Thám Tử Bóng Đêm

Chương 67: Những vụ án mạng vùng Saga (1)



Một ngày nọ, Thomas ấn điện thoại trong bóng tối. Trời đã tối, căn phòng cũng tối. Thomas đang nằm trong bóng tối. Anh ta nằm trên giường, gác tay lên trán, muốn ngủ nhưng lại không ngủ được thế là anh ta lôi điện thoại ra chơi. Anh thấy nick của Linda vẫn còn sáng nên anh nhắn.

"Đang làm gì thế!"

Cô nhắn lại:

"Sắp xếp công việc thôi! Thế còn anh!"

Thomas cắn móng tay rồi nhấn vào màn hình nhắn:

"Anh đang không ở Gothic mà ở Saga"

"Saga?" – Linda ngạc nhiên nhắn lại.

"Ừ! Chuyện dài lắm!" – Thomas nhắn lại – "Anh sẽ kể cho em sau."

Linda nhắn lại. Hai người nói với nhau một số chuyện nữa rồi chìm vào giấc ngủ.

*

Chuyện xảy ra vào hai ngày trước, Tiger giao cho anh một vụ kiện khó. Sếp giao việc cho nhân viên thì cũng chẳng có vấn đế gì hết nhưng điều đáng chú ý là vụ kiện không diễn ra ở Gothic mà lại diễn ra ở Saga. Saga là một vùng quê ở miền Đông Xích quốc. Vùng đất nghèo nàn nhưng được cái là nhiều di tích lịch sử. Vùng đất lạc hậu, có điện nước internet đầy đủ nhưng người dân vẫn còn nhiều hủ tục và mê tín lắm. Đặc biết nơi mà anh tới nôi tiếng là nơi có trị an bất ổn. Đó chính là lý do khi công ty của Thomas nhận vụ này thì chẳng có ai muốn đi hết. Hết cách Thomas đành bảo Tiger để anh đến tận nơi xem thế nào. Anh đồng ý, anh chỉ nghĩ là đến giải quyết vụ án thôi chứ không có gì to tát. Nhưng anh đã nhầm, cũng giống như vụ đi dự tiệc lần trước, anh cứ nghĩ là không có gì nhưng đến cuối lại có chuyện lớn. Lần này cũng thế, những nhiệm vụ mà Tiger giao cho không bao giờ là đơn giản và luôn có những vấn đề ngoài ý muốn phát sinh.

Vấn đề đầu tiên là con bé Lunar nó chỉ sai đường.

Thomas chưa bao giờ giải quyết một vụ kiện ngoài thành phố của mình hết, và sáng nay anh dẫn Lunar và Weecas đi theo. Weecar lái xe, Lunar cầm bản đồ chỉ lối. Để đi đến chỗ thân chủ anh phải băng qua một cánh rừng, mà khổ nỗi trên bản đồ nó chỉ vẽ ra cái mảng xanh tượng trưng như vậy thôi. Chính vì thế, cả ba người đi lòng vòng mãi mà vẫn chưa ra khỏi khu rừng.

Trời đã tối, Weecar nhìn lên trên nói:

- Chắc hôm nay phải ngủ tỏng rừng thôi anh ơi!

- Cái gì! – Lunar kêu lên.

Không cần nói cũng biết là cô ta không đồng ý. Đừng nói tới việc cô ta là một phụ nữ ở trong xe với hai người đàn ông mà chỉ riêng việc nhìn rừng núi xung quanh là đã thấy sợ rồi. Nhưng phải biết làm sao bây giờ. Bản đồ thì không có (có cũng không dùng được). Xung quang không người, xe thì sắp hết xăng. Không ngủ ở đây thì chắc là vào rừng cho sói ăn thịt nhỉ. Lunar không đồng ý, cô ta lau người Thomas bảo anh hãy làm gì đó đi. Nhưng Thomas cũng hết cách. Anh ta chẳng thể làm gì mã cũng chẳng biết làm gì. Đúng trong lúc đó thì có một ánh sáng lóe lên. Cả bọn kêu lên. Weecar đang ở bên ngoài cũng chạy vào trong xe. Ngay lập tức một bóng người cầm đèn pin bước tới gần. Thomas quan sát kỹ. Ông ta mặc một bộ đồ đi săn che kín khuôn mặt không thấy gì. Hiểu ra rằng bộ đồ của mình khiến những người kia sợ hãi người đàn ông vội kéo khăn bịt mặt của mình xuống để lộ một bộ mặt gia nua nhưng vô cùng khỏe mạnh. Ngay lập tức ông ta cất tiếng nói:

- Có phải các vị lạc đường đến đây không?

Thomas mở cửa kính ra nói:

- Đúng vậy!

Người đàn ông bỏ nốt chiếc mũ thợ săn của mình ra. Ông ta giới thiệu mình là quản gia của một người chủ sống ở ngôi nhà trên núi kia. Ngôi nhà có ống nhòm. Ngày ngày chủ nhân ngôi nhà đó đều nhìn xuống phía dưới. Hôm nay cũng vậy, ông ta nhòm xuống và thấy cái xe này cứ quanh quẩn quanh đây. Ông ta nghĩ có thể những người này đang bị lạc nên cho người xuống mời họ lên kia.

- Ôi...

Trong chốc lát mắt Weecar và Lunar sáng bừng lên như chết đuối vớ được cọc, chỉ có đôi mắt của Thomas bỗng cau lại như đang suy nghĩ một điều gì đó.

Và rồi, cũng không mất nhiều thời gian nữa. Xe của Thomas được người đàn ông đó chỉ đường lên phái trên ngọn núi.

- Ồ!

Weecar và Lunar đền ngơ ngác vì không nghĩ ở nơi heo hút lại có một ngôi biệt thự to như thế này. Xe được đưa vào trong gara. Cả 3 người đều suy nghĩ xem chủ nhân của ngôi nhà là ai. Weecar lên tiếng: có lẽ chủ nhân của ngôi nhà là một chuyên gia nghiên cứu đất, vì anh biết xung quanh đây có rất nhiều đất hiếm, có thể có một nhà khoa học nào đó mua ngôi nhà ở đây để tiện nghiên cứu. Lunar thì không nghĩ như vậy, cô cho rằng chủ ở đây là một họa sĩ, có thể là một họa sĩ ẩn cư ở đây, ngắm nhìn phong cảnh và vẽ nên những bức tranh thật đẹp. Hai người tranh cãi, không ai chịu nhường ai. Cuối cùng, hai người cùng quay sang Thomas. Anh nhún vai lắc đầu, anh chẳng có suy nghĩ gì hết. Thật ra là có, anh có suy nghĩ. Nhưng anh không muốn nói suy nghĩ của mình ra và anh cũng không muốn suy nghĩ của mình là đúng.

Tối hôm đó, cả ba được đưa đến một bàn ăn thịnh soạn. Hai đứa kia thấy được ăn là sáng mắt lên không suy nghĩ gì nữa. Chỉ có Thomas liếc mắt nhìn sang ông quản gia đứng bên cạnh hỏi xem chủ nhân của ngôi nhà đâu. Ông lão đó từ tốn đáp, ông chủ của họ vốn tính tình lập dị nên không tiếp đón người ngoài. Thomas nói muốn cảm ơn ông ta thì ông quản gia nói sẽ chuyển lời cảm ơn của anh đến ông ấy. Hết cách, Thomas dành ngồi xuống và chuẩn bị cho bữa ăn. Đúng lúc đó, một cô hầu gái bưng một đĩa thức ăn tới. Anh đỡ đĩa thức ăn từ tay cô ta. Trong phút chốc, Thomas giật mình. Ngón tay anh chạm vào tay cô gái. Tay cô ta lạnh hệt như một xác chết. Thomas nhìn chằm chằm vào cô hầu gái đó. Cô ta không chớp mắt cũng chẳng có biểu cảm gì trên mặt. Cuối cùng, không nói gì nữa, Thomas đành đặt đĩa thức ắn xuống và làm như không có chuyện gì.

Sau bữa ăn, cả ba được người quan gia thông báo là ba người có thể vào phòng tắm hơi của biệt thư. Thomas ngạc nhiên, được mời ăn và hộ còn được sử dụng phòng tắm nữa ư. Ông chủ này thật là hiếu khách. Nhưng thế rồi anh lại nghĩ, có ai lại đi tắm sau bữa ăn bao giờ. Anh chẳng bao giờ làm như thế hết. Phải chăng ông chủ nhà này biết ba người đang đói nên mới bảo ba người dùng bữa trước sau đó ông mới thấy quần áo ba người lấm lem quá nên mới bảo ba người đi tắm đi. Tự nhiên anh cảm thấy mình như một người hành khất xin ăn ở một gia đình phú quý nào đó. Anh nghĩ thế nhưng có vẻ như hai đứa bên cạnh không suy nghĩ gì nhiều.

Vì Lunar là phụ nữ nên cô ta được quyền tắm trước. Trong lúc đó, Thomas lẻn ra đằng sau vườn. Anh cố tìm xem phòng của ông chủ nhà nằm ở đâu. Và cũng không mất nhiều thời gian anh đã tìm ra được hắn. Tại một căn phòng ở tầng 2, một người đàn ông mặc áo choàng ngủ, tay chống gậy đang nhìn chằm chằm vào anh. Anh không biết gương mặt này nhưng anh lại quen đôi mắt của hắn.

"Sẹt! Rầm!" Trong chốc lát, bầu trời không mưa mà lại có sấm.

Cũng trong tích tắc, căn phòng mà kẻ đó đang đứng tối om, chỉ có đôi mắt của hắn là hiện lên màu đỏ.

- Hây...

Thomas lùi lại mấy bước lấy đà rồi nhảy lên lan can tầng 2. Tay anh bám chặt vào thanh lan can, dùng hết sức leo lên tầng 2. Thomas vào trong căn phòng. Trong phòng tối om chỉ có tiếng nói phát ra từ đâu đó.

- Tôi không biết là cậu lại có năng khiếu leo trèo như vậy đấy...

- A... – Thomas chạy tới chỗ phát ra tiếng nói.

"Vụt!" Ma cà rồng ấn một cái gì đó. Một mũi tên sượt ngang qua mặt Thomas.

Ma cà rồng ấn thêm một nút nữa:

- Cậu có thể trở thành một tên trộm giỏi.

Một mũi tên phóng ra. Thomas nghe được âm thanh trong bóng tối chúi người xuống. Mùi tên cắm thẳng vào tường. Thomas tiến tới. "Vụt!" Một chiếc bàn gỗ di chuyển đến chỗ anh. Anh co chân đạp thẳng chiếc bàn đó qua một góc.

"Vụt! Vụt! Vụt!" Thomas đẩy một cái và đạp một cái. Những chiếc bàn bị đạp ra những góc khác nhau. Nhưng chúng không dừng lại vẫn di chuyển về phía Thomas.

"Kít!!!" Thomas Thomas nhắm mắt lại cảm nhận được tiếng bàn "kít" trên mặt đất.

Ma cà rồng ấn một cái nút và nói:

- Nếu tôi và cậu hợp tác chúng ta có thể...

- A... a... a...

Thomas hét lên một tiếng rồi đạp chiếc bàn đang hướng về phía mình về phía hắn.

- A...

"Rầm!" Ma cà rồng ngã nằm ra đất.

"Cạch!" Chiếc điều khiển văng ra.

Ma cà rồng với tay đến chiếc điều khiển. Thomas nhanh chân chạy đến dẫm lên chiếc điều khiển.

- A...

Thomas dẫm lên chiếc điều khiển, dẫm lên luôn cả tay hắn.

- A... a... – Hắn ta chỉ có thể kêu lên như thế rồi chịu thua.

- Nói! – Lúc sau, khi đèn đã được bật, Thomas mới túm cổ hắn hỏi – Cậu đang làm gì ở đây? Tại sao lại muốn hại tôi?

Ma cà rồng thở dài nói:

- Gì thế! Đây là cách cậu đối xử với ân nhân của mình hay sao?

- Ân nhân? – Thomas hỏi.

- Chứ còn sao nữa! Không có tôi thì tối nay cậu ngủ trong rừng rồi. Mà trời có vẻ sắp mưa đấy. tôi cho các cậu ăn, các cậu tắm. Các cậu không cảm ơn tôi thì thôi lại đối xử với tôi như thế này à? – Ma cà rồng thản nhiên nói.

- Nhưng tại sao cậu lại ở đây? Cậu theo dõi tôi đấy à?

- Tôi phải hỏi câu đó mới đúng. Tại sao cậu lại ở đây? Có phải cậu theo dõi tôi không?

- Huh!

- Tôi đã nói với cậu rồi! – Ma cà rồng giải thích. – Cái quán bar kia chỉ là một trong số rất nhiều căn cứ mà tôi lập ra để thu thập thông tin thôi. Và ở đây cũng vậy. Ngôi biệt thư này là một trụ sở để tôi thu thập thông tin ở Saga này. Bình thường tôi ở Gothic (trong cái quán bar đó) nhưng cũng thỉnh thoảng tôi đi đến nơi khác chỉ đạo đàn em của tôi làm ăn thế nào. Tuần này tôi đến đây để kiểm tra thì vô tình thế nào cậu lại đến đây thôi. Thế đã được chưa...

- Ờ... – Thomas bắt đầu bị thuyết phục nhưng vẫn chưa bỏ hắn ra. – Thế tại sao cậu lại cho tên bắn vào tôi hả? Cậu có biết nguy hiểm lắm không?

- Haiz!!! – Ma cà rồng lại thở dài một tiếng nữa. – Cậu hãy nhìn những mũi tên đó đi. Đó đề làteen đồ chơi.

Ma cà rồng giải thích:

- Đây là cái hệ thống tôi mới lặp đặt cho cái nhà này. Nhân có cậu đây tôi muốn thử một chút thôi nhưng tất cả các mũi tên đã được tôi thay bằng đồ chơi rồi. Vô hại rồi! Như thế đã được chưa?

- Ờ... được... – Thomas nhìn những mũi tên rồi nói.

- Vậy có phải cậu nên bỏ tôi ra không?

- Ờ... đúng...

Thomas bỏ áo hắn ra nhưng anh bỏ một cách đột ngột quá khiến Ma cà rồng như bị chao đảo suýt ngã.

- Ấy... a...

"Vụt!" Thomas nhanh tay đỡ lấy hắn. Ma cà rồng càu nhàu.

- Tôi nói cậu thả tôi ra chứ có nói cậu thả một cách đột ngột như vậy đâu.

- Tôi xin lỗi! – Thomas nói.

Không gian bỗng trở nên im ắng. Đúng lúc đó, Lunar đi qua. Thomas nhớ lại phòng tắm ở tầng 2 mà căn phòng họ đang đứng cũng là ở tầng 2. Và không hiểu gì khi Lunar đi ngang qua cánh cửa lại mở thế là cô ta nhìn thấy hết khung cảnh bên trong. Ma cà rồng ngã, Thomas ôm lấy lưng hắn, ở tư thế này hai người như thể đang khiêu vũ ấy.

- Hả... – Lunar lấy tay che miệng rồi vội vã bỏ đi.

- Này... – Thomas bỏ tay ra, với tay gọi cô bé nhưng Lunar không quay đầu lại.

"Rầm!" Ma cà rồng không có ai đỡ ngã "rầm" xuống đất.

Ma cà rồng đứng dậy và nói:

- Tại sao con bé kia lại chạy đi nhỉ?

- Tôi nghĩ nó đang nghĩ chúng ta yêu nhau.

- Cái gì? – Ma cà rồng hốt hoảng hỏi.

- Cậu có nhớ cái vụ án của bạn tôi không? Sau vụ đó nó tưởng tôi với cậu yêu nhau.

- Vãi! Nhưng mà lần đó tôi đeo mặt nạ còn lần này tôi cải trang mà, sao nó nhận ra tôi được.

- Tôi chịu! – Thomas nói – Đầu óc con bé này nó hay tưởng tượng ra mấy cái vớ vẩn lắm. Chẳng biết kịch bản gì đang diễn ra trong đầu nó đâu.

Và thế là, buổi tối hôm đó, chính xác hơn là buổi tối tồi tệ hôm đó đã kết thúc như vậy. Sau khi Thomas tắm xong, Ma cà rồng sắp xếp cho bọn họ mỗi người một phòng ngủ khác nhau. Hắn cho anh ở một căn phòng cuối hành lang. Căn phòng rộng lớn chỉ có mỗi cái giường. Cửa sổ thì có song sắt, nhìn như kiểm anh đang ở trong nhà tù vậy. Thomas thầm nghĩ liệu có phải hắn đang cố tình trả thù mình không nhỉ? Và với suy nghĩ đó Thomas bắt đầu chìm và'o trong giấc ngủ...

... À, mà thật ra thì anh ta cũng chưa ngủ đâu, anh ta còn nhắn tin điện thoại chán chê rồi anh ta mới ngủ cơ.

*

Sáng hôm sau, Thomas và hai người kia lái xe đến sở cảnh sát. Lunar không nói gì về chuyện hôm qua. Cô không nói, anh cũng chẳng hỏi. Anh không biết cô đang nghĩ cái gì nữa nhưng anh biết không nên để Lunar chú ý quá nhiều đến Ma cà rồng. Hơn ai hết anh hiểu Ma cà rồng là một người bạn mà anh không thể giới thiệu với ai. Không thể giới thiệu với Linda, Weecar càng không thể giới thiệu với Lunar. Chính vì thế nếu cô không nói anh cũng chẳng muốn khơi lại làm gì.

Sau khi đi qua rừng cây, xe vào thị trấn và dừng lại trước sở cảnh sát. Đến phòng gặp mặt, cả ba được gặp cảnh sát Lucar Leweis. Sau khi làm một số thủ tục hành chính. Cả ba được dẫn đến gặp thân chủ của mình.

Thân chủ của anh là một người đàn ông gầy gò (chẳng biết anh ta vốn đã gầy như vậy hay do suy nghĩ nhiều quá nên gầy vậy nữa). Tên anh ta là Dominic Green. Vụ án mà anh ta vướng phải là một vụ án xảy ra vào thứ hai tuần trước.

Vào tuần trước, thị trấn Saga xảy ra một vụ án mạng. Nạn nhân được xác nhận là Octavis Ismal, 32 tuổi. Dáng người cao ráo, mắt vàng, tóc đen. Làm bảo vệ tại ngôi đền Shiva. Nguyên nhân cái chết là do bị một con dao đâm vào bụng mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong. Hiện trường là căn phòng nơi các tăng nhân tu luyện tại đền Shiva. Thời điểm tử vong được xác nhận là khoảng từ 2 gờ 30 đến 3 giờ 30 phút chiều thứ hai tuần trước. Những người đầu tiên phát hiện ra vụ án bao gồm:

Dominic Green, bảo vệ và cũng là nghi phạm số một của vụ án.

Steven Hopwood, người cùng bảo về ngôi đền với Dominic.

Amen Brains, người chủ trì lễ hội với nhiệm vụ dẫn khách đi thăm quan.

Xavier Leech, ông chủ công ty tài chính đến thăm quan và đang định đầu tư vào ngôi đền.

Thelly Morton, kế toán của Amen Brain, tình cờ đi ngang qua ngôi đền.