Thần Côn Hạ Sơn Ký (Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn)

Chương 456: Kho báu ẩn giấu của tộc Bất tử



Edit: OnlyU

Bốn người dọc theo cầu thang từng bước đi xuống.

Cầu thang đi xuống cung điện rất dài, mọi người đi một lúc lâu vẫn không thấy điểm cuối.

Cung điện dưới lòng đất rất có thể là tộc Bất tử lưu lại cho hậu bối trong tộc, muốn mở được bảo tàng cần phải đạt đến điều kiện đặc thù nào đó, không chừng cần phải có tu vi Tiên Hoàng.

Ngao Dạ ước ao nói: “Không ngờ trở thành người tộc Bất tử lại có nhiều thứ tốt như vậy, càng lúc ta càng muốn trở thành người tộc Bất tử.”

Lạc Kỳ: “…” Ngao Dạ có huyết mạch Tổ long, thế mà muốn trở thành người tộc Bất tử, nếu các trưởng lão Long tộc nghe được chắc chắn sẽ đánh hội đồng y một trận ra trò.

Chính vì hiện giờ chỉ còn một mình Giang Thiếu Bạch là cư dân tộc Bất tử, nên hắn mới có thể độc chiếm được nhiều thứ tốt.

Tuy năm xưa tộc Bất tử rất hùng mạnh, thế nhưng vì cao thủ quá đông, dẫn đến việc tranh giành tài nguyên rất đẫm máu.

“Đến rồi.” Giang Thiếu Bạch nhìn lên cửa lớn cung điện nói.

Chuyến đi này hắn thu hoạch được khá nhiều, tuy nhiên đại ca và Ngao Dạ đi cùng hắn lại không thu hoạch được gì tốt, không những thế còn phải chịu không ít giày vò. Nếu hắn tìm được bảo vật, nên chia cho mọi người mới phải.

Ngao Dạ nóng lòng nói: “Mau nghĩ cách mở cửa đi, không biết bên trong có gì, không chừng là Chân Linh Chi Thủy đó.”

Vì Chân Linh Chi Thủy có hạn nên khi chưng cất rượu phải tính toán phân lượng, nếu tìm được Chân Linh Chi Thủy trong bảo tàng dưới lòng đất thì đủ để ủ rượu rồi.

Tuy Lạc Kỳ và Diệp Đình Vân chưng cất rất nhiều linh tửu, nhưng bọn họ phải chia phần lớn cho các trưởng Long tộc, y luôn có cảm giác uống không đủ.

Giang Thiếu Bạch nhìn nét mặt mong đợi của Ngao Dạ, thầm nghĩ không chừng bảo tàng dưới lòng đất có Chân Linh Chi Thủy thật, vì Teddy từng nói trước kia tộc Bất tử vô cùng giàu có, xa xỉ đến độ dùng Chân Linh Chi Thủy tắm rửa.

Từ những ký ức hắn tiếp thu được, tộc Bất tử có một con suối Chân Linh Chi Thủy, con suối không ngừng dâng trào linh thủy, thế nên Chân Linh Chi Thủy không tính là tài nguyên quý giá của bọn họ. Có điều đồ tốt dù nhiều đến cỡ nào cũng không phải là thứ vĩnh cửu, sau đó linh tuyền dần dần khô kiệt.

Ngao Dạ nhìn cửa lớn đóng kín, y tìm kiếm một vòng rồi nói: “Cửa này không mở ra được.”

Ngao Dạ nghiên cứu cánh cửa một hồi, xác nhận không tìm thấy chìa khóa bèn dứt khoát dùng lưỡi đao không gian đánh lên cánh cửa, không ngờ lưỡi đao không gian bị bắn ngược về, y suýt bị sát chiêu của chính mình làm bị thương ngược.

Giang Thiếu Bạch nhìn đòn tấn công bắn ngược ra Ngao Dạ, cau mày nói: “Ngươi không sao chứ?”



Y đứng lên, uể oải nói: “Không sao, cánh cửa này rất cứng rắn.”

Lạc Kỳ bất đắc dĩ nói: “Ngươi quá lỗ mãng.”

Anh cho rằng phàm là bảo tàng kho báu nhất định sẽ được thiết lập biện pháp phòng trộm, cung điện này được giấu kín dưới lòng đất, sao có thể không có? Nếu Ngao Dạ dùng lưỡi đao không gian đánh vào cửa chính với một phần lực thì khi bắn ngược trở lại, nó có ít nhất hai phần lực. Có nhiều biện pháp phòng trộm bắn ngược sát chiêu, nhưng bắn trả với lực gấp đôi thì rất ít, cánh cửa này là vật phi phàm.

Lúc này Teddy chợt nhảy ra, nhìn chằm chằm cánh cửa rồi nói: “Đây là cửa Huyết Linh của tộc Bất tử, chỉ cần người tộc Bất tử rót máu vào chỗ lõm trên cửa, huyết mạch được công nhận là có thể đi vào.”

Ngao Dạ cau mày, khó chịu nói: “Huyết mạch nghiệm chứng, không có cách nào khác sao?”

Teddy khẽ gật đầu: “Có.”

Y mừng rỡ, kích động nói: “Thật sao? Cách gì?”

“Dùng bạo lực phá cửa, chỉ cần đủ sức mạnh thì sẽ không bị cánh cửa bắn ngược lại, cánh cửa này chịu lực có hạng, nếu đủ mạnh thì có thể phá cửa được.”

Ngao Dạ hào hứng nói: “Dùng bạo lực à, vậy cần phải mạnh đến cỡ nào?”

Teddy nghiêng đầu nói: “Đại khái cỡ tu sĩ hậu kỳ Tiên Hoàng dốc hết toàn lực.”

Ngao Dạ lập tức xụ mặt, có xúc động muốn một cú đạp bẹp khí linh này.

Lạc Kỳ tựa hồ nhìn ra Ngao Dạ tức giận, anh vỗ vỗ lưng y trấn an.

Ngao Dạ buồn bực nói: “Mấy người tộc Bất tử thật ích kỷ!”

Diệp Đình Vân nghe vậy bất đắc dĩ cười cười, thầm nghĩ đồ tốt đương nhiên phải dành cho người nhà, có lý nào để cho người ngoài. Theo cậu biết thì Long tộc cũng có thủ đoạn tương tự.

Giang Thiếu Bạch ngưng tụ một giọt tinh huyết rồi nhỏ xuống rãnh máu. Cánh cửa lóe lên tia sáng, sau đó hút hắn vào trong.

Ngao Dạ thấy hắn biến mất, y thất vọng nói: “Chỉ cho mình hắn vào.”

Diệp Đình Vân nhìn cửa lớn đóng chặt, thở dài một hơi: “Chúng ra ra ngoài đợi đi.”

“Lại chờ nữa.”

Cậu cười cười: “Nếu Thiếu Bạch tìm được công thức chưng cất rượu hay, ta sẽ bảo hắn chia cho ngươi một nửa.”

Y lập tức phấn chấn: “Thật sao? Vậy thì tốt, chúng ta ra ngoài chờ, vương thành cứ khiến người ta không thoải mái, ta luôn có cảm giác đang có hàng trăm ngàn ánh mắt dòm chừng ta.”

Trong vương thành dày đặc tử khí, khi Giang Thiếu Bạch tiến giai, tử khí tiêu tan không ít, lúc này lại điên cuồng tụ tập như cũ. Kế đó Ngao Dạ thi triển võ hồn không gian, đưa hai người rời khỏi nơi đó.

***

Giang Thiếu Bạch đi vào trong nơi cất bảo vật, ở đây có không ít cột đá, phía trên có khảm Dạ Quang Thạch nên toàn bộ bảo tàng được chiếu sáng rất rộng.

Hắn hình thấy từng đống nguyên thạch bày lộn xộn bên trong, nguyên thạch thượng phẩm vãi đầy đất, trong đống nguyên thạch còn trộn lẫn rất nhiều nguyên thạch cực phẩm.

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, Teddy nói hắn nghèo xơ xác không phải không có lý, so với đại nhân vật tộc Bất tử từng vơ vét bảo vật trong thiên hạ làm của riêng thì hắn thật sự là một tên nghèo rớt mồng tơi.

Nguyên thạch cực phẩm ở đây giống như cục đá vậy, vứt thẳng xuống đất không quản, tộc Bất tử đúng là phí phạm.

Giang Thiếu Bạch còn thấy mấy cái hộp được làm từ ngọc thạch thượng phẩm, hắn mở ra xem. Hộp đầu tiên vừa mở ra, đập vào mắt hắn là một loại quả màu vàng kim sáng lấp lánh, trong hộp chính là Kim Dương quả, tác dụng khác với Huyền Thiên linh quả nhưng giá trị tương đồng.



Kim Dương quả có tác dụng rèn luyện thể chất, dùng nó trước khi lên cấp có thể tăng tỷ lệ thành công, nếu trước khi tiến giai Tiên Hoàng hắn dùng linh quả này thì đã không cần phải tốn nhiều công sức như thế.

Giang Thiếu Bạch mở các hộp ngọc còn lại, mỗi hộp đều chứa một linh quả, quả nào cũng có giá trị phi phàm.

Hắn không cẩn thận kiểm kê đồ vật trong kho tàng mà phất tay một cái, thu tất cả vào trong nhẫn không gian. Bảo tàng có nhiều loại tài nguyên, đan dược, linh dược, linh tài, còn có cả Chân Linh Chi Thủy mà Ngao Dạ mong muốn.

Chân Linh Chi Thủy cũng có phân chia đẳng cấp, Chân Linh Chi Thủy ở đây không nhiều, được đựng trong thùng bằng ngọc bích đặc biệt, chất lượng cao hơn hẳn Chân Linh Chi Thủy mà hắn thu được tại Hắc Thạch Vực đến mấy chục lần.

Mặc dù Chân Linh Chi Thủy ở đây chỉ bằng một phần trăm số lượng bên kia, nhưng giá trị lại cao hơn một chút.

Càn quét thỏa thích mà không cần bỏ ra nguyên thạch thật tuyệt vời, khiến hắn có cảm giác như đang nằm mơ vậy. Nhiều lúc hắn không có nhiều thiện cảm với tộc Bất tử, nhưng giờ phút này hắn bỗng có cảm giác quyến luyến.

Nhớ đến ba người đang đợi bên ngoài, Giang Thiếu Bạch không lề mề mất nhiều thời gian, hắn thu thập tất cả đồ vật trong bảo tàng, dự định ra ngoài sẽ kiểm tra lại.

Giang Thiếu Bạch vừa ra khỏi bảo tàng lập tức cảm nhận được dao động nguyên khí rất dữ dội. Một tu sĩ Tiên Hoàng đang bay lơ lửng giữa không trung giao chiến với Ngao Dạ.

Hắn giật thót một cái, vừa nãy khi tiến giai, hắn đã phát hiện trận pháp phong ấn không gian trên vương thành bị lôi kiếp ảnh hưởng. Lúc đó Ngao Dạ suy đoán trận pháp bị phá hỏng sẽ khiến người bố trí trận pháp chú ý. Khi đó hắn đã nghĩ dù người kia nhận ra khác thường, nhưng muốn chạy đến được tinh vực này phải cần rất nhiều thời gian, bây giờ xem ra là hắn quá chủ quan rồi.

Tu sĩ Tiên Hoàng có thủ đoạn rất khó lường, nhất là một lão quái vật sống đã mấy chục vạn năm, càng khó tưởng tượng những thủ đoạn của đối phương.

Ba người Ngao Dạ hoàn toàn rơi xuống thế yếu, Giang Thiếu Bạch thấy tình hình nguy cấp lập tức gia nhập trận chiến.

Hắn lấy Teddy ra đánh tới, trước kia khi sử dụng thanh đao, hắn luôn có cảm giác tốn sức, sau khi lên cấp thì sử dụng nó dễ dàng hơn rất nhiều.

Đao ảnh lạnh thấu xương, cắt ngang hư không.

Ngao Dạ nhìn thấy Giang Thiếu Bạch đã trở ra, hưng phấn kêu lên: “Cuối cùng ngươi chịu ra rồi, giao cho ngươi đó!”

Sát chiêu không gian của y hiếm khi gặp đối thủ, nhưng khi phải đối phó với tu sĩ Tiên Hoàng cũng có võ hồn không gian, y lập tức yếu thế. Dù sao người ta là Tiên Hoàng, lại có võ hồn tương tự, Ngao Dạ căn bản không phải là đối thủ.

Giang Thiếu Bạch vung trường đao, trong chớp mắt đã giao chiến mấy chục chiêu với tu sĩ Tiên Hoàng kia.

Đây là lần đầu tiên hắn giao đấu với tu sĩ Tiên Hoàng, vừa mới bắt đầu đã gặp ngay người có võ hồn không gian.

Võ hồn không gian có lực sát thương rất lớn, lại khó đề phòng, dù nguyên lực của hắn dồi dào nhưng khi ứng phó vẫn rất tốn sức. Một điều may mắn là nơi này chính là địa bàn của tộc Bất tử, hắn có thể cảm nhận được hoàn cảnh ở đây gia tăng sức chiến đấu của hắn, còn đối phương thì bị yếu đi một chút.

Hai bên liên tục tung sát chiêu, bụi bay đầy trời.

Giang Thiếu Bạch xuất hiện, Diệp Đình Vân thở phào một hơi. Tu sĩ Tiên Hoàng đột ngột xuất hiện, thực lực cực mạnh, vừa thấy mặt đã ra tay, thủ đoạn tàn nhẫn. Dường như đối phương có hứng thú với huyết mạch Tổ long của Ngao Dạ, nếu Giang Thiếu Bạch không trở ra kịp thời, không chừng Ngao Dạ đã bị ông ta bắt đi lấy máu rồi.

Ngao Dạ căm thù nhìn Hồng Dịch: “Người này thật không biết xấu hổ!” Thân là tiền bối mà lấy lớn hiếp nhỏ.

Diệp Đình Vân lấy một lọ đan dược chữa thương ra dùng. Vừa nãy khi giao chiến, ba người đều bị thương không nhẹ. Ngươi kia ra tay quá nhanh, cậu không tìm được cơ hội dùng đan dược chữa thương.

“Diệt Hồn Trảm Phách Đao? Không ngờ nó lại xuất hiện!” Ông ta nhìn Giang Thiếu Bạch nói.

Hắn sửng sốt, nhanh chóng hiểu ra đối phương đang nói Teddy. Hắn luôn cho rằng Teddy không có tên, không ngờ nó lại có một cái tên uy vũ đến bậy.

Giang Thiếu Bạch nhìn Hồng Dịch hỏi: “Ngươi từng gặp thanh đao này?” Chẳng lẽ ông ta từng giao đấu với chủ nhân trước kia của Teddy? Nhìn nét mặt ông ta, không chừng năm xưa không chiếm được lợi thế còn bị đè ra đánh.

“Ngươi có thể khống chế thanh đao này, chắc chắn ngươi là dư nghiệt tộc Bất tử!” Hồng Dịch lạnh lùng nhìn Giang Thiếu Bạch, ánh mắt sắc bén.

Chẳng lẽ thanh đao này chỉ có tộc Bất tử mới khống chế được sao?



“Ta còn tưởng cảm nhận sai, không ngờ huyết mạch tộc Bất tử thật sự chưa chết hết.” Đối phương cười lạnh một tiếng.

Giang Thiếu Bạch bình thản đáp: “Có lẽ đúng vậy.”

Ánh mắt Hồng Dịch đầy vẻ tham lam: “Xem ra những thứ mà đám quái vật kia lưu lại đã rơi vào tay ngươi.”

Giang Thiếu Bạch đảo mắt, người này nhắm vào di vật của tộc Bất tử nên mới đến đây sao?

“Các hạ cũng muốn? Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không.”

Hồng Dịch cười gằn: “Mạnh miệng lắm, trái lại có khí phách giống tộc Bất tử, đáng tiếc, tộc Bất tử ngông cuồng đã trở thành lịch sử.”

Giang Thiếu Bạch híp mắt, lần nữa bắt đầu giao chiến với đối phương. Hắn vận chuyển Bất Diệt Quyết, sương đen trong vương thành lập tức tập trung lại, ngưng tụ thành một con thú khổng lồ màu đen. Từ khi lên Tiên Hoàng, thực lực của hắn tăng vọt, năng lực ngưng tụ tử khí cũng mạnh hơn trươc rất nhiều.

Con thú khổng lồ xông về phía Hồng Dịch, Ngao Dạ mở to mắt, hưng phấn nhìn cảnh tượng con thú nhào đến tấn công đối phương. Con thú khổng lồ là oán niệm của các tu sĩ tộc Bất tử trước khi chết, Giang Thiếu Bạch là người tộc Bất tử, được bọn họ ưu đãi hơn, oán niệm của họ không có địch ý với hắn, nhưng người ngoài thì khác.

Hồng Dịch bị quái vật khổng lồ màu đen cuốn lấy, ông ta liên tục tung chiêu tấn công nhưng thần hồn bị ảnh hưởng, đòn tấn công lộn xộn như bị che mắt.

“Con thú khổng lồ đen thùi kia là thứ gì vậy?” Ngao Dạ dùng cùi chỏ đẩy Lạc Kỳ một cái.

“Hình như do oán niệm trong vương thành ngưng tụ lại.”

Khi mọi người đi vào vương thành, Ngao Dạ luôn cảm thấy lạnh lẽo, trái lại Lạc Kỳ không có cảm giác này, có thể vì trên người anh có một chút đặc điểm của tộc Bất tử nên tàn hồn trong vương thành đãi ngộ anh khá tốt.

Hồng Dịch bị con thú khổng lồ cuốn lấy, ông ta hét to một tiếng, dường như bị kéo vào ảo giác nên liên tục tấn công bốn phương tám hướng.

Ngao Dạ thấy thế hỏi: “Ông ta bị điên rồi hả?”

Lạc Kỳ nhíu mày, ông ta không phát điên mà là nhìn thấy ảo giác gì đó.

Giang Thiếu Bạch thấy đối phương tung chiêu tấn công lung tung, hắn nhanh nhẹn lách người né tránh. Hắn lại dẫn dắt tử khí trong thành, ngưng tụ thành một con thú khổng lồ khác.

Năm xưa tộc Bất tử tung hoành thiên hạ, thế mà trong khi đang nội loạn lại bị các tộc khác bỏ đá xuống giếng, các đại nhân vật tộc Bất tử chết trong oán hận, lúc này Hồng Dịch xuất hiện chọc các tàn hồn bạo động, Giang Thiếu Bạch vừa khéo lợi dụng tàn niệm này tiến hành công kích.

Hết chương 457