Sau khi đọc hết tất cả thông tin chỉ dẫn, Trần Cảnh mới biết được rằng suy tính lúc trước của mình đã hoàn toàn sai lầm rồi.
Vốn nghĩ việc ra vào cánh cổng kia có thể dễ dàng thưc hiện, nhưng nào ngờ Lạc thần môn cũng có quy tắc của nó.Một khi đã bước qua Lạc thần môn, trừ khi đột phá cấp Dị nhân hoặc vượt qua bài kiểm tra cuối cùng mới có thể có một cơ hội quay ra bên ngoài.
Hiện giờ tòa thần môn đã đóng lại, căn bản không thể tìm thấy nó nữa.
Cũng có nghĩa Trần Cảnh đã bị kẹt lại ở đây.Nếu muốn ra ngoài, cậu bắt buộc phải đột phá lên Dị nhân hoặc vượt qua bài kiểm tra gì đó.
Đột phá dễ vậy sao, tuy nói hiện giờ cậu đã là ngự nhân sư cấp mười một, chỉ còn cách Dị nhân sư hai buóc thôi nhưng bước cuối cùng kia có người luyện cả đời cũng không bước qua nổi.Hiện giờ bị vây trong này, không có tài nguyên tu luyện, không có người chỉ dẫn muốn đột phá là một chuyện không hề đơn giản.
Tuy biết là khó nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, Trần Cảnh cũng không suy nghĩ quá lâu, dù sao đã đến bước này chỉ có thể tiếp tục tiến lên.Xem ra cậu phải tìm xem thử bài kiểm tra cuối cùng, có lẽ có cơ hội vượt qua được nó.
Ít ra cũng có phương hướng để làm việc, còn chưa đến nỗi tệ lắm.Tìm tòi một hồi xung quanh, Trần Cảnh phát hiện ra ngọn núi này có rất nhiều loại thực vật quý, quan trọng là chúng có thể ăn được, như vậy cậu đã không cần phải lo lắng về vấn đề lương thực nữa.
Hơn nữa những loại thực vật này không chỉ ăn được, mà thông qua việc ăn chúng sẽ giúp cơ thể hấp thụ khí như việc dùng đan dược vậy.Tuy lượng khí mỗi lần hấp thụ được là rất ít nhưng đổi lại chúng không có sự nhờn thuốc, càng không có tác dụng phụ.
Mà Trần Cảnh cũng phát hiện ra khí ở đây nồng đậm và tinh khiết hơn khí bên ngoài gấp mấy lần.Trần Cảnh có thể cảm nhận được lúc này, dù không chủ động tu luyện, nhưng một trăm lẻ tám huyệt đạo chính đang tự hấp thu khí ở xung quanh, hơn nưã tốc độ nhanh hơn mấy lần bên ngoài.
Từng luồng khí ngũ hành luân chuyển và tự lưu giữ lại tại các huyệt đạo và khí xoáy, cơ thể cậu có một cảm giác thư thái đến khó tả.Trần Cảnh thậm chí còn có ảo giác mỗi lỗ chân lông trên cơ thể đầu đang mửo rộng hết mức, tham lam hút khí ở xung quanh vào cơ thể.
Này đúng là không làm mà vẫn có ăn, cứ đà này dù không tu luyện chỉ cần bốn đến năm năm cậu cũng sẽ đột phá cấp Dị nhân.Dĩ nhiên Trần Cảnh sẽ không đợi lâu như vậy.
Trong lúc tìm kiếm xuống bên dưới núi, Trần Cảnh phát hiện ra lối lên xuống bị một đám người ghỗ ngăn chặn, chỉ cần cậu di chuyển vào phạm vi là chúng sẽ tự động tấn công.Đám này tuy là làm hoàn toàn từ gỗ nhưng không rõ loại gỗ gì mà cứng rắn vô cùng.
Chúng có kích thước cỡ một người lớn trưởng thành, cũng không rõ cái gì điểu khiển chúng mà động tác linh hoạt như người thật vậy.
Bọn này thực lực đại khái tương đương ngự nhân sư cấp mười mà thôi, Trần cảnh chỉ cần một quyền đã đánh bay một con totem đang lao đến.Nhưng tình cảnh tiếp theo trực tiếp làm Trần Cảnh khóc thét, con totem bị đánh bay kia vừa chạm đất lièn ngay lập tức bật dậy, trên người nó thậm chí còn không có một vết xước.
Đùa gì vậy, phải biết rằng ở bên ngoài một cú đấm của Trần Cảnh có thể làm nứt vỡ một tảng đá.Ban nãy tuy không tung hết sức nhưng cũng đã dùng đến sáu phần rồi, không ngờ lại không thể tạo ra một chút dầu vết nào.
Con totem kia lại lao đến Trần Cảnh, lần này cậu khẽ nhảy sang một bên, tránh cú đánh của nó, sau đó nhanh như sóc tung mình lên không, một đú đá quét ngang nhằm thẳng vào đầu của con totem.Bốppp..Lần này Trần Cảnh đã vận đến chín phần sức của mình rồi, cậu không tin mình lại không đánh ngã được một con totem cấp mười.
Con totem không phản ứng kịp, đầu nó lãnh trọn cú đá của Trần Cảnh.
Cả thân mình nó bị đá văng sang một bên.Cú đá rất mạnh khiến cái đầu gỗ của nó bị vẹo sang một bên, người nó bị đập mạnh vào tảng đá cách đó mười mấy mét, hồi lâu không thấy động đậy.
Trần Cảnh mỉm cười, có thế chứ, một con totem cấp mười mà muốn đánh với cậu.Nhưng nụ cười của cậu cũng chẳng tồn tại lâu, đám totem phía xa vốn đang đứng im lúc này bắt đầu hoạt động.
Chúng đồng loạt lao về phía của Trần Cảnh và vây cậu vào giữa.
Nóng máu, Trần Cảnh vận khí, cậu cũng muốn xem rốt cuộc đám này lợi hại đến đâu.Một giờ sau, Trần Cảnh chật vật lao ngược trở lai đường cũ.
Cái đám chết tiệt này quả nhiên khó chơi, tuy bản thân thực lực chúng không cao nhưng lại rất khỏe, đánh cả giừo đồng hồ mà vẫn linh hoạt như lúc đầu.Mà chúng lại không biết đau, không biết sợ, muốn thắng chúng chỉ có một đòn thật mạnh khiến chúng không đứng dậy được nữa.
Chứ đánh văng chúng ra, chỉ chốc lát là chúng lại mò trở lại.
Số lượng bọn này cũng rất nhiều, phải tới ba, bốn chục con.
Đáng chết hơn nưã là chúng còn biết phối hợp với nhau chứ không phải đánh kiểu đơn lẻ.Nhìn lại cơ thể đầy thương tích, Trần Cảnh chỉ có thể cười khổ, ngay cả cái cửa núi còn không xuống được thì nói gì đến việc tìm kiếm và vượt qua bài kiểm tra cuối cùng.
Lúc này cậu cũng chú ý đến một tấm bia đá nhỏ đặt ở một góc khuất.“ Ngũ thập thụ nhân trận” – muốn xuống núi phải vượt qua cửa này.
Lưu ý: nên luyện tập ít nhất sáu tháng, thực lực đạt trên ngự nhân sư cấp muời một, nên thông qua người hướng dẫn giảm độc khó xuống thập thụ nhân.
Khi hoạt động đầy đủ, dưới Dị nhân sư, không thể qua.Trần Cảnh đọc xong tức đến nỗi chửi ầm lên, mặc dù biết không có ai nghe thấy nhưng cậu vẫn không nhịn được mà phát ra.
Cái tên khốn kiếp bố trí việc này, cái tấm bia ghi chú rõ ràng phải làm kích thước lớn và đặt ở chỗ dễ quan sát cho những người mới không biết.Đằng này lại làm nhỏ có một mẩu, đã vậy còn cố tình dấu ở một góc mà chẳng mấy ai để ý.
Đây chẳng phải là cố ý cho người mới ăn khổ hay sao.
Đã vậy còn cố tình để mặc định trận pháp ở mức cao nhất, làm cậu ăn no một gánh hành.Trần Cảnh cuối cùng cũng hiểu tại sao đám totem kia chỉ có thực lực cấp mười mà lại bán hành cho cậu như vậy.
Riêng câu “ người dưới cấp Dị nhân không thể vượt qua” đã đủ nói lên hết mọi thứ.
Ở bên ngoài, dù là năm mươi ngự nhân sư cấp mười cũng không thể làm khó cậu, tuy không chắc có thể đánh bại tất cả nhưng tuyệt đối cũng không để bản thân bị no hành như này.Ôm một bụng bực tực, Trần Cảnh quay lại phía trên.
Lại mất nửa ngày loanh quanh khắp nơi, Trần Cảnh đã phần nào nắm được hoàn cảnh trong này.Thì ra mỗi ngọn núi đều có một cửa ải chắn ở lối ra vào.
Muốn vào hay ra một ngọn núi đều phải vượt qua cửa ải đó.
Mà độ khó của mỗi cửa ải cũng khác nhau tùy thuộc vào vị trí và yêu cầu cua rmỗi nơi.Mà mỗi ngọn núi đều chứa một loại công pháp hoặc thuật pháp hoặc bí pháp liên quan đến việc tu luyện, trận pháp, luyện đan,luyện thú...!Mỗi người đều có quyền tự lựa chọn những môn sở trường của mình mà chọn ngọn núi thích hợp.Sau khi vượt qua được cửa ải vào núi sẽ có thời gian ba đến sáu tháng để tu luyện ở đó.
Mà muốn xuống núi và đạt được công pháp, thuật pháp ở đây thì bắt buộc phải vượt qua cửa ải một lần nữa, nhưng lúc này độ khó đã cao hơn gấp mấy lần, nếu không thể vượt qua sẽ không thể nhận được thứ mà mình mong muốn.
Cũng đồng nghĩa với việc đã tốn không thời gian trước đó.Hơn nữa nếu đã thất bại thì không thể có cơ hội thứ hai.
Cái này không thể nói là không hà khắc.
Dù là Trần Cảnh cũng không tự tin trong thời gian nửa năm sẽ đánh bại đám thụ nhân kia, mà ngọn núi này là ngọn núi kém nhất trong số các ngọn núi, bởi đây là nơi mà tất cả những người mới đều phải đến.Nhưng bù lại, nếu vượt qua những cửa ải này thì thành quả đạt được sẽ khiến người ta vui mừng không thôi.
Những cuốn công pháp, thuật pháp ở mỗi ngọn núi đẳng cấp thấp nhất cũng là nhân cấp tuyệt phẩm, hơn nữa đều có sự thần kỳ riêng mà những thuật pháp khác không thể có, uy lực thậm chí sánh ngang với địa cấp sơ phẩm.Cái này có thể nói là dụ hoặc chí mạng với mỗi ngự khí sư.
Những ngọn núi ở đây cũng bố trí thành ba lớp từ ngoài vào trong, tương ứng với thực lực từ thấp đến cao.
Càng vào trong yêu cầu thực lực càng mạnh, đẳng cấp càng cao.Ngự nhân sư chỉ có thể hoạt động trong phạm vi năm trăm ngọn núi vòng ngoài cùng, mà bài kiểm tra cuối cùng chính là nằm ở ngọn núi thứ năm trăm, là môn hộ chắn giữa cấp ngự nhân và cấp Dị nhân.Khi đọc đến đây Trần Cảnh đã thấy có cái gì đó sai sai, vậy chẳng phải nói việc vượt qua bài kiểm tra cuối cùng cũng chẳng khác gì việc đã đột phá cấp Dị nhân sao? Vậy còn nói điều sau làm gì không biết, rõ là thừa thãi.Tạm thời bỏ qua những việc này bởi nó hơi xa xôi, trước mắt làm sao để vượt qua đám thụ nhân bên dưới chân núi kia đã.
Rất may, ở đây có bố trí rất nhiều khu vực tu luyện, mà Trần Cảnh có thể thấy được những bài tập luyện này chính là để vượt qua cửa ải thụ nhân.Nói nôm na đây là tài liệu ôn tập để vượt qua bài kiểm tra.
Xem ra hệ thống tu luyện ở đây đã được hoàn thiện, mỗi việc đều có mục đích của nó.
Tu luyện trong môi trường thế này, chỉ cần chăm chỉ thì kết quả chắc chắn sẽ không tệ đi đâu.Có phương hướng, Trần Cảnh bắt đầu lao vào việc luyện tập, cậu biết hiện giờ không thể nóng nảy, phải làm tuân tự, xây nhà từ móng mới mong có kết quả.
Khí ở đây rất sung túc, dù không có tài nguyên phụ trợ nhưng với tư chất và thể chất của mình, Trần Cảnh tin vẫn có thể đột phá cảnh giới.Một thời kỳ luyện tập gian khổ chính thức bắt đầu với Trần Cảnh..