Thần Đạo Đan Tôn

Chương 5245: Tử Vong Hàn Thủy



Tám người Tông Vũ Trạch tức giận. Bọn họ đã đánh giá cao gia hỏa này. Tê, trước kia không có cảm thấy người tham như thế, tại sao mới mấy vạn năm lại biến hóa lớn như vậy? Lăng Hàn dụ dỗ từng bước: – Nơi này vô cùng nguy hiểm, động một tí sẽ mất mạng. Vật ngoài thân quý giá nhưng sánh bằng tính mạng hay sao? Tám người kia im lặng, ngươi rõ ràng nổi lòng tham, vì cái gì còn muốn nguỵ trang đạo mạo, phi! – Hừ, Lạc Vô Dương, chúng ta đều là đồng tông, tại sao ngươi không hiền hậu một chút. – Cho dù chúng ta đáp ứng, nhưng ngươi cảm thấy, chúng ta sẽ mang bảo vật như vậy trên người sao. Mọi người đều trách mắng. Cũng đúng.

Lăng Hàn vô cùng tiếc nuối, vốn cho rằng có thể kiếm một ít, kết quả lại công dã tràng. Mà thôi. – Mấy vị cứ đi từ từ. Hắn cười ha ha một tiếng, ra hiệu Thạch Đầu Nhân tiếp tục lên núi. Tạm thời không có xuất thủ, một là hắn còn không biết những người này tới đây làm gì, nhưng giết người cũng không có thu hoạch. Một nguyên nhân khác, cho dù hắn và Thạch Đầu Nhân cường thế, nhưng chung quy chỉ có hai người, rất khó giết sạch tám Chuẩn Đế. Cho nên, còn phải tìm một cơ hội thật tốt. Thạch Đầu Nhân tiến lên, nó không nhìn uy hiếp ở nơi này nhưng cũng không thể quá mức lỗ mãng, nếu không, không chờ leo lên đỉnh núi thì nó đã bị mài mòn sạch sẽ. Dù là như thế, bọn họ cũng đi nhanh hơn tám người Tông Vũ Trạch. Ba ngày sau, bọn họ leo lên đỉnh núi. Dù sao Tuyết Liên sơn cũng không tính cao đến quá đáng. Đỉnh núi rất bằng phẳng, nơi này có cái ao màu đen Cổ quái chính là, nơi này cực kỳ rét lạnh, cho dù là Chuẩn Đế cũng khó chống cự, cũng phải bị đóng băng thành khối, nhưng ao nước vẫn duy trì trạng thái chất lỏng. Nước màu đen, chỉ nhìn sơ qua, Lăng Hàn đã rùng mình một cái, dường như thân thể chết đi một bộ phận. Hắn có cảm giác, nếu chạm vào thứ nước này thì hắn sẽ chết.

 Đây là Tử Vong thủy sao? A, đám người Tông Vũ Trạch đến tìm kiếm đồ vật, chẳng lẽ không phải bảo vật Thủy Nguyên trì hay sao, mà là thủy dịch đầy tử vong? – Đại Thạch, ngươi dám đụng vào thứ này không? Lăng Hàn hỏi. Thạch Đầu Nhân vội vàng lắc đầu, nó phát ra sụy nghĩ mơ hồ với Lăng Hàn. Hạch tâm của nó tiếp xúc với chất lỏng kia sẽ lập tức mất đi sức sống, mà cánh tay của nó chạm vào, thân thể cũng sẽ mất đi sinh mệnh lực. Cho nên, thứ này khác với năng lượng hủy diệt. Năng lượng hủy diệt trực tiếp biến vật thể thành hư vô, biến mất từ đầu đến đuôi, nhưng chất lỏng này chỉ có tử vong, tử vong tuyệt đối, cho dù là Chuẩn Đế cũng gánh không được. Mấu chốt là, đám người Tông Vũ Trạch muốn chất lỏng này làm gì? Nếu như mục tiêu của bọn họ chính là thứ này. Với thực lực của bọn họ, trong khu vực này cơ bản không có đối thủ, chẳng lẽ muốn ra tay với Đại Đế sao? Không thể nào. A? Lăng Hàn suy nghĩ, chẳng lẽ thu thập để đưa vào nơi sâu hơn? Chỗ đó, đám người Vô Nhai Đại Đế đang đối kháng thế lực thần bí, cũng lâm vào thế yếu, nhưng ít ra còn có thể chịu đựng được.

Vì lật bàn, đám người Vô Nhai Đại Đế đưa Tiên Thiên Kim Linh, Sáng Tạo Chi Kim ra ngoài, thậm chí, tiền thân Nguyên thế giới cũng bị đám người Vô Nhai Đại Đế đưa ra, tên là Sinh Mệnh thạch. Nhưng tất nhiên đám người Vô Nhai Đại Đế có thể bố trí, vì cái gì thế lực thần bí kia lại không được? Bọn họ chỉ biết dùng thực lực đối kháng với đám người Vô Nhai Đại Đế hay sao? Cho nên, phái người tới lấy Tử Vong thủy, sau đó đi đối phó đám người Vô Nhai Đại Đế? Từ đạo lý mà nói, hoàn toàn nói thông. Lăng Hàn tươi cười, nếu quả thật như thế, vậy hắn mèo mù đụng chết chuột, thật sự đúng dịp. Tất nhiên đụng phải hắn, hắn quả quyết sẽ không cho phép xảy ra chuyện như vậy. Lăng Hàn tới nơi này vừa vặn đụng đám người Tông Vũ Trạch lên đường. Sau đó chờ bốn ngày mới thấy đám người Tông Vũ Trạch bò lên đỉnh núi. – Ngươi đi lên sớm như thế, chẳng lẽ cứ ngồi ở nơi này sao? Nhìn thấy Lăng Hàn ngồi bên cạnh hồ nước, tám người kia cảm giác điên rồi. Bọn họ còn trông cậy Lăng Hàn sớm đạt được đồ, như thế cũng có thể bớt đi công sức của bọn họ, nhưng Lăng Hàn chậm chạp chờ đợi, bọn họ chỉ có thể tiếp tục lên núi. Nhưng Lăng Hàn. . . Lại lười biếng ngồi cạnh hồ nước, bọn họ giận muốn điên lên. – Đúng vậy. Lăng Hàn gật đầu, hắn hỏi ngược lại.

 – Nếu không thì sao? A, vì cái gì ngươi còn nói hùng hồn như vậy? Đám người Tông Vũ Trạch nhìn nhau, mặc dù giữa bọn họ hiếm khi gặp nhau một lần, nhưng Lạc Vô Dương cải biến quá to lớn. Đánh chết bọn họ không tin Lạc Vô Dương đã đổi một người, bởi vì chuyện này không hiện thực. Ở khu vực này, chưa từng có ngoại địch xâm lấn. – Được rồi, không nên nói nhảm với hắn. – Nhanh chóng thu Tử Vong Hàn Thủy, chúng ta tranh thủ thời gian xuống núi, nơi này sắp khôi phục hàn khí. Mấy người kia nói ra, sau đó cùng lấy ra dụng cụng đựng chất lỏng Trên thực tế, đây chỉ là mấy khối đá bị đào rỗng. Ai! Lăng Hàn thở dài, trước đó không xác định nên ôm một phần hi vọng, hắn cho rằng đám gia hỏa này đang tìm kiếm vật chất Thủy Nguyên. Nhưng bây giờ, hắn thất vọng. Tông Vũ Trạch tới lấy chất lỏng có thể làm Chuẩn Đế dính vào sẽ vẫn lạc. Tử Vong Hàn Thủy? Tốt. Lăng Hàn vươn người đứng dậy, sau đó búng tay một cái. Thạch Đầu Nhân hưng phấn, nó tỏa ra thần thức chấn động, sau đó lại lao về phía đám người Tông Vũ Trạch.

– Ngươi có ý tứ gì? Đám người Tông Vũ Trạch vừa sợ vừa giận, bọn họ không nghĩ tới Thạch Đầu Nhân lại xuất thủ vào lúc này. – Lạc Vô Dương, nhanh bảo nó dừng tay! Lăng Hàn cười ha ha một tiếng, hắn biến thành diện mạo thật. – Xấu hổ, ta không phải Lạc Vô Dương. Cái gì! Tám người Tông Vũ Trạch đều kinh hãi, làm sao có thể chứ, người này là giả mạo. Khó trách! Gia hỏa này trước đó luôn chọc giận người khác, cũng chọc người ta tức thổ huyết, thì ra hắn cũng không phải là Lạc Vô Dương. – Ngươi là ai? Tám Chuẩn Đế vừa đấu với Thạch Đầu Nhân, vừa quát hỏi Lăng Hàn. Bọn họ thật sự rất giật mình, đây là chuyện bọn họ chưa từng nghĩ tới. Lăng Hàn lắc đầu: – Nói ra các ngươi cũng không biết. . . Cũng được, ta chính là Thánh Nhân mạnh nhất lịch sử, Lăng Hàn. Mạnh nhất lịch sử? Ha ha, khẩu khí của ngươi thật lớn. Chờ chút. – Ngươi là Thánh Nhân? Tám người Tông Vũ Trạch đều kịp phản ứng.

Lăng Hàn thả ra Thánh hỏa, cười nói: – Không thể giả được! Trời! Tám người Tông Vũ Trạch rung động không nhẹ, kém chút bị Thạch Đầu Nhân xông phá phòng tuyến. Thật là Thánh Nhân? Nhưng nơi này không phải trong thành, vì cái gì gia hỏa này không mặc chiến giáp vẫn có thể hành tẩu tự nhiên? Chẳng lẽ, hắn nắm giữ chiến lực Chuẩn Đế?