Giang Thiếu Bạch đặt thanh trường đao lên bài dài trong khoang thuyền.
Không biết có phải vì bị giam quá lâu, khó lắm mới được thả ra hay không mà khí linh hơi kích động, nó nhảy nhót khắp nơi trong khoang thuyền.
Diệp Đình Vân nhìn Teddy nhảy nhót tung tăng bốn phía, thầm hoài nghi chẳng lẽ nó muốn phá nhà, dáng vẻ giống chó thì thôi đi, ngay cả tính tình cũng giống chó.
Đa Đa rất tò mò về người bạn mới khí linh này, chuột ngố hỏi: “Khí linh lão đại, ngươi tên là gì?”
Khí linh từ trên cao nhìn xuống chuột ngố: “Tên? Ta ngủ nhiều năm, quên mất mình tên gì rồi.”
Teddy hơi chột dạ, binh khí không cần tên, mấy chủ nhân trước không đặt tên cho nó, Teddy sợ mất mặt nên không nói ra.
Giang Thiếu Bạch nghi ngờ nhìn khí linh, ngay cả tên cũng quên mất, thế mà lại nhớ rõ công pháp? Không biết công pháp này có vấn đề gì không?
Khí linh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu Teddy là hung thú lợi hại, vậy sau này ta gọi là Teddy.”
Đa Đa nghe vậy trợn mắt nhìn Giang Thiếu Bạch.
Hắn thở dài trong lòng, nhất thời nói đùa dẫn đến tai họa về sau. Hắn chỉ thuận miệng nói, khí linh lại tin là thật, nếu sau này nó bằng lòng cho hắn sử dụng, vậy thì hắn phải gọi một thanh đại đao là Teddy, không uy vũ chút nào.
Giang Thiếu Bạch ngẫm nghĩ, lại thấy vũ khí hữu dụng là được, tên gì không quan trọng.
Đa Đa và Teddy khá xa lạ với nhau, sau đó chuột ú thử thăm dò trò chuyện một hồi, từ từ trở nên thân hơn.
Hắn vốn nghĩ Teddy là khí linh khá cao lãnh, giờ nhìn kỹ lại mới thấy nó chỉ giả vờ cao lãnh mà thôi.
Đa Đa chia sẻ video huyễn ảnh “không thể miêu tả“ với Teddy, tình cảm của hai đứa nhanh chóng thân thiết.
Giang Thiếu Bạch thầm trợn mắt, Teddy là một khí linh đã tồn tại rất nhiều năm, nhưng nhìn kỹ lại thấy nó như chưa trải việc đời, chẳng lẽ bị giam quá lâu, trí thông minh bị thoái hóa, hoặc là nói, từ đầu đến cuối con “chó” này là một đứa ngốc.
Giang Thiếu Bạch không nghĩ nữa, hắn tập trung nghiên cứu công pháp mới, xem không lâu đã bị hấp dẫn. Hắn vốn cho rằng Teddy lừa hắn, nhưng khi lật xem công pháp mới phát hiện đây là bộ công pháp vô cùng huyền ảo, lại còn rất phù hợp với hắn. Giang Thiếu Bạch không đợi kịp vận chuyển công pháp, bắt đầu tu luyện.
Có công pháp phối hợp, hắn hấp thu tinh thạch màu đen nhanh hơn đến gấp mấy lần.
Giang Thiếu Bạch tu luyện một lúc lâu mới mở mắt ra.
Diệp Đình Vân đến gần hắn, không yên tâm dùng truyền âm hỏi: “Công pháp không có vấn đề gì chứ?”
Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Hẳn là không có vấn đề gì.”
Cậu vẫn còn ngờ vực đảo mắt, lúc khí linh đưa công pháp cho Giang Thiếu Bạch, dường như nó không có ý tốt, chẳng lẽ là do cậu nghĩ nhiều, hay Teddy cho rằng công pháp này sâu xa huyền bí, người bình thường không luyện được?
Teddy đang được Đa Đa chia sẻ “kho báu”, phát hiện động tĩnh bên này, nó thoáng nhìn về phía hai người, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Công pháp mà nó đưa cho Giang Thiếu Bạch được gọi là Hắc Ám Thánh Kinh của tộc Bất tử. Hắc Ám Thánh Kinh có uy lực cực lớn, nhưng chỉ có người của tộc Bất tử vương tộc mới có thể tu luyện được, còn người khác, dù có tu vi cao hay tư chất mạnh thế nào đi nữa cũng vô dụng.
Tộc Bất tử có một truyền thuyết, chỉ cần luyện thành Hắc Ám Thánh Kinh là có thể đặt chân đến cảnh giới Tiên Đế, trở thành chí cao vô thượng tại Tiên giới.
Chủ nhân đời trước của Teddy là một vị Tiên Hoàng, người này giết người vô số. Nó cho rằng chủ nhân điên điên khùng khùng, ngoại trừ giết người thì không còn mong muốn gì khác.
Hắc Ám Thánh Kinh là Thánh Điển của tộc Bất tử, không nhiều người được tiếp xúc đến, chủ nhân của Teddy nhờ có thực lực mạnh mẽ đã lấy được, thế nhưng sau khi có được, người này bó tay không cách nào tu luyện. Teddy thường xuyên chứng kiến chủ nhân cầm Hắc Ám Thánh Kinh lớn tiếng ngâm nga, phát hiện không thể tu luyện lại tức giận ném điển tịch đi.
Mấy lần người này tức giận xé nát Hắc Ám Thánh Kinh, xé xong lại hối hận, ngồi lặng im viết lại từng chữ từng chữ. Teddy đi theo chủ nhân, năm dài tháng rộng, dần dần nhớ rõ Hắc Ám Thánh Kinh.
Nó đưa công pháp cho Giang Thiếu Bạch không phải có ý tốt, lại càng không muốn hắn có thể tu luyện thành công công pháp này.
Là tộc Bất tử vương tộc thật sao? Teddy mở to hai mắt, tộc Bất tử vương tộc có dân số cực kỳ ít ỏi, có địa vị rất cao trong tộc Bất tử, mỗi người đều có rất đông người đi theo. Có điều tộc Bất tử đã suy tàn, dù Giang Thiếu Bạch là tộc Bất tử vương tộc thì giờ cũng là lục bình không rễ.
Đa Đa thoáng nhìn về phía Giang Thiếu Bạch, hơi chán ghét nói: “Lão đại lại lấy tinh thạch đen kia ra, rốt cuộc thứ quỷ quái đó là cái gì vậy?”
Teddy lên tiếng: “Là Ma Uyên Thạch, được khai thác từ giếng Ma Uyên, bên trong chứa nguyên lực đặc thù.”
Nguyên lực trong Ma Uyên Thạch chỉ có vài tu sĩ hấp thu được, tu sĩ bình thường không sơ múi được gì, còn bị ăn mòn nguyên lực, chỉ có tộc Bất tử mới có thể hấp thu năng lượng trong Ma Uyên Thạch.
Đa Đa mở to hai mắt: “Thật sao?”
Teddy nhíu mày, cư dân tộc Bất tử đều có thể hấp thu Ma Uyên Thạch, tuy nhiên tốc độ rất chậm. Giang Thiếu Bạch mới có tu vi trung kỳ Tiên Tôn, vậy mà tốc độ luyện hóa Ma Uyên Thạch lại khá nhanh, tu sĩ tộc Bất tử bình thường không sánh bằng hắn.
Giang Thiếu Bạch chợt dừng tu luyện, quay qua nhìn Teddy: “Sao vậy?”
Khí linh lắc đầu: “Không có gì.”
Teddy cau mày, chẳng lẽ Giang Thiếu Bạch thật sự là người tộc Bất tử vương tộc? Tỷ lệ tộc này xuất hiện cực kỳ ít, cụ thể xuất hiện thế nào vẫn chưa ai biết. Theo lời Giang Thiếu Bạch thì tộc Bất tử đã biến mất rất lâu rồi, sao lại xuất hiện một người thuộc tộc Bất tử vương tộc, thật khó tin.
“Ngươi luyện công pháp này nhanh như vậy? Đã quen tay rồi?”
Hắn cười cười: “Công pháp này không quá khó đúng không?”
Khí linh kinh ngạc nhìn hắn, quả nhiên tư chất là thứ không thể cưỡng cầu. Chủ nhân đời trước của nó vì tu luyện Hắc Ám Thánh Kinh mà huyết mạch nghịch hành, vậy mà cái tên thoạt nhìn chết nhát này lại vừa luyện đã thuần thục. May là chủ nhân của nó đã chết rồi, nếu hắn còn sống, chứng kiến có người vừa luyện công pháp đã thành, có lẽ sẽ tức đến chết mất.
Teddy đột nhiên nghĩ Giang Thiếu Bạch là nhân tài có thể đào tạo.
Giang Thiếu Bạch đọc Hắc Ám Thánh Kinh, càng đọc càng thích, từ xưa đến giờ đây là lần đầu tiên hắn gặp công pháp phù hợp với hắn như vậy. Có được công pháp này, không chừng tốc độ tu luyện của hắn sẽ tăng lên gấp ba.
Càng về sau, công pháp càng huyền ảo thâm sâu. Chỉ cần luyện công pháp đến cực hạn thì việc tiến giai Tiên Hoàng sẽ dễ hơn một chút.
Teddy quan sát Giang Thiếu Bạch mấy ngày, rất nhanh mất đi hứng thú với hắn mà lại mê rượu.
Giang Thiếu Bạch không thể nào ngờ được, một khí linh lại có thể uống rượu. Tửu lượng của nó không tốt lắm, uống say rồi thường lôi kéo Đa Đa ca hát ê a.
Hắn cho rằng con “chó” này hát thật khó nghe, nếu tu sĩ nào đang tập trung tu luyện mà lỡ nghe được, không chừng bị tẩu hỏa nhập ma luôn.
Không thể nói lý với hai con ma men, Giang Thiếu Bạch đành thiết lập trận pháp cách âm, ngăn cản thanh âm ma quỷ của hai đứa này.
Hắn nhìn Teddy nhảy tưng tưng khắp nơi trong khoang thuyền, thầm nghĩ khí linh nói nó là vũ khí tuyệt thế từng càn quét bát hoang, hắn nhìn ngang nhìn dọc, nhìn thế nào cũng thấy con “chó” này nói như chém gió, mà còn là chém gió phần phật luôn.
Giang Thiếu Bạch đi trong tinh hà hơn mười năm, cuối cùng hai người tìm được một tinh vực đặt chân.
“Có thể đáp xuống phía trước, tốt quá rồi, chúng ta không cần làm kẻ lang thang trong tinh hà.” Đa Đa vô cùng hưng phấn nói.
Giang Thiếu Bạch cũng thở phào một hơi, ngay từ đầu hắn đi về hướng tinh vực Huyền Thiên, nhưng đi được nửa đường, hắn phát hiện tốc độ của Tinh thần luân giảm đi rất nhiều, sau khi kiểm tra mới phát hiện Tinh thần luân dùng nguyên thạch thượng phẩm làm nguyên liệu, một khi không đủ nguyên thạch, tốc độ sẽ giảm xuống.
Hắn có không ít nguyên thạch thượng phẩm, nhung vì tiến giai trung kỳ Tiên Tôn mà đã dùng không ít, sau đó tiếp tục tu luyện lại xài kha khá, hắn nhận ra nguyên thạch còn lại không đủ để đến tinh vực Huyền Thiên.
Giang Thiếu Bạch đành phải đổi lộ tuyến, tìm một tinh vực gần đó đáp xuống.
Teddy thấy có chỗ dừng chân cũng thở phào một hơi: “Sao ngươi nghèo quá vậy? Ngay cả mấy trăm vạn nguyên thạch thượng phẩm cũng không có, tộc Bất tử rất giàu có.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
Tu sĩ tộc Bất tử giàu có, nhưng đó là chuyện quá khứ rồi, hiện tại không biết cư dân tộc Bất tử đang ở nơi nào. Teddy như một lão già vậy, ánh mắt cổ lỗ sĩ, không biết nhìn về phía trước. Hắn chỉ là Tiên Tôn, mà trong số các Tiên Tôn thì hắn được coi là giàu có lắm rồi.
“Là ta vô dụng, nghèo quá.”
Teddy liếc mắt nói: “Biết sai biết sửa, không gì tốt hơn. Biết bản thân nghèo thì cố gắng kiếm tiền đi, đừng làm mất mặt tộc Bất tử.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Khí linh chết tiệt, nhìn y chang con chó mà ánh mắt cao như vậy.
Tinh thần luân đáp xuống đất, Đa Đa nhảy xuống, hiếu kỳ nhìn trái nhìn phải: “Đây là nơi nào?”
Giang Thiếu Bạch nhìn tinh đồ rồi đáp: “Có lẽ là tinh vực Phi Hồ.”
Bản đồ tinh vực này giống hình con cáo bay nên có tên là Phi Hồ.
“Đây là tinh vực cấp tám hả?” Đa Đa tò mò hỏi.
Hắn lắc đầu: “Không phải, là tinh vực cấp bảy rưỡi.”
Tinh vực Phi Hồ nằm giữa tinh vực cấp bảy và cấp tám, nồng độ nguyên khí thấp hơn tinh vực cấp tám rất nhiều, nhưng lại dồi dào hơn tinh vực cấp bảy.
Diệp Đình Vân vận chuyển nguyên lực, thở phào nói: “Mặc dù chỉ là tinh vực cấp bảy rưỡi nhưng nguyên khí rất đậm đặc.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ.”
Teddy trợn mắt nói: “Nguyên khí đậm đặc chỗ nào hả, so với tinh vực cấp chín thì nơi này chẳng khác gì đất cằn sỏi đá.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Đương nhiên tinh vực cấp chín phải khác rồi.
“Nếu đã đến rồi, chúng ta ngao du ở đây một thời gian đi.” Diệp Đình Vân nói.
Hắn gật đầu: “Được thôi.”
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ muốn đi đến tinh vực khác khó khăn hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, xem ra bọn họ không kịp đi đến bí cảnh Thương Huyền, đành dứt khoát không tốn công vô ích.
Diệp Đình Vân nhìn xung quanh một lượt rồi nói: “Tinh vực Phi Hồ có vẻ rất phồn vinh.”
“Ừ.” Giang Thiếu Bạch cười đáp.
Tuy tinh vực Phi Hồ chỉ có cấp bảy rưỡi, nhưng vị trí địa lý của nó khá đặc biệt, là nơi tiếp giáp giữa tinh vực cấp bảy và cấp tám, nhiều tinh vực đều giao dịch hàng hóa ở đây.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi dạo một vòng khu phố chợ, hắn bán một số vật tư không cần thiết. Khu phố buôn bán ở đây có sức tiêu thụ hàng hóa rất mạnh, Giang Thiếu Bạch vừa mang đồ ra bán không lâu đã được mua sạch sẽ.
Từ khi tấn cấp trung kỳ Tiên Tôn, tầm mắt của Giang Thiếu Bạch cũng tăng cao, hiện tại nếu quay lại dùng nguyên thạch trung phẩm để tu luyện, hắn sẽ cảm thấy khó chịu. Nhân dịp lần này, hắn đổi tất cả nguyên thạch trung phẩm trong người thành nguyên thạch thượng phẩm. Hắn có không ít nguyên thạch trung phẩm, đổi được tổng cộng mười hai vạn nguyên thạch thượng phẩm.
Sau khi đổi xong, không gian trống trong nhẫn lại tăng lên.
Hiện tại Giang Thiếu Bạch đang ở trong quán trọ, chống cằm thở dài.
Tinh vực Phi Hồ rất náo nhiệt, quán trọ nào cũng người đến người đi, cực kỳ nhộn nhịp. Hắn nhìn tình cảnh ngoài quán trọ mà thở dài.
Diệp Đình Vân lên tiếng hỏi: “Làm sao vây?”
Giang Thiếu Bạch cười đáp: “Không có gì, chẳng qua ta có cảm giác chúng ta hơi nghèo.”
Cậu nghe thế không nhịn được bật cười: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Nếu tu sĩ Tiên Tôn nghe được câu này của Giang Thiếu Bạch, chắc sẽ tức đến chết mất.
“Ngươi coi lời của Teddy là thật sao?”
Chủ nhân trước kia của Teddy là Tiên Hoàng, đương nhiên tầm mắt phải khác.
Giang Thiếu Bạch nhún vai: “Không phải.” Chẳng qua hắn không khống chế nổi.
Nguyên thạch trong người hắn vốn đủ dùng một thời gian dài, nhưng khi tiến giai trung kỳ Tiên Tôn hắn đã dùng quá nhiều, sau đó lại dùng để điều khiển Tinh thần luân. Hắn thầm cảm thán, tu vi càng cao càng không đủ nguyên thạch dùng. Quả nhiên nguyên thạch là thứ có bao nhiêu cũng không đủ. Nếu muốn tiếp tục tu luyện và sử dụng Tinh thần luân thì cần phải chuẩn bị thêm nguyên thạch.
“Đình Vân, ngươi nói xem tại sao nguyên thạch lại hết nhanh như vậy?” Giang Thiếu Bạch thì thầm.
Hắn luôn cảm thấy Tinh Thần luân tiêu tốn nguyên thạch quá đáng sợ, hắn đã giết hết tu sĩ Tinh Tú Tông, nguyên thạch của bọn chúng đều rơi vào tay hắn, nếu Tinh thần luân thật sự tiêu tốn nhiều nguyên thạch như vậy thì bọn người kia mang theo hơi ít.
Vả lại Tinh thần luân tiên tốn nhiều nguyên thạch chỉ xảy ra sau khi hắn mang thanh đao ra ngoài.
Pháp khí phi hành cao cấp tiêu tốn nguyên thạch nhiều một chút là chuyện bình thường, nhưng hắn chưa bao giờ nghe nói sẽ tốn nhiều đến cỡ này.
Diệp Đình Vân cau mày nói: “Lúc Tinh thần luân không đủ nguyên thạch, nhìn Teddy có vẻ yếu ớt.”
Giang Thiếu Bạch chống cằm: “Thật sao?” Hắn chỉ thấy con “chó” đó chê hắn nghèo, ngược lại không nhìn ra nó đang chột dạ.
Nếu là vậy, quả nhiên nên thu Teddy vào nhẫn không gian. Chỉ sợ con “chó” kia sẽ không đồng ý, hiện tại nó và Đa Đa rất thân thiết, cả ngày xem phim lung tung, còn thầm cười trộm, thật là không nhìn nổi.