“Công tử, tướng quân không có khả năng mở rộng cửa thành, từ bỏ trấn thủ Tắc Bắc, nói một câu khó nghe, tướng quân bảo vệ Tắc bắc, không phải vì vương triều Hạ gia, mà là vì bá tính sau tòa thành nơi phương bắc kia”
“Tướng quân trấn Tắc Bắc, chỉ vì bá tánh mà thủ ở biên giới, đây là lời khen của Trương Thủ Phụ với Tướng quân, cũng là một phân tích đầy châm biếm.”
Triệu Tinh Hà nói.
La Hồng nghe vậy, trong lòng không khỏi chấn động.
Không nghĩ tới lão cha kia của hắn hóa ra là một người tốt chí hướng rộng lớn như vậy, đáng tiếc, sinh ra một nhi tử Đại Phôi Đản như hắn.
“Cho nên, Thái tử đã chuẩn bị cho Sở gia tới tiếp nhận 30 vạn hắc kỵ……”
“Mà người tiếp nhận là vị thiếu niên thiên kiêu danh chấn thiên hạ của Sở gia, Sở Thiên Nam, tới tiếp nhận 5000 hắc kỵ mà mạt tướng đang quản lý.”
Triệu Tinh Hà cảm khái nói một câu.
“Sở Thiên Nam…… vị đệ nhị Hoàng bảng kia?”
La Hồng kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, rất yêu nghiệt, cho dù là Gia Luật Sách mà đối đầu cùng Sở Thiên Nam cũng sẽ bị đè xuống đánh.”
“Lúc ấy, quận chúa Trường Bình cũng mời Sở Thiên Nam vào Thiên Cơ bí cảnh, nhưng Sở Thiên Nam mới vừa nam chinh trở về, không có hứng thú đi, nếu không…… Lúc ấy trong Thiên Cơ bí cảnh, công tử nguy rồi.”
Triệu Tinh Hà nói.
Có thể được Triệu Tinh Hà - một vị thống lĩnh hắc kỵ đánh giá như vậy, thiên phú của tên Sở Thiên Nam này thật sự mạnh đến đáng sợ.
“Sở Thiên Nam dù chỉ là Tứ phẩm, nhưng trên thực tế, tùy lúc đều có thể tiến vào Tam phẩm, chiến lực có thể đánh ngang tay với Tam phẩm, hơn nữa, trên phương diện cầm binh, cũng kế thừa tài bày mưu lập kế của Sở Vương, là ngôi sao sáng lóa mắt mới xuất hiện trong những thiên tài đương thời.” Triệu Tinh Hà cảm khái nói.
Nói ngắn gọn, đối với La Hồng mà nói, đây là một con mãnh hổ.
So với Gia Luật Sách còn là mãnh hổ khó giải quyết hơn.
La Hồng cũng hít sâu một hơi.
“Cho nên, mạt tướng cố ý đến đây nhắc nhở công tử, chạy lên Đông Sơn, có Phu Tử che chở, trừ khi Hạ hoàng xuất quan, nếu không, không có người nào có thể đả động tới công tử.”
Triệu Tinh Hà nghiêm túc nói.
“Triệu thúc, cuối cùng có một vấn đề……”
La Hồng ngẩng đầu, nhìn về phía Triệu Tinh Hà, “Người đến áp giải ta vào kinh…… Là ai?”
Triệu Tinh Hà ngưng mắt: “Ngự sử u Dương Phi.”
La Hồng nghe vậy, khóe miệng hơi giương lên.
Biểu tình này làm Triệu Tinh Hà ngẩn ra.
“Lên đỉnh Đông Sơn? Thái tử đã làm đến như vậy, bản công tử có thể nhẫn nhịn sao?
La Hồng vỗ bàn, nói.
Khóe mắt Triệu Tinh Hà hơi nhảy lên, công tử rốt cuộc muốn làm gì?
Lại thấy ánh mắt sáng rỡ của La Hồng nhìn chằm chằm ông: “Triệu thúc, quân lệnh không phải lúc nào cũng phải nghe theo, huống chi, thái tử còn không phải là quân…… Kẻ hèn thái tử kia nếu muốn ta vào kinh ta sẽ theo phụng bồi hắn ta.”
“Ngươi cam tâm sao?!”
“Dựa vào cái gì? Chỉ bằng hắn ta là Thái tử à??”
Đôi mắt của La Hồng càng thêm lấp lánh.
Triệu Tinh Hà cũng không khỏi ngưng mắt.
“Từ khi lão cha ta bắt đầu tái nhậm chức, các loại phong ba liền không ngừng quay quanh ta cùng Tiểu Tiểu, bao nhiêu người muốn giết chúng ta? Tà tu, thích khách vương triều, sát thủ, bao nhiêu lần sát khí càn quét quanh thân ta, bản công tử không nghẹn khuất sao?”
“La gia ta trấn thủ Tắc Bắc, ngăn cản trăm vạn quân Kim Trướng Vương Đình, không có công lao cũng có khổ lao mà…… Dựa vào cái gì đối xử với chúng ta như vậy? La gia chúng ta xứng đáng phải chịu tội sao?”
La Hồng nói.
Theo lời nói của La Hồng, hô hấp của Triệu Tinh Hà dồn dập lên.
Bàn tay đầy vết chai của ông đột nhiên nắm chặt, nhìn chằm chằm La Hồng, ông có trực giác, La Hồng còn muốn nói ra những lời kinh thiên động địa.
“Mệnh bản công tử đã cực khổ trong vô số lần ám sát, sống sót trong những lần tà tu đuổi giết, cái tên thái tử chó má kia, dựa vào cái gì mà nói lấy là lấy đi được?”
“Hắn ta là cái thá gì?!”
La Hồng nói, lời nói ngày càng vang dội, có khí phách.
Triệu Tinh Hà nhìn chằm chằm La Hồng.
Trong miệng chỉ còn lại tiếng nỉ non: “Quân lệnh không phải lúc nào cũng nghe theo…”
Sau đó, ông đứng dậy, giáp trụ leng keng.
“Công tử, tướng quân lệnh ở trong tay người, có chuyện gì xảy ra, hãy sử dùng nó.”
“Ta Triệu Tinh Hà thống lĩnh thứ bảy hắc kỵ, liền vĩnh viễn nghe lệnh tướng quân mà hành sự.”
Triệu Tinh Hà nhìn thật sâu vào La Hồng.
Ông đã xem nhẹ quyết tâm của La Hồng.
Ông vốn tưởng rằng La Hồng sẽ giống tướng quân, là hạng người trung hậu thành thật, nhưng, ông đã sai rồi……
Vị công tử này, so tướng quân càng thêm bá đạo.
Sau đó, Triệu Tinh Hà mang khôi giáp lên, xoay người ra khỏi La Phủ.
Trong chính sảnh, La Hồng mang một thân bạch y đứng lặng, hắn nhìn thân ảnh hắc giáp kia dần dần khuất bóng.
Sau đó bước đến tòa đình trong La Phủ, nhìn hoa sen nở rộ kiều diễm, còn có hai con cá vàng trong hồ sen vô tư nhẹ nhàng bơi, khóe miệng hơi nhếch lên.
La Hồng không định lên Đông Sơn nhưng hắn vẫn phải đến Đông Sơn.
Hắn biết, sự việc kế tiếp sắp phát sinh sẽ đáng sợ như mưa rền gió dữ.
Hắn cần phải quan tâm đến người bên cạnh hắn.
Đi tới viện của La Tiểu Tiểu, La Tiểu Tiểu đang được tỳ nữ Hồng Tụ phụng dưỡng, ăn dưa hấu ướp lạnh.
“Ca, tới cùng ăn đi.”
La Tiểu Tiểu ăn đến khóe miệng đầy hạt dưa hấu, cười nói.
Hồng Tụ đứng dậy, hơi hơi khom người.
Nàng phát hiện thần thái công tử không đúng lắm.
“Hồng Tụ, giúp Tiểu Tiểu thu thập hành lý một chút, ta mang các ngươi lên đỉnh Đông Sơn.” La Hồng nói.
Sắc mặt Hồng Tụ hơi rung động.
“Vâng.”
Nàng không hỏi vì cái gì, nhưng, nàng biết, nếu công tử đã đưa ra quyết định này, chứng minh La gia có khả năng gặp phải nguy cơ rất lớn.
Hiện giờ, Trần quản gia không có ở đây, có lẽ chỉ có Tắc Hạ Học Cung trên đỉnh Đông Sơn mới có thể che chở được bọn họ.