Thần Côn Hạ Sơn Ký (Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn)

Chương 455: Lôi kiếp kết thúc



Edit: OnlyU

Sấm sét liên tục đánh xuống ầm ầm, vô số tia chớp giáng xuống trung tâm vương thành.

Ngao Dạ nhìn về phía vương thành, hít một hơi lạnh nói: “Lôi kiếp này không bình thường.”

Diệp Đình Vân nhìn lôi kiếp giáng xuống ầm ầm, trong lòng thầm lo lắng.

Giang Thiếu Bạch đang đứng dưới lôi kiếp, ẩn ẩn cảm thấy không ổn, lôi kiếp Tiên Hoàng hoàn toàn khác với những lôi kiếp mà hắn từng trải qua trước kia. Mới một đợt lôi kiếp đầu tiên mà hắn đã bị thương không ít, may là quanh đây nhiều tử khí đậm đặc, hắn có thể hấp thu chúng để phục hồi thương tích.

Giang Thiếu Bạch cảm thấy ở nơi sâu xa nào đó, tựa hồ có vô số ánh mắt đang nhìn hắn, phỏng chừng chính là tàn hồn của các tu sĩ tộc Bất tử bỏ mạng trong trận đại chiến năm xưa. Hắn tỉnh táo lại, dẹp bỏ mấy suy nghĩ lung tung trong đầu, tập trung đối phó lôi kiếp Tiên Hoàng trước mắt.

Lôi kiếp liên tục giáng xuống, cơ thể hắn lại bị đánh thêm nhiều vết thương mới. Sức khôi phục của hắn không tồi, nhưng vẫn không theo kịp tốc độ lôi kiếp đánh xuống.

Sấm sét ầm ầm không ngừng, hắn chợt có cảm giác không chịu đựng nổi nữa, hắn vội vận chuyển lôi võ hồn chống cự lực lôi kiếp. Thực tế sấm sét quá dữ dội, lôi võ hồn chỉ hóa giải được một phần lôi lực cực kỳ nhỏ bé.

Diệp Đình Vân đứng bên ngoài vương thành, đột nhiên cả người cậu đau đớn, cơ thể như bị xé ra, mồ hôi lạnh nháy mắt đổ đầy người.

Lạc Kỳ lập tức phát hiện cậu không ổn: “Đình Vân, làm sao vậy?”

Cậu hít sâu một hơi: “Không có việc gì đâu đại ca.”

Diệp Đình Vân cắn răng, thầm đoán Giang Thiếu Bạch có khả năng đã gặp chuyện gì rồi, có lẽ hắn độ kiếp không thuận lợi nên mới ảnh hưởng đến cậu.

Cậu nhắm mắt lại, cậu chỉ bị ảnh hưởng một chút mà cả người đã đau đớn như vậy, có thể đoán được tình hình của Giang Thiếu Bạch gay go đến cỡ nào. Là do quá nóng vội sao? Nếu biết trước như vậy, cậu nên khuyên nhủ hắn mới đúng, có điều dù ngàn vàng cũng không thể biết trước được tương lai.

“Đệ muốn đi vào vương thành, mọi người ở đây chờ đệ.”

Lạc Kỳ vội nói: “Là vì Giang Thiếu Bạch sao? Tu sĩ đang độ kiếp, người ngoài không được quấy rầy, dù đệ đi…”

Diệp Đình Vân cắt ngang lời anh: “Mặc kệ có tác dụng hay không đệ cũng phải đi.” Cậu vừa nói xong đã phi thân đi.

Ngao Dạ nhìn lôi kiếp trên bầu trời, lắc đầu nói: “Lôi kiếp quá kinh khủng.”

Khi tiến giai Tiên Hoàng, các tu sĩ Long tộc đều lưu lại hình ảnh cho các hậu bối tham khảo, y đã xem qua hình ảnh rất nhiều tiền bối tiến giai, thế nhưng không có lôi kiếp nào dữ dội như đợt này.

Lạc Kỳ ngập ngừng nói: “Chúng ta cũng đến đó xem sao.”

Ngao Dạ gật đầu: “Được thôi.”

Giang Thiếu Bạch liên tục vận chuyển nguyên khí chống đỡ lôi kiếp, thời gian trôi qua, vết thương trên người hắn càng lúc càng nhiều. Trong lúc hỗn loạn, hắn cảm giác có thứ gì nó rơi lên người bèn mở mắt ra, đập vào mắt hắn chính là máu.

Không biết từ lúc nào, Diệp Đình Vân xuất hiện cách đó không xa, máu của cậu vẩy ướt cả người hắn.

Diệp Đình Vân có huyết mạch Sinh Mệnh Cổ Thụ, huyết dịch của cậu chính là vị thuốc tốt hiếm có. Máu của cậu nhanh chóng dung nhập vào người hắn, dòng máu chứa sức sống mãnh liệt hòa quyện vào máu của Giang Thiếu Bạch, sau đó sinh ra biến dị. Vết thương chồng chất trên người hắn thoáng chốc khôi phục, mệt mỏi ban đầu được quét sạch sành sanh.

Xuyên qua tia chớp đầy trời, Giang Thiếu Bạch nhìn thấy nét mặt đầy lo lắng của Diệp Đình Vân, hắn lập tức phấn chấn tinh thần, ý chí cầu sinh dâng cao.

Thôn phệ võ hồn trở nên sôi sục hơn, nguyên khí vốn đang ngưng trệ bỗng chốc lưu thông thuận lợi. Cảm thụ được huyết dịch lưu thông trong người, trái tim hắn hẫng một nhịp. Dù Diệp Đình Vân có huyết mạch Sinh Mệnh Cổ Thụ không tầm thường, nhưng tinh huyết của cậu không có hiệu quả cao như vậy, chắc chắn máu này là cậu ép ra từ máu trong tim.

Giang Thiếu Bạch cực lực vận chuyển nguyên lực chống đỡ lôi kiếp.

Ngao Dạ nhìn Diệp Đình Vân, ánh mắt hiện vẻ kinh hãi.

Diệp Đình Vân vừa cắt tám kinh mạch lấy máu, hiện tại trông có vẻ hơi suy yếu. Ngao Dạ ngửi được mùi dược hương nồng nặc, đối phương bỗng chốc trở thành một cây thuốc bổ tuyệt thế.

Y quay qua Lạc Kỳ hỏi: “Diệp Đình Vân là chủng tộc nào vậy? Hiện tại hắn còn bổ hơn cả Huyền Thiên linh quả nữa.”

Ngao Dạ thầm nghĩ ngày thường Diệp Đình Vân giấu quá sâu, không nhìn ra được, nhưng vừa nãy khi cậu lấy máu, y phát hiện cậu hẳn là người Mộc tộc, còn không phải là Mộc tộc tầm thường, máu của Diệp Đình Vân còn hữu dụng hơn cả linh đan diệu dược.

Lạc Kỳ trừng mắt nhìn y: “Ngươi đang nghĩ cái gì thế hả?”

Ngao Dạ xoa xoa mũi: “Ta có nghĩ gì đâu.”

Y thầm nghĩ nếu Diệp Đình Vân không có quan hệ với Lạc Kỳ, e rằng y đã bỏ đối phương vào nồi nấu rồi. Có điều bọn họ là người nhà, đương nhiên không thể nấu.

Lạc Kỳ đi đến gần truyền nguyên lực cho Diệp Đình Vân, có anh bổ sung nguyên lực, sắc mặt cậu tốt hơn một chút.

“Đại ca, vậy đủ rồi.”

Lạc Kỳ nghe cậu nói vậy bèn dừng lại. Nguyên lực của hai người có thuộc tính khác nhau, truyền nhiều quá lại thành không ổn.

Diệp Đình Vân không để ý đến vết thương trên người mà lo lắng nhìn Giang Thiếu Bạch đứng dưới lôi kiếp, hắn vốn uể oải tinh thần, hiện tại đã phấn chấn hơn rất nhiều.

Diệp Đình Vân có huyết mạch Sinh Mệnh Cổ Thụ, mà máu của tộc này đứng hạng nhất trong việc khôi phục vết thương.

Cậu đứng xa xa nhìn hắn, xem ra máu của cậu và hắn đã hòa tan vào nhau, hai loại dung hợp tạo thành một loại máu mới, chứa năng lượng mênh mông vô hạn. Tộc Bất tử và tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ là hai huyết mạch cực kỳ cao quý, hai loại máu dung hợp, sinh ra biến dị cũng không kỳ quái.

Giang Thiếu Bạch liên tục lôi pháp khí ra đối phó lôi kiếp.

Dùng pháp khí chống đỡ lôi kiếp là biện pháp khá mưu lợi, từ trước đến nay hắn không thích dùng chiêu này, nhưng tình hình trước mắt thì không còn cách nào khác.

Phảng phất như mấy chục năm trôi qua, Giang Thiếu Bạch dốc hết toàn lực, rốt cuộc gắng gượng vượt qua lôi kiếp.

Từng tia sáng bảy màu chiếu xuống, linh khí tiên thiên đậm đặc rải xuống quanh hắn. Cơ thể Giang Thiếu Bạch được linh khí tiên thiên rèn luyện, lập tức thoát thai hoán cốt.

Lạc Kỳ thấy em trai còn sống vượt qua lôi kiếp, anh thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Cuối cùng kết thúc rồi.” Lạc Kỳ nhắm mắt lại, trái tim treo cao rốt cuộc thả lỏng, chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không giúp được gì là cảm giác rất khó chịu.

Diệp Đình Vân cũng như rút được gánh nặng.

Giang Thiếu Bạch từ từ tỉnh lại, nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của cậu, nét mặt hắn rất khó coi. Từ trước đến giờ hắn độ kiếp luôn thuận buồm xuôi gió, dù lôi kiếp có khủng khiếp đến cỡ nào đi nữa, hắn vẫn dễ dàng vượt qua được, lần này hắn quá sơ suất. Khi tiến giai hậu kỳ Tiên Tôn, hắn dựa vào Huyền Thiên linh quả, lên đỉnh Tiên Tôn lại là nhờ tử khí trong vương thành. Mặc dù trước đó hắn đã tốn chút thời gian củng cố tu vi, nhưng lại lơ là rèn luyện cơ thể.

Giang Thiếu Bạch hơi hối hận, bản thân tự tin quá mức rồi. Sư tử vồ thỏ còn dốc toàn lực, khinh thường lôi kiếp như hắn, suýt nữa bỏ mạng thì thôi đi, còn liên lụy Diệp Đình Vân.

Ngao Dạ nhìn Giang Thiếu Bạch hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

“Không có việc gì.”

Vượt qua lôi kiếp xong, hắn thu được không ít linh khí tinh túy trong trời đất, vết thương đã hồi phục hơn phân nửa, tố chất cơ thể thay đổi một trời một vực so với cảnh giới Tiên Tôn.

Ngao Dạ vẫn còn sợ hãi nói: “Vừa nãy quá nguy hiểm, ngươi suýt bị lôi kiếp đánh chết.”

“Lần này ta sơ ý.” May mắn có Đình Vân giúp hắn một tay.

“Lần sau ngươi phải cẩn thận một chút.”

Ngao Dạ thầm nghĩ nếu Giang Thiếu Bạch xảy ra chuyện gì, Lạc Kỳ sẽ không chấp nhận nổi, đến lúc đó y cũng không yên.

“Bây giờ nói tới lần sau còn sớm lắm.”

Ngao Dạ ngẫm nghĩ thấy rất có lý, Giang Thiếu Bạch đã lên Tiên Hoàng, tiếp theo sẽ đối mặt với lôi kiếp Tiên Đế, mà Tiên giới đã lâu không xuất hiện Tiên Đế. Năm xưa vị Tiên Hoàng cường giả của tộc Bất tử là người có khả năng tiến giai Tiên Đế nhất, cuối cùng cũng hóa thành tro bụi dưới lôi kiếp. Lúc này nhắc đến Tiên Đế đúng là còn quá sớm.

Giang Thiếu Bạch quay qua Diệp Đình Vân: “Ngươi không sao chứ?”

Vì giúp hắn vượt qua lôi kiếp, cậu đã dùng số lượng lớn tinh huyết, hiện tại mặt mày cậu trắng bệch. Cậu lắc đầu nói: “Ta không sao, ngươi yên tâm đi, ta dùng đan dược chữa thương rồi.”

Dưới tác dụng của đan dược, vết thương của cậu đang dần dần hồi pục.

Giang Thiếu Bạch cau mày, phục hồi vết thương thì dễ thôi, nhưng thiếu tinh huyết thì không thể bù lại trong thời gian ngắn. Tinh huyết cực kỳ quan trọng đối với tu sĩ, sở dĩ Ngao Dạ được Long tộc coi trọng như vậy là nhờ tinh huyết chất lượng cao của y.

Hiện tại tinh huyết của Diệp Đình Vân bị xói mòn nghiêm trọng, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến tiềm lực và cảnh giới cao nhất đạt được sau này.

Cậu thấy hắn mặt ủ mày chau bèn nói: “Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, ngươi đã tiến giai Tiên Hoàng, sau này dễ dàng tìm tài nguyên bù lại.”

Giang Thiếu Bạch gạt đầu, câu này của cậu không sai, hắn đã là tu sĩ Tiên Hoàng, sẽ tìm được nhiều tài nguyên tu luyện hơn trước.

Hắn thử vận chuyển nguyên lực, lúc nãy hắn vội vàng hấp thu tinh huyết của Diệp Đình Vân, dường thái cổ thánh huyết trong người đã xảy ra biến dị cực lớn. Đây không phải lần đầu xảy ra biến dị, có điều lần này không giống những lần trước. Trước kia tinh huyết biến hóa âm thầm, lần này lại giống như biến đổi về chất, trực tiếp thành một loại huyết dịch khác chứa năng lượng cực kỳ đáng sợ.

Giang Thiếu Bạch nghĩ nếu hắn ngưng tụ ra thật nhiều tinh huyết truyền cho Diệp Đình Vân, chắc hẳn có thể bổ sung tinh huyết bị thiếu trong người cậu.

Hắn đảo mắt nhìn quanh bốn phía, cảm xúc lên xuống khác thường. Vừa nãy khi độ kiếp, ngoài trừ Diệp Đình Vân dường như còn có những người khác ở nơi nào đó giúp hắn. Giang Thiếu Bạch phỏng đoán đó có thể là tiền bối tộc Bất tử, họ không đành lòng tộc Bất tử bị đứt đoạn như vậy nên đã giúp hắn một tay.

Ngao Dạ nhìn Giang Thiếu Bạch hỏi: “Ngươi ngó đông ngó tây tìm cái gì vậy?”

“Không có gì.”

Hắn nhắm mắt lại, chắp tay bái bốn phương một lần. Dù có phải là hồn phách tiền bối tộc Bất tử giúp hắn một tay hắn không, nhưng hắn nhận được rất nhiều thứ tốt từ người ta, nên bày tỏ lòng thành một chút.

Ngao Dạ thấy hắn hành động như vậy, khó hiểu hỏi: “Ngươi đang làm cái gì vậy?”

“Bái các vị tiền bối tộc Bất tử.”

Y phất tay áo, xem thường nói: “Một đám người chết, có gì tốt mà bái?” Y vừa dứt lời lập tức cảm thấy cả người lạnh lẽo, giống như bị thứ gì đó nhìn chòng chọc.

Giang Thiếu Bạch liếc mắt nhìn Ngao Dạ, y vừa nói xong liền bị âm khí bao phủ. Hắn phất tay xua tan âm khí bao quanh Ngao Dạ đi, sau đó cảnh cáo nói: “Dù sao nơi này từng là địa bàn của tộc Bất tử, ngươi đừng nói lung tung thì hơn.”

Ngao Dạ không cam lòng gật đầu: “Được rồi, biết rồi.”

Y nhìn trái nhìn phải, vừa nãy khi y vừa thốt lên câu đó, lập tức có cảm giác như lọt vào lồng giam, Giang Thiếu Bạch phất tay áo xua đi một cái, cảm giác này liền giảm bớt.

Mặc dù âm khí đã tản đi nhưng Ngao Dạ vẫn còn cảm thấy lạnh lẽo, dường như xung quanh có hàng trăm ngàn ánh mắt nhìn chằm chằm vào y, một khi y ăn nói lung tung, bọn chúng sẽ nhào đến lần nữa.

Ngao Dạ đang nói chuyện với Giang Thiếu Bạch, y đột nhiên khựng lại.

“Kỳ quái, hình như có dao động không gian.”

Ngao Dạ vừa dứt lời, vương thành bỗng chấn động một cái, sau đó xuất hiện một thông đạo ngay trong vương thành. Y dùng linh hồn lực thăm dò, quét thấy một tòa cung điện dưới đất.

“Sao cung điện lại xuất hiện đột ngột như vậy? Chẳng lẽ vì ngươi vừa bái bốn phương tám hướng sao?” Ngao Dạ phấn khởi nói.

Vừa nói xong, y lập tức bái bốn phía. Mặc dù bái bốn phía ngay trong địa bàn của tộc Bất tử có hơi mất mặt, nhưng so với bảo vật thì sỉ diện là gì chẳng quan trọng.

Giang Thiếu Bạch nhìn động tác của Ngao Dạ, thầm nghĩ da mặt tên này thật dày.

Y bái một vòng xong, không có động tĩnh gì, Ngao Dạ thất vọng nói: “Không có động tĩnh, uổng công rồi.”

Lạc Kỳ lên tiếng: “Ngươi không có tâm, dù có bái cũng vô dụng.”

Ngao Dạ bực dọc liếc mắt.

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Chúng ta đi xuống xem sao.”

Y lập tức gật đầu: “Đúng đúng, đi thôi!”

Ngao Dạ rất có hứng thú với kho tàng tộc Bất tử hao tâm tổn trí lưu lại. Cung điện vừa xuất hiện cực kỳ rộng lớn, xem ra có không ít thứ tốt.

“Quả nhiên là tộc Bất tử, ngay dưới mắt các tu sĩ Tiên Hoàng mà vẫn giữ được một cung điện dưới lòng đất.” Ngao Dạ nói.

Hết chương 456