Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 247: Vây Đánh, Phá Quân! (2)



Hồng Tụ đi thu thập hành lý, La Hồng ngồi ở trước mặt La Tiểu Tiểu, nhận lấy một mảnh dưa hấu mà La Tiểu Tiểu đưa cho hắn, cắn một ngụm.  

Sự ngọt ngào tràn vào trong khoang bụng.  

“Ca ăn ngon chứ?!” La Tiểu Tiểu vui vẻ nói.  

Tiểu nha đầu chính là như thế, có ăn, nàng liền đơn thuần vui vẻ.  

La Hồng cười, gật gật đầu.  

Cũng không nói gì thêm, liền cùng La Tiểu Tiểu ở trong sân ăn dưa.  

Chỉ chốc lát sau, Hồng Tụ đã thu thập xong bọc hành lý.  

“Đi.”  

La Hồng bỏ vỏ dưa hấu xuống, xoa xoa tay, bế La Tiểu Tiểu lên, nói.  

Hồng Tụ đuổi kịp.  

Ba người mới ra khỏi sân, liền gặp được Triệu Đông Hán cùng Tiểu Đậu Hoa trở về từ tửu lầu.  

La Hồng liếc Tiểu Đậu Hoa một cái, nhìn kiếm Địa Giao đã biến mất trong lồng ngực Tiểu Đậu Hoa, kiếm Địa Giao hẳn đã bị Trần quản gia gọi đi rồi.  

Trong mi tâm hắn, kiếm Thiên Cơ nhanh chóng hiện lên.  

Lại tìm một cái vỏ kiếm, đem kiếm Thiên Cơ bỏ vào vỏ, vứt cho Tiểu Đậu Hoa.  

“Đuổi theo.”  

“Đừng chạy loạn.”  

La Hồng nói.  

Trong lòng Tiểu Đậu Hoa rùng mình, vội vàng ưỡn ngực, hóp bụng, ngẩng đầu, nâng mông, không dám thở mạnh  

Ánh mắt của công tử…… đáng sợ quá!  

Triệu Đông Hán cũng nhận ra tình thế không thích hợp, vác đao đuổi theo.  

Đoàn người ra khỏi La Phủ, trực tiếp đi về hướng Đông Sơn.  

Rất nhanh, đã đến giữa sườn núi.  

Lý Tu Viễn nằm nghiêng dưới một gốc hoa đào nhìn sách thánh hiền, nhìn thấy đoàn người La Hồng, không khỏi nhướn mày kinh ngạc.  

“Tiểu sư đệ, Học Cung có quy củ của Học Cung, không thể mang quá nhiều người tiến vào được đâu.”  

Lý Tu Viễn mở miệng nói.  

“Nhị sư huynh, gia muội tuổi còn nhỏ, lại có kẻ thù tìm đến gây sự, sợ nguy hiểm đến gần nàng, nhị sư huynh giúp tiểu sư đệ chăm sóc nàng một thời gian được không?”  

La Hồng nghiêm túc chắp tay nói.  

Lý Tu Viễn thấy bộ dáng nghiêm túc lúc này của La Hồng, tức khắc híp híp mắt.  

Trong lòng không khỏi thở dài.  

Nếu y nói không muốn, có phải tiểu sư đệ không nói hai lời liền hắc hóa hay không, chuyển hướng tu luyện sang tà đạo?  

Lý Tu Viễn y vì để cho tiểu sư đệ tiến xa trên con đường chính đạo đã rầu thúi ruột.  

“Được thôi”  

Lý Tu Viễn nói.  

Ngay sau đó, khẽ phất tay áo một cái.  

La Hồng nắm bàn tay nhỏ của La Tiểu Tiểu liền biến mất tại chỗ, khi lần thứ hai xuất hiện, đã ở dưới cây hoa đào, bên cạnh Lý Tu Viễn.  

La Tiểu Tiểu mở to hai mắt nhìn, có vài phần hoảng hốt cùng sợ hãi.  

“Ca……”  

Nàng mở miệng nói khẽ.  

La Hồng cười an ủi, nói: “Tiểu Tiểu đừng sợ, người này chính là nhị sư huynh của ca, là một người rất ôn nhu.”  

Lý Tu Viễn tức khắc hướng về phía La Tiểu Tiểu nở một nụ cười ôn nhu.  

La Tiểu Tiểu thấy thế, oa một tiếng, khóc lớn.  

Không khí tức khắc có chút xấu hổ.  

……  

Cùng lúc đó.  

Cửa thành huyện An Bình mở ra.  

Từng con khoái mã gào thét tiến vào thành, vó ngựa đạp trên nền gạch xanh.  

Một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá bay nhanh trên đường, rất nhiều binh lính vây quanh, đằng đằng sát khí, dũng mãnh vào huyện An Bình.  

Rất nhiều môn khách giang hồ trong thành bị một màn này dọa sợ.  

Đám binh lính này phân thành 2 đội, một đội trên người ăn mặc giáp trụ, một đội mặc chế phục áo gấm.  

Đây binh mã đến từ Binh Bộ, cùng Đại Lý Tự!  

Lại thấy đám binh sĩ đó giục ngựa nện bước trên đường dài ở Huyện An Bình như trường long quét qua.  

Rất nhanh đã vây chặt La Phủ.  

Huyện An Bình.  

Một tên lính thủ thành vội vội vàng vàng chạy tới, vọt vào hậu đường nha môn.  

Lưu huyện lệnh đang ngồi ở hậu đường, nói chuyện phiếm với Lạc Phong.  

Trong khoảng thời gian này, huyện An Bình thực sự náo loạn, vô số môn khách giang hồ đều tập trung ở huyện thành, khiến cho công cuộc trị an của toàn bộ huyện An Bình trở nên vô cùng đau đầu.  

Lưu huyện lệnh không ngừng cười khổ, điều đáng giận nhất chính là người đầu têu việc này ông ta không đắc tội nổi, thật sự không thể trêu vào.  

Ông ta nên làm gì bây giờ?  

Ông ta chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ, ông ta cũng rất tuyệt vọng.  

Nghĩ đến việc này, Lạc Phong, Tử Vi, Phương Chính phía sau Lưu huyện lệnh nhìn ông ta đầy thông cảm.  

Cho dù là tri phủ Giang Lăng gặp phải chuyện này cũng sẽ đau đầu chứ đừng nói đến một huyện lệnh nho nhỏ.  

Bỗng nhiên.  

Lính thủ thành sắc mặt hoảng loạn vọt vào.  

“Lưu đại nhân! Không ổn rồi! Có một đội binh mã đến từ kinh thành muốn vào thành, bọn họ đang cầm thủ dụ của Thái Tử, thuộc hạ không dám ngăn cản!”  

Tên lính nói liếng thoắng.  

Lưu huyện lệnh nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.  

Cái gì, thủ dụ của Thái Tử?  

Lạc Phong, Tử Vi và Phương Chính cũng bị chấn động, binh mã từ kinh thành tới cũng không phải là việc nhỏ, so với những tên môn khách giang hồ lang thang đến huyện An Bình còn phiền toái và khó xử lý hơn nhiều!  

“Bây giờ, những binh mã đó đang đi về hướng nào?”  

Lưu huyện lệnh vội vàng đứng dậy, nói.  

“Hình như…… hướng thẳng đến La Phủ!”  

Thủ vệ cổng thành nói.  

Lời này vừa dứt, nháy mắt, không khí trong hậu đường thay đổi.  

Đôi mắt Lạc Phong ngưng đọng, tựa hồ đã hiểu ra sẽ có đại sự gì sắp xảy ra.  

“Xem ra, huyện An Bình muốn yên ổn cũng không dễ dàng rồi……”  

Lạc Phong nhìn về phía Lưu huyện lệnh, ông ta đã sớm cười khổ không thôi, khuôn mặt xám đen như tro.  

Đoàn người vội vàng ra huyện nha, chạy về phía La phủ.  

……  

“Hí hí hí ~”  

Xa phu kéo chặt dây cương khiến cho ngựa kéo xe ngựa yên tĩnh lại, chân ngựa đạp đạp về sau mấy cái, thùng xe hoàn toàn ổn định.  

Vải mành xốc lên, u Dương Phi thân mặc cẩm bào tam phẩm, đầu đội mũ quan, sắc mặt lạnh lẽo từ trong xe ngựa đi ra.  

Ông ta khẽ chỉnh lại vạt áo trên người, đáy mắt có sát khí ẩn nhẫn kích động.  

Xa phu liếc mắt nhìn u Dương Phi một cái, u Dương Phi gật đầu với ông ta.  

Ở hai bên sườn xe ngựa, từng con tuấn mã cường tráng thở phì phò, cùng với bộ binh dũng mãnh được trang bị áo giáp toàn thân, cùng với sứ giả Đại Lý Tự vững chắc trên lưng ngựa, khuôn mặt lãnh khốc.