Thần Côn Hạ Sơn Ký (Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn)

Chương 437: Khí linh





Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch dùng hết mười mấy vạn nguyên thạch thượng phẩm, thành công tiến giai trung kỳ Tiên Tôn.

Từ sau khi tiến cấp, tốc độ tu luyện của hắn bắt đầu chậm lại, dù dùng nguyên thạch, tinh thạch đen, đan dược hay là Chân Linh Chi Thủy, nguyên lực vẫn tăng lên rất chậm.

Tạm thời tất cả phương pháp tu luyện đều trở nên vô dụng.

Dù đã đoán được tình huống này từ trước nhưng hắn vẫn cảm thấy mất mát.

Tinh thần luân vẫn di chuyển theo lộ trình định sẵn, không cần hai người luôn trông coi, bọn họ bắt đầu rảnh rỗi.

Giang Thiếu Bạch rảnh đến phát chán, lúc này hắn chợt nhớ tới thanh trường đao màu đen lấy được tại Hắc Thạch Vực. Lần trước vì cầm thanh đao quá nặng nên hắn đã thu vào nhẫn không gian, chớp mắt một cái đã nhiều năm trôi qua.

Hắn nghĩ hiện tại bản thân đã tăng một cấp bậc nhỏ, có thể thử dùng trường đao xem sao.

Giang Thiếu Bạch vừa lấy thanh đao ra lập tức cảm nhận được cảm xúc phẫn nộ dị thường.

“Khốn nạn, dám nhốt lão tử lâu như vậy?”

Thanh trường đao vừa được lấy ra lập tức vang lên âm thanh “ong ong” đầy tức giận.

Giang Thiếu Bạch nghe được truyền âm của khí linh mà giật nảy mình, nghe thấy nó phàn nàn như vậy, hắn không cho là đúng. Chuyện này không thể trách hắn, lúc hắn muốn nhấc thanh đao lên thì nó không phối hợp, nếu đối phương đã không phối hợp thì hắn đành phải cất đi thôi.

Dù thanh đao có sắc bén và lợi hại thế nào đi nữa, nếu phải dùng sức quá nhiều thì không tính là đao tốt.

“Bây giờ ngươi mới thả ta ra, trước đó ngươi đã làm gì hả?” Trường đao tức giận phàn nàn.

“Ta quên mất.”

“Khốn nạn, ta là vũ khí sắc bén tuyệt thế, vậy mà ngươi dám quên? Ngươi thật to gan, ngươi có biết vì tranh giành ta mà thiên hạ đã xảy ra bao nhiêu trận huyết chiến không?”

Giang Thiếu Bạch: “…” Chuyện này hả, đúng là hắn không biết?

“Vì tranh đoạt ngươi mà xảy ra nhiều trận chiến sao?”

“Đương nhiên.”

Từ trong thanh đao đen tuyền bỗng bay lên hư ảnh một yêu thú màu đen, chính là khí linh biến thành hình thái.

Giang Thiếu Bạch vừa nhìn hư ảnh yêu thú màu đen, hắn lập tức trợn to hai mắt.

“Clm! Teddy!” Đa Đa vừa nhìn thấy hư ảnh khí linh liền hoảng hồn hô to.

Giang Thiếu Bạch trừng mắt nhìn, hắn từng nghĩ xem khí linh thanh hắc đao này sẽ có hình dạng gì, không ngờ nó lại giống con chó. Nếu là chó ngao Tây Tạng còn được, nó lại giống chó cảnh. Hiện tại khí linh hắc đao có lông xù, trên đầu còn có hai cái sừng nhỏ, thoạt nhìn rất đáng yêu.





*Chó Teddy

“Teddy là cái gì?” Đao linh hỏi Đa Đa.

Chuột ngố ra vẻ vô tội chớp mắt mà không nói gì, có hơi chột dạ.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Teddy là một loại hung thú.”

“Rất lợi hại?” Khí linh hỏi.

Hắn gật đầu: “Đúng vậy, cực kỳ lợi hại.”

Teddy người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, chỉ cần vẫy đuôi là khiến người ta yêu thích không thôi. Nhiều con Teddy vừa ra đời đã đạt đến cảnh giới mà mọi người tha thiết ước mơ, chính là cuộc sống ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn. Xét trình độ nào đó thì có thể nói Teddy chính là nhân sinh doanh gia.

“So với Long tộc và Phượng tộc thì thế nào?”

Giang Thiếu Bạch: “…” Teddy làm sao so sánh với Long tộc và Phượng tộc được? Còn không đủ cho người ta nhét kẽ răng.

“So với hai tộc kia thì Teddy thu hút hơn.” Không thể dựa vào thực lực thì dựa vào “act cute” ăn cơm cũng tương tự. Xét phương diện nào đó thì Teddy lợi hại hơn Ngao Dạ nhiều.

Diệp Đình Vân liếc nhìn Giang Thiếu Bạch, khóe miệng hơi cong lên cười khẽ.

Hắn thấy nét mặt cậu như vậy, trong lòng bất đắc dĩ, không phải hắn muốn gạt người ta mà không còn cách nào khác.

Hắn lắc lắc đầu, nói dối một lần là phải dùng vô số lời nói dối khác để che giấu, quả nhiên không sai.

Nghe Giang Thiếu Bạch nói thế, hư ảnh màu đen hài lòng gật đầu, đắc ý nói: “Đây không phải hình thái cuối cùng của ta, hình thái cuối cùng của ta càng uy vũ hơn.”

Hắn nghe thế thầm nghĩ đối phương trưởng thành như con thú bông, dù là hình thái cuối cùng, phỏng chừng cũng không uy vũ nổi. Hắn nhìn trường đao đen tuyền, lắc lắc đầu, thanh đao rõ ràng rất lợi hại, tại sao khí linh lại có vẻ… khôi hài như vậy.

“Tu vi của ngươi quá thấp, không xứng được sử dụng ta.” Khí linh ngạo mạn nói.

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Được rồi.”

Hắn vươn tay nhấc thanh trường đao lên, định thu vào nhẫn không gian, khí linh lập tức bùng nổ: “Ngươi định làm gì đó? Lại nhốt ta đến khi nào?”

Giang Thiếu Bạch trợn mắt: “Không phải ngươi nói hiện tại tu vi của ta quá thấp, chưa xứng tầm sử dụng ngươi sao? Đương nhiên phải chờ đến lúc tu vi tăng cao rồi tính tiếp.”

Khí linh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ngươi không biết tranh thủ một chút sao?”

Giang Thiếu Bạch vô cùng thành khẩn nhìn khí linh: “Ta cho rằng dưa xanh hái không ngọt, những chuyện thế này, nên ngươi tình ta nguyện thì tốt hơn. Tu vi không đủ, vậy chờ tu vi của ta tăng lên rồi nói sao.” Hắn là người rất biết điều mà.

Khí linh kích động nói: “Bây giờ tu vi của ngươi yếu như vậy, phải chờ đến khi nào tu vi mới đủ hả?”

Giang Thiếu Bạch nhìn khí linh, thầm nghĩ một con chó lông xù mà yêu cầu cao như thế, hắn đã có tu vi trung kỳ Tiên Tôn, vậy mà con chó lông xù này còn chê hắn yếu.

“Chuyện này phải xem các hạ nói tu vi đã đạt là cảnh giới gì.”

Khí linh trợn mắt nhìn hắn: “Tuyệt thế thần binh như ta, ngươi cần phải đạt tới cảnh giới Tiên Hoàng.”

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi: “Tiên Hoàng! Vậy đúng là ta còn kém rất nhiều, muốn đạt tới cảnh giới này sợ là phải mấy ngàn năm nữa.”

“Ngươi đúng là ngu xuẩn, tiến giai Tiên Hoàng mà cần đến mấy ngàn năm.” Khí linh nổi trận lôi đình.

Giang Thiếu Bạch: “…” Teddy có tiêu chuẩn cao thế, bộ dạng thế này mà chảnh ghê.

“Mấy ngàn năm chỉ một cái chớp mắt thôi, không lâu đâu.”

Khí linh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tiến giai Tiên Hoàng mà cần mấy ngàn năm, tư chất của ngươi kém đến cỡ nào hả?!”

Giang Thiếu Bạch: “…” Mấy ngàn năm là hắn nói khiêm tốn thôi, nếu tất cả thuận lợi, có lẽ mấy trăm năm nữa hắn sẽ tiến giai.

Có điều cần mấy ngàn năm tiến giai Tiên Hoàng coi như là nhanh rồi, nhiều tu sĩ mất mấy vạn năm từ Tiên Vương tiến giai Tiên Tôn, sao khí linh nói cứ như hắn là tên không ra hồn vậy?

“Vãn bối tư chất ngu dốt, khiến tiền bối chê cười.”

Khí linh nhìn hắn hỏi: “Tiền bối nhà ngươi đâu? Không dạy dỗ ngươi sao?”

“Ta không có tiền bối.” Nếu có thì tốt rồi.

Khí linh ngờ vực: “Ngươi không có tiền bối, sao lại không có? Chẳng lẽ tộc Bất tử chết hết rồi?”

Lông mày Giang Thiếu Bạch giật một cái, quả nhiên di tích ở Hắc Thạch Vực có liên quan đến tộc Bất tử.



“Ta chưa từng nghe nói đến tộc Bất tử.”

Khí linh không hiểu: “Ngươi chưa từng nghe nói, ngươi thế mà chưa từng nghe nói về tộc Bất tử?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Đúng vậy, có lẽ tộc Bất tử gì đó đã suy tàn rồi.”

Khí linh khiếp sợ, cảm thán nói: “Tộc Bất tử thế mà đã suy tàn, đó là đám điên không ai bì nổi, không ngờ cũng có ngày suy tàn.”

Giang Thiếu Bạch nhìn dáng vẻ một con Teddy đang cảm thán, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.

“Hoa nở hoa tàn, vật đổi sao dời, thế sự vốn vô thường, thế lực mạnh thế nào đi nữa cũng có ngày suy tàn.”

Khí linh gật gù: “Đúng vậy. Tộc Bất tử suy tàn, sao ngươi không thương tâm?”

Giang Thiếu Bạch: “…” Hắn biết rất ít về tộc Bất tử, vả lại hắn vẫn chưa xác định bản thân có phải người tộc Bất tử hay không, thực tế hắn không có gì gọi là đau lòng.

“Chuyện này… Ta chỉ vừa nghe nói đến tộc Bất tử, ta có phải người tộc này hay không còn chưa xác định được.” Hắn vô tội nói.

“Tộc Bất tử chỉ còn người như ngươi, đúng là suy tàn rồi.”

Giang Thiếu Bạch hiếu kỳ hỏi: “Sao các hạ xác định ta là người tộc Bất tử?”

Khí linh liếc nhìn hắn: “Cả người ngươi từ trên xuống dưới đều lộ khí tức tộc Bất tử, có gì mà khó xác định.”

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, khí tức tộc Bất tử, là khí tức gì? Khí tức võ hồn bất tử sao?

“Lúc tộc Bất tử cực thịnh, bọn họ như thế nào?” Hắn tò mò hỏi.

Khí linh ngẫm nghĩ rồi đáp: “Lúc tộc Bất tử đang kỳ cực thịnh, họ giết người khắp nơi, sinh linh đồ thán. Tộc Bất tử dùng sinh linh các tộc khác làm chất dinh dưỡng, tăng cường thực lực bản thân.”

“Giết người khắp nơi?” Hắn hỏi lại.

Khí linh khẽ gật đầu: “Đúng vậy! Nhiều người tộc Bất tử dựa vào việc giết người để tiến cấp. Từng có hai Tiên Hoàng tranh tài, bọn họ chọn một tinh vực, đua xem ai giết sạch người ở tinh vực đó trước.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Tộc Bất tử là người như thế, không kỳ quái bị diệt tộc.

Hắn cau mày, không lên tiếng.

Khí linh lại hỏi: “Nghe kể chiến tích huy hoàng của tiền bối, sao ngươi lại có bộ dạng này?”

Giang Thiếu Bạch: “…” Đồ sát kẻ yếu mà cũng tính là chiến tích huy hoàng hả?

Hắn hỏi tiếp: “Tiểu bối tộc Bất tử tu luyện như thế nào vậy?”

Đối phương suy nghĩ rồi đáp: “Tuy tộc Bất tử là một đám điên, nhưng lão thủ lĩnh rất bao che người nhà, tiểu bối có tư chất xuất chúng sẽ được trọng điểm bồi dưỡng.”

Giang Thiếu Bạch chớp mắt, lúc đầu khi biết tộc Bất tử đã diệt vong, hắn không cảm thấy bi thương, nhưng giờ nghe đến câu này lại hơi đau lòng.

“Ngươi là khí linh của tiền bối tộc Bất tử? Sao lại ở trong di tích?”

Teddy khí linh mất hứng nói: “Đương là do một lão quái vật tộc Bất tử đã phong ấn ta trong di tích trước khi chết.”

“Trước khi chết? Không phải chủ nhân đời trước của ngươi rất lợi hại sao?”

Nghe đối phương mạnh miệng như vậy, chủ nhân trước của nó hẳn là một vị Tiên Hoàng, mà tuổi thọ của Tiên Hoàng rất dài mới đúng.

Khí linh gật đầu nói: “Đúng vậy. Có điều dù tu sĩ mạnh đến đâu cũng sẽ chết.”

“Báo thù?”

“Cũng không tính là báo thù, chủ nhân ta tu luyện cấm thuật, tẩu hỏa nhập ma, lúc công pháp phản phệ bị người ta ám hại.”

“Tẩu hỏa nhập ma sao?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

“Đúng vậy. Rất nhiều tu sĩ tộc Bất tử bị tẩu hỏa nhập ma, thế nên tộc Bất tử còn bị gọi là tộc người điên.”

Diệp Đình Vân mím môi, trong lòng hơi lo lắng, Giang Thiếu Bạch dựa vào việc hấp thu tử khí tiến giai, thường xuyên lâm vào trạng thái điên cuồng, rất phù hợp với đặc điểm của tộc Bất tử.

“Trong di tích không có gì cả, chán muốn chết, may là ta vào di tích không lâu thì ngủ mất, đến mấy năm gần đây mới dậy.”

Giang Thiếu Bạch: “…” May là vào di tích liền ngủ, bằng không thời gian dài đằng đẵng, sợ là sẽ bức điên con Teddy nói nhiều này.

“Ngươi và chủ nhân trước có tình cảm rất tốt nhỉ?” Giang Thiếu Bạch dò hỏi.



“Đừng nhắc đến lão quái vật điên điên khùng khùng đó nữa, suốt ngày chỉ biết chém người ta.” Khí linh có vẻ chán ghét nói.

Quan hệ giữa khí linh và chủ nhân không tốt sao? Binh khí có ý thức tự chủ có thể phản chủ nhân, nhưng nếu chủ nhân đủ mạnh thì sẽ áp chế khí linh mà sử dụng.

“Thật sao?”

Teddy khí linh gật đầu: “Tộc Bất tử có vài tên điên khát máu, còn ngươi thoạt nhìn lại giống một tên vô tích sự.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Tạm thời hắn coi đây là lời khen.

“Ngươi ở cùng tiền bối nhiều năm, có biết tộc Bất tử tu luyện công pháp gì không? Nói ta nghe chút đi!”

Teddy liếc nhìn hắn, khinh thường nói: “Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?”

Giang Thiếu Bạch chống nạnh, xem thường nói: “Không thể dùng, không biết công pháp, ngươi có tích sự gì chứ?”

Teddy tức đến giơ chân gào lên: “Ngươi dám chê ta? Một tên vô tích sự mà dám chê ta?”

Giang Thiếu Bạch bị tiếng hét “tan nát cõi lòng” của nó làm giật nảy mình.

Hắn không cam lòng yếu thế đáp: “Đúng, ta chê ngươi đó…”

Teddy không tin nổi nhìn Giang Thiếu Bạch, hắn nhìn dáng vẻ của nó, có cảm giác như nó sắp sủa gâu gâu.

Khí linh tức giận trừng Giang Thiếu Bạch, nhe răng nhếch miệng. Hắn không cam lòng yếu thế trừng lại.

Trong lòng hắn mơ hồ có cảm giác khí linh bị tiêu hao thực lực, hoặc là bị phong ấn nên vẫn chưa thể phát huy toàn bộ năng lực.

“Ta là thần binh tuyệt thế!”

“Thần binh tuyệt thế chỉ có thể bày biện thì chính là phế vật!”

“Ngươi nói bậy, ngươi mới là phế vật.”

“Ngươi thật sự là có mắt mà không thấy Thái Sơn! Thiên tài tuyệt thế như ta, sau này sẽ trở thành Tiên Đế!”

“Tiên Đế, cười chết người ta!”

Diệp Đình Vân nhìn một người một “chó” trừng nhau, thầm nghĩ thật giống hai đứa nhỏ ở nhà trẻ cãi nhau.

Teddy và Giang Thiếu Bạch cãi nhau một trận mà không chiếm được phần thắng, có lẽ sợ bị nhốt vào nhẫn không gian, rốt cuộc Teddy nhượng bộ một bước: “Hắn là một lão quỷ, luôn nghiên cứu một bộ công pháp, ta có thể cho ngươi xem, nếu ngươi không lĩnh ngô được là do ngươi thiên tư ngu dốt.”

Giang Thiếu Bạch mơ hồ cảm giác con “chó” này đang hố hắn, nhưng hắn không để ý.

“Công pháp gì, mang ra xem.”

Teddy ngưng tụ công pháp thành một khối không khí truyền tới, Giang Thiếu Bạch nhanh chóng tiếp thu công pháp truyền vào thần hồn.

Hết chương 438