuyện gì. Điều này cho thấy nó lừa được cả máy quét vân tay.
- ...
- Tóm lại hung thủ đã tạo ra một con robot giống hệt người bình thường không chỉ ở cử chỉ lời nói mà còn cả đến từng dấu vân tay, từng sợi lông tơ.
- Nhưng... – Thomas bình tĩnh lại rồi nói – Ý ông là bấy nhiêu lâu nay cái kẻ tên Diego Dood này chỉ là giả thôi ư? Chỉ là một con robot được điều khiển từ xa. Hắn ta đến công ty, nói chuyện với đồng nghiệp, tiếp xúc với khách hàng, lập ra cái kế hoạch giết người này đều là do một kẻ nào đó trong bóng tối điều khiển ư.
- Đúng vậy! – Ngài thanh tra nói và chỉ lên phần đầu – Cậu có nhìn thấy phần đầu nó không. Đầu hắn có một máy thu tín hiệu. Nó kết nối trực tiếp với tên hung thủ thực sự ở đâu đó. Tên hung thủ đã điều khiển con robot. Khi hắn bắn súng vào đầu không phải là tự sát mà là hắn muốn phá hủy thiết bị thu sóng. Hắn sợ cảnh sát sẽ từ đó tìm ra nơi phát tín hiệu và lần ra nơi ở của hắn.
Thomas vẫn chưa hết bất ngờ nói:
- Nhưng ai lại tạo ra được thứ này chứ!?
- Tôi không biết! – Ngài thanh tra trả lời – Không phải cậu từng nói Marco Dood nghiên cứu về một loại robot có thể cử động linh hoạt giống y như con người ư. Tôi chỉ có thể giải thích rằng ông ta đã thành công không chỉ tạo ra một con robot có thể cử động giống con người mà còn giống hệt con người ở hình dáng bên ngoài. Và sau đó, một kẻ nào đó đã dùng con robot này để trả thù cho Marco Dood.
- ... Nhưng khoan đã! – Thomas nói – Nói như vậy...
- Đúng thế! – Ngài thanh tra trả lời – Tên hung thủ thực sự vẫn đang ở đâu đó ngoài kia. Vụ án... vẫn chưa kết thúc.
*
Trở lại với đêm hôm trước, khi Diego chĩa súng "tự sát", tại một nhà máy bị bỏ hoang khác, có một cô gái đang cố cởi chiếc "mũ bảo hiểm" của mình ra. Gọi là nhà máy bị bỏ hoang nhưng thực chất nhà máy này có điện có nước dường như có sự tồn tại của con người.
- A... – Sau khi tháo thứ thiết bị ở trên đầu mình ra, cô gái đó bắt đầu thở dốc – Hộc... hộc...
- Sao vậy! – Một người phụ nữ khác tiến lại gần nói.
- Hỏng rồi! Hỏng thật rồi! Cảnh sát đã phát hiện ra tất cả. Tôi phải phá hủy con robot để bịp đầu mối.
- ... – Cô gái kia không nói gì và cô gái đầy mồ hôi kia nói tiếp.
- Thật là phí phạm! Tôi đã phải tốn rất nhiều công sức mới tạo ra được con robot đó vậy mà bây giờ lại vào tay của cảnh sát rồi.
- Vậy bây giờ phải làm sao?
Cô gái kia cầm cái thiết bị trông như mũ bảo hiểm trên tay rồi nói:
- Tôi sẽ chế tạo ra một cỗ máy mới, một nhân dạng mới. Và ta sẽ quay trở lại.
.
.
.
.
.
Ngày hôm sau, Thomas và Linda đang đi dạo trên hè phố. Thomas đang đi nhưng tâm trí anh vẫn còn nhớ tới vụ án hôm trước.
"Diego Dood thực sự đã chết! Vậy kẻ điều khiển con robot đó là ai? Tại sao hắn lại muốn trả thù cho Marco Dood."
Thomas cứ nghĩ, nghĩ mãi mà không để ý Linda đang lay mình.
- Thomas! Thomas! – Linda lay lay tay Thomas nói:
- Huh! – Thomas lúc này mới để ý đến cô nói – Em nói cái gì cơ.
Linda ngẩng đầu lên hỏi:
- Anh đang nghĩ đi đâu đấy!
- À! – Thomas tìm cách ứng biến nói – Anh đang suy nghĩ về em đấy!
- Về em!
Thomas nói:
- Rõ ràng lần trước em chê bộ phim này suốt ngày khóc lóc chia tay thế sao lần này lại rũ anh đi xem làm gì?
- Tất cả kà tại anh đấy!
- Tại anh?
- Ai bảo anh cứ dẫn em đi xem mấy cái phim nó chia tay thế này. Ở phần trước, hai nhân vật chính vẫn chưa trở lại với nhau. Thế nên là em phải xem nốt phần 3 xem nó có trở lại hay không?
- Phần 3! – Thomas nói – Anh nghĩ là không đầu. Với tình hình phim đang kiếm ra tiền như này, đạo diễn sẽ không cho hai người đó về với nhau dễ dàng đâu. Họ về với nhau rồi thì phần sau còn nới về cái gì nữa.
- Sao anh toàn mong người ta chia tay vậy?
- Anh chỉ căn cứ vào tình hình thực tế thôi.
- Vậy thì anh sai rồi! – Linda nói và rút điện thoại ra – Đạo diễn đã nói rồi, bộ phim này sẽ kết thúc ở phần 3. Đây này anh em đi.
Thomas nhận điện thoại của Linda và nói:
- Đâu! Anh xem nào!
Thomas nhìn vào điện thoại. Màn hình điện thoại đứng là có bài báo viết về bộ phim nhưng Thomas còn quan tâm đến một thứ khác đó là dòn tin bên cạnh.
"Tin nóng! Đội bóng Iron giải thể do cáo buộc bán độ!"
Thomas đột nhiên mỉm cười và nói:
- Đúng là hắn có khác!
Linda không hiểu hỏi:
- Anh đang nói cái gì thế!
- Không! – Thomas đưa điện thoại lại cho Linda và nói – Không có gì đâu! Mình đi thôi!
Thế rồi, Thomas và Linda vui vẻ đến rạp chiếu phim.
.
.
.
.
.
Trên bầu trời, tuyết bắt đầu rơi nặng hạt.
.
.
.
.
.
Một tuần sau, đạo diễn bộ phim "Đồi tuyết trắng" (bộ phim mà Thomas và Linda xem) lại họp báo và tuyên bố sẽ làm tiếp phần 4 của bộ phim với tựa đề "Lại chia tay".