Bảy thế lực lớn đang liên thủ phá giải trận pháp. Bọn họ cũng có bảy tên trận sư đang tiến hành nghiên cứu. Nhưng bọn họ cũng không có cường lực dò đường giống như con heo háo sắc vậy, chỉ có thể bắt vài yêu thú ném vào.
Hiệu suất này lại thấp. Bởi vì dù sao yêu thú cũng bị một đòn giết chết. Một con cũng chỉ có thể thử một lần, tiến độ cực kỳ chậm.
- Ta cho rằng hẳn là ở chỗ này, chỗ này, chỗ này ném vào Trở Tuyệt Trận.
Một trận sư lớn tiếng nói.
- Không không không. Ngươi là hoàn toàn sai lầm.
Một gã trận sư khác lập tức lắc đầu, biểu đạt ý kiến khác nhau.
Bảy tên trận sư chia ra làm hai phái, tranh cái đến mức đỏ mặt tới mang tai.
- Không cần đi khuyên nhủ một chút sao?
Một người thanh niên mặc áo màu lam cười nói, dáng vẻ tươi cười có chút tà mị.
- Có tranh luận là chuyện tốt, nói rõ có tiến bước, có tình cảm mãnh liệt. Nếu không, cục diện đáng buồn lại xong đời.
Bên cạnh hắn là một nam tử áo xanh, nhìn qua sắp ba mươi tuổi.
- Ai, trận pháp này đến cùng phải tới lúc nào mới có khả năng phá giải, ta cũng không chờ được nữa.
Lại một tngười thanh niên duỗi người qua.
- Kiên trì một chút. Lúc này đợi càng lâu, thu hoạch lại càng lớn."
Người trẻ tuổi thứ ta nói.
- Không chờ nổi có thể đi!
Người trẻ tuổi thứ năm lại là vô cùng cao ngạo lạnh lùng.
Tổng cộng có bảy người trẻ tuổi, nhưng mỗi một người đều có thân phận hết sức kinh người. Bởi vì bọn họ đều là hậu đại của mấy vị hoàng tử Huyền Bắc Quốc có thứ tự sát đầu. Bọn họ không thể xưng là hoàng tử, mà là quận vương. Thậm chí có vài người ngay cả quận vương cũng không đủ tư cách, mà là hậu tước.
Đừng thấy bọn họ đều là họ Trần, nhưng các hoàng tử vì kế thừa ngôi vị hoàng đế tranh đấu gay gắt. Đám hậu bối bọn họ đương nhiên cũng không hợp nhau. Nếu không có vì phá trận, bọn họ tuyệt đối không thể liên thủ.
Nhưng vào lúc này, két một tiếng. Cánh cửa của gian nhà kia lại có thể mở ra.
Tất cả mọi người đều quay mặt nhìn vào. Bỗng nhiên bọn họ nhìn thấy trên người Lăng Hàn lộ ra ba hài tử, phía sau lưng còn có một hồ lô lớn màu tím.
Đây là cái quỷ gì?
Trong nháy mắt, tất cả mọi người ở đó lặng ngắt như tờ.
Cảnh tượng như vậy, khác thường quỷ dị.
Ai có thể nghĩ tới, cánh cửa bị trận pháp bảo vệ sẽ mở ra, có một người chạy ra? Hơn nữa, đi ra lại một người rồi một người, tại sao lại là kỳ quái như vậy?
Từ trước tới nay chưa từng nghe nói qua, chạy đến di tích cổ còn mang theo hài tử. Hơn nữa còn là ba đứa.
Phụt!
Nhưng mọi người rất nhanh đã biết mình sai rồi. Vì phía sau nam nhân này lại còn có hai nữ hài tử nữa.
Trên thực tế là ba, nhưng không ai nhìn ra được Lục Oa.
Tình huống gì vậy? Đây rốt cuộc là tình huống gì?
Một người, mang theo năm hài tử đang thời kỳ bú sữa tiến vào di tích cổ nguy cơ bốn phía, đầu óc mọc thế nào vậy?
Không không không, có đầu óc sao?
Sau khi y niệm này xẹt qua, mọi người mới nghĩ đến một vấn đề khác.
Gia hỏa này tại sao phải từ bên trong đi ra?
Nếu nói hắn vốn ở bên trong này, vậy không ai tin tưởng. Nhìn xem hắn mới có bao nhiều tuổi?
Chính là Minh Văn Cảnh cũng chỉ có thọ nguyên cực hạn khoảng năm trăm năm. Cái di tích cổ này lại bị chôn vùi bao lâu? Thế nào cũng có hơn hai ngàn năm. Ai có thể sống lâu như thế?
Cho nên, người này chắc là tiến vào trước bọn họ.
Đại sư trận pháp.
Tất cả mọi người đã hình thành nhận thức chung. Bảy tên trận sư trung cấp liên thủ, hơn mười ngày cũng không có cách nào phá giải trận pháp này. Có thể thấy được trong đó có bao nhiêu chênh lệch.
Một đan sư, trận sư ưu tú tuyệt đối là trợ giúp mạnh mẽ, thậm chí có thể thay đổi mức độ mạnh yếu của một thế lực.
Nhất thời, ánh mắt của mỗi quận vương, hậu gia đều sáng lên.
- Các hạ xưng hô như thế nào?
Trần Khai Vũ đi ra hỏi trước, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, có vẻ rất khách khí. Hắn vội vàng lại nói.
- Tiểu vương Trần Khai Vũ, chính là con trai thứ bảy của tứ hoàng tử.
- Bản hậu Trần Vô Động, gia tổ chính là nhị hoàng tử.
Lại một người nói.
Bảy tên quý tử hoàng tôn đều tự giới thiệu, chuyển cành ô-liu về phía Lăng Hàn.
Tại sao phải ân cần như vậy?
Lăng Hàn là trận sư cao cấp, đây là điều thứ nhất. Mặt khác, hắn hiển nhiên nhận được thứ trong phòng này. Hiện tại mời gọi Lăng Hàn vào dưới quyền, lại muốn lấy được bảo vật tất nhiên là chuyện dễ dàng.
Trận sư có thể có lực chiến đấu gì?
Lăng Hàn cười nhạt, nói:
- Nhường đường một chút, nhường đường một chút.
Hắn lại không có dự tính phát sinh quan hệ quá sâu với bất kỳ một hoàng tử nào, huống gì là đời con, đời cháu của hoàng tử.
Thái độ như vậy khiến cho bảy tên hoàng tôn quý tử đều hết sức bất mãn. Bọn họ là thân phận gì? Có thể người có địa vị cao lại nhường đường trước người có địa vị thấp sao? Chào hỏi đã là cho người đủ mặt mũi rồi. Nhưng ngươi thì hay rồi, thật sự cao giá.
- Giao đồ ngươi nhận được ở bên trong ra, liền có thể đi.
Trần Học Danh nói. Hắn lười nhiều lời.
Lăng Hàn cười ha hả, nói:
- Được thôi. Một hai ba bốn năm sáu bảy, vừa vặn, các ngươi một người nhận một hài tử trở lại.
- Phụ thân, ngươi vì sao không muốn chúng ta!
Lục Oa nhìn không thấy lập tức kêu lên.
- Phụ thân, không nên vứt bỏ chúng ta!
Tứ Oa và Ngũ Oa vội vàng ôm thật chặt lấy bắp đùi của Lăng Hàn.
Đại Oa lại đằng đằng sát khí, nói:
- Không có việc gì. Chỉ cần giết chết tất cả những gia hỏa này, phụ thân sẽ không đưa chúng ta đi nữa!
- Đúng vậy!
Mấy nữ hài tử tinh thần đều đại chấn. Cho dù là Tam Oa cao ngạo, ánh mắt cũng nhất thời sáng lên.
Năng lực hiểu của các ngươi rất có vấn đề!
Lăng Hàn thở dài. Hắn rõ ràng chỉ là nói đùa một chút.
- Lại dám trêu chọc chúng ta?
Trần Khai Vũ hừ một tiếng.
- Người bất kính đôi với hoàng thất, giết không tha!
Trần Vô Động lạnh lùng nói.
- Trước hết bắt người, sau đó xem thử hắn nhận được bảo vật gì. Chúng ta dù sao cũng là người một nhà.
Trần Học Danh cũng nói.
- Được!
Mọi người đều gật đầu.
Bên kia, Đại Oa các nàng đã xoa tay. Sáu tiểu nữ hài tử không có một người nào là an phận.
- Giết!
Ngược lại là các nàng dẫn đầu phát động công kích. Trên mặt nổi năm tiểu hài tử cũng xuất hiện, xông về phía đám người Trần Học Danh.
Đám người Trần Học Danh tất nhiên sẽ không để ý tới. Nếu như bọn họ để năm tiểu nữ hài tử ở trong lòng mới thật sự là chuyện lạ.