Thần Đế Trọng Sinh

Chương 749: Đ�? Tô Nguyên Khánh



"Ngươi, ngươi đã làm cái gì đối với chúng ta?"

Linh Vận cảm giác cả người mình giống như bị gây tê, thân thể mềm nhũn, không sử dụng ra được một chút lực nào, thân thể cảm thấy vô lực, trên gương mặt xinh đẹp lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ nồng đậm.

"Khặc khặc ~~ "

Đồ Tô Nguyên Khánh cười gằn, đi tới trước mặt hai nữ, chậm rãi ngồi xổm người xuống, dùng ngón tay nhấc cái cằm của Linh Vận lên, một mặt dâm quang nói:

"Thế nào? Đại mỹ nhân, có phải cảm thấy toàn thân không có một chút khí lực nào rồi hay không? Đây chính là Tiêu Diêu Cực Nhạc tán do bản thiếu tự tay luyện chế, người bình thường ta còn thực sự khó bỏ được để cho bọn hắn sử dụng đây!"

Hai người Linh Vận và Linh Khê nghe được điều này, vẻ mặt lập tức càng phát ra trắng bệch.

Tuy rằng các nàng cũng không hiểu rõ, cái gọi là "Tiêu dao cực lạc tán" là cái gì, nhưng chí ít biết, khẳng định không phải vật gì tốt!

"Khặc khặc, yên tâm! Thứ này không những đối với thân thể của các ngươi không có hại còn có không ít chỗ tốt a! Đợi qua một lát nữa, Tiêu Dao Cực Nhạc tán có hiệu quả, chỉ sợ các ngươi còn ước gì được bản thiếu sủng hạnh các ngươi a! Kiệt kiệt kiệt!"

Đồ Tô Nguyên Khánh nói xong lời này đồng thời bàn tay đã thuận từ cái cằm của Linh Vận hạ xuống cổ, sau đó bắt lại cổ của nàng, sau đõ bỗng nhiên hướng xuống kéo một phát.

"Xoẹt xẹt!!". T𝗿𝙪yệ𝑛‎ chí𝑛h‎ ở‎ ﹛‎ T𝗿UmT𝗿𝙪y‎ e𝑛﹒v𝑛‎ ﹜

Pháp y trên người Linh Vận, lại bị Đồ Tô Nguyên Khánh rõ ràng xé bỏ, hiện ra một mảng da thịt tuyết trắng lớn...

Linh Vận liều mạng muốn phản kháng, thế nhưng là trên người một chút lực đạo cũng không sử dụng ra được, chỉ có thể mặc cho đối phương làm xằng làm bậy, lại cái gì cũng không làm được, ngược lại thân thể bắt đầu nóng lên, ý thức cũng bắt đầu thay đổi thành có chút mơ hồ.

Tuy nhiên, sau khi Đồ Tô Nguyên Khánh kia xé bỏ quần áo của Linh Vận, cũng không có vội vàng làm bước hành động kế tiếp, thay vào đó thì ung dung nhìn vào hai nữ, "Các ngươi không phải rất kiên cường khí khái sao? Bản thiếu ngược lại muốn nhìn xem, ở dưới dược lực của Tiêu Dao Cực Lạc tán, các ngươi còn có thể chống lại được bao lâu? Kiệt kiệt kiệt!"

Đồ Tô Nguyên Khánh này tuy rằng xuất thân từ thế gia đan dược, thiên phú luyện đan của bản thân cũng không tính là kém, thế nhưng lại đối với đan dược chính thống lại không có hứng thú chút nào, thay vào đó là thích nghiên cứu chất độc, tà vật.

Hơn nữa cuộc đời này của hắn có một cái đam mê lớn nhất chính là thích tận mắt nhìn thấy những nư tử kiên cường khí khái ở dưới dược vật mà hắn luyện chế, từng chút từng chút một biến thành dáng vẻ của người đàn bà phóng túng dâm loạn.

"Cái tên hỗn đản này nhà ngươi! Cầm thú!"

Linh Vận tức giận đến hai con ngươi đỏ lên, thế nhưng dược lực của Tiêu Dao Cực Lạc tán thực sự quá mạnh, nàng ta cũng chỉ có thể liều mạng điều động chân nguyên trong cơ thể kiệt lực chống cự.

Mà Linh Khê ở sau lưng nàng, tu vi so với Linh Vận thì kém quá nhiều, mới chỉ một lúc cũng đã không chịu nổi, "Tỷ tỷ, ta thật là khó chịu! Ta nóng quá a!..."

Linh Khê không có một chút tu vi nào, ở dưới tác dụng của dược vật thì chẳng mấy chốc toàn thân bắt đầu phát nhiệt, khó chịu không nói ra được, không thể không thở dốc gào to, ngay cả thần chí cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, "Cứu ta! Diệp Trần ca ca, ngươi nhanh tới cứu ta a!"

Đồ Tô Nguyên Khánh thấy thế thì lập tức càng đắc ý, nhịn không được trêu ghẹo nói:

"Lại là Diệp Trần ca ca! Tiểu mỹ nhân, xem ra ngươi đối với vị Diệp Trần ca ca kia của ngươi thật đúng là rất yêu thích nha!"

"Tuy nhiên, ngươi cần phải cầu nguyện vì may mắn hắn không ở chỗ này, bằng không mà nói, nếu để cho hắn đợi chút nữa nhìn thấy bộ dáng dân đãng kia của ngươi thì chắc chắn sẽ thất vọng nha! Khặc khặc!"

Đồ Tô Nguyên Khánh nói xong thì muốn đưa tay hướng Linh Khê chộp tới:

Tuy nhiên, đúng lúc này, "Ầm!"

Một tiếng nổ vang rung trời, giống như sao băng rơi xuống nện ở trên nóc nhà!

Chỗ phòng của Đồ Tô Nguyên Khánh nằm ở tầng trên cùng mà lúc này trên nóc nhà thế mà xuất hiện một cái lỗ thủng rất lớn!

Đồ Tô Nguyên Khánh trọn vẹn sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại, chỉ thấy, lúc này bên trong phòng khách không biết từ lúc nào đột nhiên nhiều hơn một bóng người.

Đây là một người trẻ tuổi trên dưới hai mươi tuổi, quần áo thì hết sức bình thường, thế nhưng sát khí trên người lại kinh cả người, ngay cả Đồ Tô Nguyên Khánh cũng không thể không bị trì trệ lại, không hiểu vì sao lại có một cỗ cảm giác nguy cơ cực mạnh dâng lên, theo bản năng lùi lại mấy bước, "Ngươi, ngươi là ai?"

Không đợi người trẻ tuổi một thân sát khí này mở miệng, hai tỷ muội Linh Vận và Linh Khê ở dưới tiếng vang lớn vừa rồi đã khôi phục lại được mấy phần lý trí, lúc này cũng đã kinh hô lên:

"Diệp tiên sinh!"

"Diệp Trần ca ca!"

Người tới chính là Diệp Trần!

Mà cùng lúc đó:

"Ầm!"

Cửa phòng khách cũng bị một cước của người nào đó đá văng ra:

Bạch!

Bạch!

Hai bóng người hiện lên ở trên không trung, trong nháy mắt ngăn ở trước người Đồ Tô Nguyên Khánh.

"Nhị công tử! Ngài không có sao chứ?"

Đây là hai ông lão đầu đầy tóc xám, khí tức tương đối hùng hậu, tu vi cũng không yếu.

Rất rõ ràng, hai ông lão này chắc là hộ vệ của Đồ Tô Nguyên Khánh này, sau khi nghe thấy động tĩnh trong phòng thì trước tiên vọt vào.

Nhìn thấy hai người trước mặt Đồ Tô Nguyên Khánh vốn là bị dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người thì lập tức gánh nặng trong lòng được cởi bỏ, vẻ mặt lại một lần nữa hiện ra nụ cười tự tin.

Phải biết hai ông lão trước mắt này thế nhưng đều là nhân vật khách khanh của Đồ Tô gia tộc bọn họ, đều là cao thủ cảnh giới Nguyên Anh!

Đồ Tô Nguyên Khánh trước đó bị sát khí trên người Diệp Trần làm cho bị kinh sợ, thế nhưng chờ sau khi hắn bình tĩnh lại, trải qua dò xét cẩn thận một phen thì lúc này mới phát hiện người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện ở trước mặt này thực lực chẳng qua chỉ có cảnh giới Kinh Đan hậu kỳ mà thôi.

Có lẽ, chính mình có khả năng không phải là đối thủ của hắn, nhưng chỉ cần có hai đại cao thủ ở đây thì đối phương chỉ có thể bị chính mình chà đạp!

"Ơ! Hóa ra ngươi chính là Diệp Trần ca ca mà tiểu mỹ nhân vẫn luôn nhớ nhung a! Được rồi, tới đây sớm không bằng tới đúng lúc, đã tới, vậy bản thiếu sẽ để cho ngươi nhìn thấy tận mắt, ta chơi tiểu tình nhân của ngươi như thế nào a! Kiệt kiệt kiệt!"

Đồ Tô Nguyên Khánh đứng ở sau lưng hai ông lão, cười lên như điên không có một chút kiêng kỵ nào.

Mà Diệp Trần lại giống như không có nghe thấy lời hắn nói, thân thể nhoáng một cái đã lách mình đi tới trước mặt hai người Linh Vận và Linh Khê, "Các ngươi không có sao chứ?"

Hai nữ liều mạng muốn giãy dụa thế nhưng toàn thân căn bản không thể sử dụng ra được một chút khí lực nào, "Diệp, Diệp tiên sinh...cái tên khốn kiếp kia hạ mị dược cho chúng ta, muội muội của ta...muội ấy sắp không chịu được nữa..."

Linh Vận liều mạng nói xong những lời này thì đã thở gấp liên tục, gương mặt xinh đẹp ửng hồng.

Mà Linh Khê càng là giống như uống rượu mà say, ý thức hoàn toàn trở nên mơ hồ, chỉ là trong miệng vẫn còn đang một mực nhỏ giọng lầm bầm, "Diệp Trần ca ca... Diệp Trần ca ca... cứu ta...cứu ta..."

Diệp Trần thấy thế, biết tiểu nha đầu này đã trúng độc rất sâu, lập tức không có thời gian để mà đi suy nghĩ nhiều, trực tiếp đưa bàn tay đặt ở trên lưng tiểu nha đầu, chậm rãi truyền chân nguyên trong người vào trong cơ thể của nàng bắt đầu hóa giải lực lượng mị dược trong thể nội của nàng ta.

Mà đổi thành ra một bên, Đồ Tô Nguyên Khánh thấy cảnh này, đầu tiên là sững sờ, sau đó vẻ mặt đều nhanh muốn bị chọc tức điên lên.

"Hảo tiểu tử! Ngươi đây là coi bản thiếu không tồn tại sao? Từ lão, đi! Bắt lại tiểu tử này cho ta! Phải bắt sống!"

"Rõ!"

Một ông lão trong đó lập tức lên tiếng, thân thể nhoáng một cái cũng đã vọt tới sau lưng của Diệp Trần, sau đó vươn tay hướng Diệp Trần đang chữa thương cho Linh Khê hung hăng chộp tới!