Thần Đạo Đan Tôn

Chương 5246: Toàn Diệt



Thánh Nhân mạnh nhất lịch sử! Đám người Tông Vũ Trạch hít khí lạnh, nếu như Lăng Hàn thật có chiến lực Chuẩn Đế, danh xưng Thánh Nhân mạnh nhất lịch sử cũng không cuồng vọng. – Tốt rồi, hiện tại tìm hiểu kết thúc, ta cũng nên ra tay rồi. Lăng Hàn cười nói. Tám người Tông Vũ Trạch cười lạnh. Lăng Hàn tu vi Thánh Nhân đã nắm giữ chiến lực Chuẩn Đế, đây là việc quá kinh người, nhưng người mạnh hơn nữa cũng chỉ chỉ là Thánh Nhân ,à thôi. Cho nên, nếu gia hỏa này xuất thủ, hắn đang tự tìm cái chết. Tám người nhìn nhau, sau đó đạt thành nhận thức chung. Nếu Lăng Hàn làm thế, bọn họ có thể liên thủ tuyệt sát Lăng Hàn, kể từ đó, Thạch Đầu Nhân trở thành Nguyên Linh vô chủ, mất chỉ huy, chỉ có thể dựa vào bản năng chiến đấu, vậy thì dễ đối phó hơn nhiều. Tới đi, ngươi thật tự đại. Lăng Hàn xông về phía Tông Vũ Trạch. – Tự tìm cái chết!

Tông Vũ Trạch cười lạnh, hắn xuất một chưởng đánh trả Lăng Hàn. Hắn muốn một kích đánh lui Lăng Hàn, sau đó tự nhiên có đồng bạn lao tới giết Lăng Hàn. Chuẩn Đế không dễ giết, nhưng người nào cuồng như Lăng Hàn hay không? Chính mình muốn tìm chết, trách được ai? Lăng Hàn cười một tiếng, thiết quyền ngưng tụ lại, đánh phía Tông Vũ Trạch. Lúc một quyền sắp đánh trúng, Lăng Hàn mới đột nhiên vận chuyển năng lượng hủy diệt và đại đạo quang. Tông Vũ Trạch có ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, cho rằng Lăng Hàn là Thánh Nhân, chiến lực sẽ không mạnh đến mức nào, bởi vậy, trong đầu hắn chỉ nghĩ sẽ đánh Lăng Hàn bay đi, tan rã phòng ngự của đối phương, sau đó do đồng bạn xông tới giải quyết Lăng Hàn. Cho nên, lúc này hắn có phòng bị hay sao? Bành, nắm đấm và bàn tay va chạm vào nhau, sau đó nhìn thấy Tông Vũ Trạch bị đánh bay ra ngoài, hơn nữa cánh tay phải cũng biến mất. Đám người Ninh Học Lâm kinh hãi. Đúng thế, có người bị đánh bay, vì cái gì không phải Lăng Hàn mà là Tông Vũ Trạch? Hoa mắt? Không có khả năng, bọn họ chính là Chuẩn Đế, tại sao có thể hoa mắt? Oanh! Thạch Đầu Nhân cường thế tiến công, lại phá vỡ suy nghĩ của bọn họ. Lăng Hàn phát động Phượng Dực Thiên Tường, hắn tiến lên và xông thẳng về phía Tông Vũ Trạch, hắn lại đánh ra một quyền.

Quá nhanh! Phải biết, trừ cảnh giới ra, Lăng Hàn ở phương diện nào cũng có thể nghiền ép Tông Vũ Trạch, tất nhiên quyền chủ động vẫn nằm trong tay của hắn, Tông Vũ Trạch ngăn cản thế nào? Bành! Bành! Bành! Lăng Hàn xuất ra mấy quyền liên tục, từng quyền đều rất vừa vặn, có thể thấy rõ ràng thân thể Tông Vũ Trạch không ngừng biến mất, cuối cùng bị một quyền đánh nổ đầu, hình thần câu diệt. Tê, quá kinh khủng! Bảy người Ninh Học Lâm cảm giác toàn thân lạnh lẽo, không ngừng run rẩy. Thánh Nhân khó giết, Chuẩn Đế càng khó giết hơn. Thế nhưng, ở trong tay Lăng Hàn, hắn đánh ra mấy quyền mà thôi, Tông Vũ Trạch đã bị đánh chết. Đây là chênh lệch lớn cỡ nào? – Chạy! Bọn họ không chần chờ, Lăng Hàn và Thạch Đầu Nhân hình thành xu thế giáp công, như vậy căn bản không phải bọn họ có thể chống cự, sẽ chỉ bị tiêu diệt từng bộ phận. Nhưng mà, bảy người đồng thời trốn, Lăng Hàn cùng Thạch Đầu Nhân nhiều lắm chỉ đuổi theo một người, vẫn có năm người có thể chạy thoát. Lăng Hàn cười nói: – Các ngươi thật sự suy nghĩ nhiều. Hắn tung người nhảy lên vai Thạch Đầu Nhân, sau đó đuổi theo đám người Ninh Học Lâm.

Thạch Đầu Nhân cũng không am hiểu tốc độ, tốc độ chỉ sánh bằng Chuẩn Đế bình thường, cho nên theo đạo lý, Thạch Đầu Nhân không thể nào đuổi kịp đám người Ninh Học Lâm. Nhưng vấn đề là, nơi này là địa phương nào? Ngọn núi quá trơn, mà một khi bị trượt chân sẽ đụng vào băng lăng hình trụ, xuyên thủng thân thể, kịch độc xâm lấn, trực tiếp mất đi tính mệnh. Cho nên, bọn họ vẫn cẩn thận, đi xuống từ từ. Nhưng Thạch Đầu Nhân không cần. Nó mạnh mẽ đâm tới, cũng nhanh chóng đuổi kịp một người. Lăng Hàn cùng Thạch Đầu Nhân liên thủ oanh kích, người kia có thể cản mấy chiêu? Qua chừng trăm chiêu, người kia bị oanh sát thành cặn bã. Lăng Hàn thở dài, Chuẩn Đế thật khó giết, hắn chiếm ưu thế về mặt chiến lực, hơn nữa còn nắm giữ năng lượng hủy diệt, đại đạo quang, nhưng thế cần trăm chiêu mới giải quyết được.. Thời điểm hắn ở Tôn Giả, giết Thánh Nhân cấp thấp cũng không có khó khăn như thế. Nếu cảm thán như vậy bị người khác biết, khẳng định mỗi người sẽ xem thường hắn, nói hắn trang bức. Trên lý luận, chỉ cần Chuẩn Đế muốn chạy, cho dù Đại Đế cũng rất khó giết chết, ngươi là một Thánh Nhân chỉ dùng chừng trăm chiêu liền đắc thủ, còn muốn như thế nào? – Đại Thạch, chúng ta tiếp tục đuổi! Lăng Hàn lại nhảy lên thân thể Thạch Đầu Nhân, triển khai truy sát. Nhân chút thời gian này, sáu người Ninh Học Lâm đã chạy ra rất xa, nhưng không thể thoát khỏi Lăng Hàn có Thạch Đầu Nhân đuổi theo.

Bành bành bành, Thạch Đầu Nhân mới không quan tâm băng lăng gì đó, nó mạnh mẽ đâm tới và đuổi theo một người. Nhưng vì thế nó trả giá là thân thể nhỏ đi một ít. Không có việc gì, chịu đựng được. Lăng Hàn và Thạch Đầu Nhân liên thủ khai chiến ở tuyệt địa như thế, có Chuẩn Đế nào gánh vác được? Hai người một đường truy sát, cũng lưu lại một đường thi thể. Nhưng sau khi giết bảy người, Thạch Đầu Nhân co lại hình thể bình thường, dù sao cũng không thể bị thương, bằng không hạch tâm của nó sẽ lộ ra ngoài, như vậy thì quá nguy hiểm. Lăng Hàn nhắm lấy Thạch Đầu Nhân, chính mình gấp rút lên đường. Kể từ đó, tốc độ của hắn giảm mạnh, nhưng không có quan hệ, hắn vẫn chạy nhanh hơn Dương Đức Vũ. Dương Đức Vũ vui mừng, bởi vì bình nguyên phía trước đang ở ngay trước mắt. Hắn đã lao xuống núi. Hắn vội vàng thi triển hết thân pháp, hắn phi nước đại vì tính mệnh của mình. Một lúc sau, Lăng Hàn cũng xuống núi, hắn bảo Thạch Đầu Nhân chờ hắn ở chân núi, hắn phát động Phượng Dực Thiên Tường, tốc độ tăng lên cực nhanh. Ba ngày sau, rốt cục hắn đã đuổi kịp Dương Đức Vũ. Oanh! Không nói hai lời, Lăng Hàn trực tiếp xuất ra một quyền Một quyền này quá mức đáng sợ, Dương Đức Vũ không thể không xoay người lại chống đỡ.

Nhưng sau khi ngăn cản một quyền, hắn lại quay người bỏ chạy. Chiến lực của Lăng Hàn quá mạnh, hắn không phải là đối thủ, đối cứng hẳn phải chết. Nhưng mà, ở trước mặt Phượng Dực Thiên Tường, tốc độ của hắn quá chậm. Lăng Hàn đã đuổi kịp hắn trong nháy mắt, lại tiếp tục đánh. – Lăng Hàn, chúng ta không thù oán gì với ngươi, vì sao muốn đuổi tận giết tuyệt? Dương Đức Vũ quát. Lăng Hàn trầm ngâm một cái: – Các ngươi xấu xí. Phi, đây là lý do sao? Dương Đức Vũ bi phẫn, đều đến lúc này, ngươi còn muốn nhục nhã ta? Ta khó coi, ngươi đẹp mắt? Lăng Hàn xuất thủ lần nữa, sau đó thản nhiên nói: – Chúng ta lập trường khác nhau, chung quy phải có một trận huyết chiến. Hắn nói như vậy, Dương Đức Vũ cũng không phản bác được. Bởi vì hắn cũng nghĩ đến, chính mình đã từng nhận được mệnh lệnh, chỉ cần có người ngoài tiến vào, không cần bất cứ lý do gì, nhất định phải chém giết đối phương. Cho nên, không tồn tại ân oán gì đó, chỉ là vấn đề lập trường. Oanh! Hai người kịch chiến, Dương Đức Vũ vẫn chưa đứt mất suy nghĩ bỏ chạy, nhưng ở trước mặt Lăng Hàn, hắn có thể thực hiện được? Sau vài trăm chiêu, hắn cũng bị oanh sát.