Sau khi bước ra bước cuối cùng, khung cảnh xung quanh dường như mất đi một lớp sương mù che phủ.
Vẫn là con đường đá đó, vẫn là rừng cây xung quanh nhưng thấp thoáng phía xa, Trần Cảnh đã thấy một tháp cao, chứng tỏ ảo trận đã hoàn toàn bị phá.Vui mừng cười lớn, Trần Cảnh mau chóng bước về phía trước.
Lần này không cần phải đi quá lâu, chỉ chừng mười phút, Trần Cảnh đã thấy một cánh cổng lớn, tòa tháp cao ở ngay trên cảnh cổng này.
Cổng thành cũng không quá cao lớn, hơn nữa ngoài cổng thành thì không hề có tường ngăn hay kiến trúc gì khác.Bên trên cổng thành có một tấm biển lớn, có ghi mấy chữ : Lạc Thần bí cảnh.
Trần Cảnh nhìn đi nhìn lại cũng không hề thấy một thứ gì liên quan đến mấy chữ đó.
Xung quanh thì toàn là cây cối, cậu thử vòng qua cánh cổng, đi ra phía sau nhưng cũng toàn là cây cối, thậm chí cả một con đường đá cũng không có.Mà rõ ràng phía trước thấy được cổng thành có hai cánh cửa lớn đang đóng, nhưng ở phía sau thì lại chỉ có tường đá, không hề có lối ra nào.
Này rốt cuộc là có chuyện gì, không lẽ hai cánh cổng phía trước chỉ để trang trí.Mang theo sự khó hiểu, Trần Cảnh quay trở lại phía trước cổng thành, bước lên trước cánh cổng đang đóng, hai tay nắm lấy hai vòng sắt trước cửa, dùng sức kéo mạnh ra.Cánh cửa này cũng khá nặng, Trần Cảnh phải vận cả khí lên mới, lại dùng hết lực mới có thể kéo một bên cánh ra.
Mà cảnh tượng bên trong khiến Trần Cảnh kinh ngạc.
Nó không phải tường đá, cũng không phải lối đi mà là một màng sáng màu trắng ngọc, trên đó thỉnh thoảng lại có những gợn sóng nhỏ uốn lượn, nhìn như mặt nước được dựng thẳng lên vậy.Trần Cảnh thoáng chần chừ, rốt cuộc cánh cửa này dẫn đi đâu? Cậu có lên tiếp tục tiến vào trong hay không? Hay là đợi mấy chiếc khóa thời không hồi phục hoàn toàn, lại quay lại tụ hợp với lão quản gia Trần Quân rồi mới tiếp tục tiến vào cánh cửa đó.Do dự một lúc, cuối cùng Trần Cảnh quyết định sẽ tiến vào, đã đi đến tận đây, lại vượt qua được ảo trận thì không có lý do gì lại bỏ dở giưã chừng.
Hạ được quyết tâm, Trần Cảnh hít sâu một hơi, dứt khoát đi vào trong màng sáng.Một cảm giác mát lạnh truyền tới, Trần Cảnh rùng mình một cái.
Nhưng cái cảm giác mát lạnh cũng không tồn tại lâu, thoáng chốc Trần Cảnh đã bước qua nó, đặt chân sang bên kia của màng sáng.Khung cảnh trước mắt khiến Trần Cảnh ngẩn người, không ngờ sau màng sáng đó lại là một thế giới khác, lối vào nằm ở ngay một vách đá cao nên có thể dễ dàng hướng tầm mắt ra xa.
Chỉ thấy trước mặt là cả một bình nguyên rộng lớn vô cùng.Mà trên bình nguyên lại có những ngọn núi cao tới ngàn mét, những con dông rộng cả trăm mét chạy dài đến tận cuối đường chân trời.
Này rốt cuộc là chuyện gì? Nhìn không gian này có lẽ không kém hơn với diện tích của cả tòa di tích kinh thành bên ngoài.Chợt nhớ đến một đoạn ghi chép cổ xưa, đây có thể là bí cảnh không gian mà truyền thuyết vẫn hay nhắc đến.
Bí cảnh không gian là loại bí cảnh mà nó tồn tại độc lập với không gian của giới.
Tuy cửa vào của nó ở giới này nhưng thực chất nó lại nằm độc lập trong không gian vũ trụ.Bí cảnh không gian phải do những ngự khí sư đạt đến cấp thánh nhân trở lên, dùng sự hiêủ biết về không gian và sức mạnh của mình mạnh mẽ tạo ra một vùng không gian độc lập trong vũ trụ.Nhưng sử sách ghi lại dù là thánh nhân nhưng cũng chỉ tạo ra được những bí cảnh không gian có kết cấu tương đối yếu, diện tích cũng không thể quá lớn.
Nhưng cái bí cảnh này không gian thậm chí còn rộng hơn cả di tích kinh thành, vậy rốt cuộc người tạo ra nó có tu vi như thế nào?Đến hiện giờ cảnh giới cao nhất mà Trần cảnh biết chỉ là Thánh nhân, ở bên trên còn co scấp bậc gfi không thì cậu hoàn toàn mù tịt.
Dù sao đến Thánh nhân cũng đã là một điều cao xa rồi, nên nhớ cả Hồng Bàng nhân giới hiện nay cũng không có nổi một thánh nhân nào.Mà lúc này, một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào người cậu, trên mu bàn tay xuất hiện một ấn ký hình chim lạc màu tím nổi bật.
Trần Cảnh giật mình, lấy tay sờ vào ấn ký, nó không mang lại cảm giác gì cho cậu, nhưng nó như một vết săm trên da thịt, dù cố gắng như thế nào cũng không thể xóa được.Đã không thể xóa được, hơn nữa nó cũng không gây hại gì cho cậu, Trần Cảnh dứt khoát vứt bỏ suy nghĩ mông lung trong đầu, hướng mắt ra xung quanh.
Ngọn núi cậu đang đứng cũng là một trong số những ngọn núi cao ở bình nguyên này, từ chỗ cậu đứng có một con đường lát đá chạy thẳng xuống ngang núi.Men theo con đường, Trần Cảnh có thể thấy rõ trước đây nơi này thường xuyên có người ở.
Dọc theo đường đi, các kiến trúc để sinh sống, tu luyện rất nhiều.
Có lẽ đây là một nơi tu luyện chuyên dụng của hoàng gia.Đến cuối con đường đá, Trần Cảnh trông thấy một tấm bia lớn, mà trên đó ghi lại những thông tin về khu bí cảnh này.
Nó được ghi bằng lại bằng giới ngữ thay vì cổ ngữ nên Trần Cảnh có thể dễ dàng đọc được nội dung ghi trên đó.Quả nhiên như những gì Trần cảnh đoán, bí cảnh này là nơi chuyên dùng cho việc tu luyện của hoàng gia.
Hơn nữa yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, không phải ai cũng có thể ra vào.Yêu cầu đầu tiên đó là trước năm mười bốn tuổi phải tiến được vào bí cảnh, nếu sau mười bốn tuổi vẫn chưa thể tiền vào thì sẽ không bao giờ vào được nữa.
Cửa ải nhất định phải qua nếu muốn tiến vào bí cảnh chính là phải vượt qua được ảo trận mà lúc đầu Trần Cảnh đã phá giải.Ảo trận này tên là “ Tứ quý thập biến trận”, chỉ khi phá vỡ được ảo trận mới có thể tiến vào Lạc thần môn, chính là cánh cổng mà Trần Cảnh đã bước vào đây.
Thời hạn tối đa là mười ngày, nếu mười ngày vẫn chưa thể phá trận sẽ bị đẩy về trận pháp truyền tống ban đầu, chỉ có thể đợi lần kế tiếp.Bước qua “ Lạc thần môn”, mỗi người sẽ được đánh một ấn ký hình chím Lạc trên mu bàn tay.
Tuy nhiên không phải ấn ký nào cũng giống nhau.
Tùy vào tiềm lực của mỗi người mà ấn ký sẽ có độ đậm nhạt cũng như màu sắc khác nhau.Thấp nhất là màu xanh lục, lần lượt tiếp theo là lam, cam, đỏ, vàng, tím, tổng cộng sáu cấp.
Mà của Trần Cảnh lại là màu tím, cũng có nghĩa tiềm lực của cậu được đánh giá ở mức cao nhất.
Nhưng trong đó lại không nói rõ là dựa vào đâu để đánh giá.Mà bên dưới những nội dung này chính là sơ đồ khái quát của bí cảnh.
Nhìn vào sơ đồ, Trần Cảnh hít một hơi lạnh, nhìn vào số lượng những cái tên chi chít trên đó, số lượng không ít hơn ngàn cái.
Cũng có nghĩa nói, chỉ riêng các khu vực tu luyện trong bí cảnh đã có hơn ngàn địa điểm.Này rốt cuộc đã có bao nhiêu người từng ở đây? Khu dược viên khổng lồ, tòa hoàng thành hùng tráng, đến giờ là bí cảnh rộng lớn này.
Rốt cuộc vương triều cổ đại của các vị Thánh vương hùng mạnh đến mức nào.Trần Cảnh suy đoán mỗi địa điểm chỉ tính có mười người tu luyện thường xuyên, vậy chẳng phải nơi đây chí ít có một vạn người cùng tu luyện hay sao.
Nên nhớ đây không phải là địa điểm thông thường, phải trải qua quá trình kiểm tra nghiêm khắc mới có thể tiến vào, người tiến vào ai cũng là kẻ có tài chí và tư chất tu luyện cực cao.Tứ quý thập biến trận đối với những tên thiếu niên dưới mười bốn tuổi nào phải cái đề bài dễ.
Như Trần Cảnh có thể coi là thuộc hàng tư chất đỉnh cao trong cùng thế hệ rồi, vậy mà còn cần tới ba ngày mới có thể phá giải.Trần Cảnh thử phỏng đoán nếu đem toàn bộ con em của họ Trần tống vào cái ảo trận đó, trong mười ngày liệu sẽ có bao nhiêu người phá giải được.
Suy đi tính lại, con số tuyệt đối không thể vượt quá hai trăm người.Mấy đứa có tư chất tốt nhất của dòng họ Trần Cảnh đều học cùng chúng thời gian dài, tất cả chỉ hơn trăm đứa.
Tính cả những đứa bên ngoài thì cùng lắm cũng chỉ gần trăm nữa là cùng, này còn kém xa con số vạn người.
Đến một phần năm mươi còn chưa đạt tới nói gì đến so sánh.Bỏ qua sự rung động trong lòng, Trần Cảnh nhìn sang tấm bia bên cạnh, đây là một tấm bia cao khoảng chục mét, trên đó viết chi chít những cái tên, có lẽ phải tới hàng vạn.
Những cái tên mang theo màu sắc khác nhau, độ to nhỏ cũng khác nhau.
Mà theo ghi chú, đây là tấm bia ghi lại thứ tự những người đã vượt qua thử thách để bước vào Lạc thần môn.Người càng dùng ít thời gian thì xếp hạng càng cao.
Nhìn màu sắc có vẻ giống với màu của những ấn ký chim Lạc, mà trên bia thấp nhất cũng là màu vàng.
Cũng có nghĩa những người có tên trong tấm bia chỉ kém Trần cảnh có một bậc mà thôi.Nhìn mãi lên phía trên cùng, Trần cảnh bất ngờ thấy được tên của mình ở vị trí thứ hai mươi.
Chỉ thấy trên đó ghi mấy dòng.“ Trần Cảnh, mười một tuổi, tu vi : ngự nhân sư cấp mười môt, người họ Trần, vương triều Văn Lang.
Thời gian phá trận : ba ngày; cấp đánh giá : Lạc tử điểu.”Trần Cảnh đã chết lặng với sự thần kỳ từ lúc tiến vào tòa hoàng thành và bí cảnh này rồi.
Không rõ sức mạnh nào duy trì khiến cho tòa bí cảnh, thậm chí nó có thể ghi ra chính xác thông tin và thực lực của cậu, dù bí cảnh này đã vạn năm không có người đến.Lại đọc tiếp lên trên, thời gian trên đó cứ rút ngắn dần, mà những cái tên cũng rất quen thuộc.
Người đứng ngay trên cậu tên Lý Công Chính, nghe có vẻ lạ nhưng đây chính là tên thật của Huyền Hoàng thánh nhân, vị thánh nhân có linh thú khế ước Huyền Vũ.Mà mười tám cái tên bên trên càng quen hơn, chính là mười tám vị thánh vương của vương triều Văn Lang cổ đại.
Mà cái tên trên cùng thì không ai khác, Trần Kinh, cũng là tên thật của Hồng Bàng thánh nhân.
Tổ tiên khai sinh ra dòng họ Trần ở vương triều Văn Lang.Đến lúc này Trần Cảnh mới hiểu chẳng trách qua vạn năm mà cái bí cảnh này vẫn thần kỳ như vậy, gần như tất cả các thánh nhân thời cổ đại đều đã từng tu luyện ở đây.
Nhưng không rõ tại sao trong sử sách lại không hề nhắc đến bí cảnh này cũng như kinh thành của Văn Lang thời cổ đại.Nếu lần này di tích không tự lộ ra e là vẫn không có ai biết được những thông tin về vương triều Văn Lang thời cổ đại, và cả bí cảnh này cũng sẽ tiếp tục bị phủ bụi theo thời gian..