Thần Giáng

Chương 12: Phá Thiên – Vô Cực Kiếm



Triệu Thần niệm tình chiếc vòng tay cổ, thầm nhủ tiễn phật tiễn tới tây thiên, hắn dùng linh lực bao quanh đám người kia, một hơi phi lên mặt biển, vừa ngoi đầu lên cả đám người như được tái sinh, người uỷ thác đang đợi gần đấy nhanh chóng điều khiển tàu tới vớt bọn hắn lên. Gia chủ Trịnh gia cũng có mặt, Trịnh Sảng biết bản thân lần này thực sự quá tuỳ hứng nên không dám nhìn phụ thân mình, gia chủ Trịnh gia sủng nàng đã quen, cho dù tức giận đến điên lên cũng không nỡ mắng nàng, chỉ lạnh lùng nói người về được là tốt rồi.

Đoàn đội được Triệu Thần cứu đưa cho hắn vòng tay cổ xem như hậu tạ, còn đưa thêm cho hắn vài vạn tinh hạch để lôi kéo làm quen. Triệu Thần cầm chiến lợi phẩm thu hoạch được từ chuyến đi lần này, hài lòng gật đầu.

Cùng gia chủ Trịnh gia nói về chuyện thù lao, Triệu Thần yêu cầu hắn cần năm mươi vạn tinh hạch và mượn một lò rèn vũ khí, gia chủ Trịnh gia đáp ứng, nhanh chóng đi chuẩn bị cho hắn, trước lúc đi còn phái dị năng giả hệ trị liệu lại chữa thương cho hắn nhưng hắn từ chối. Nhắc tới vết thương Triệu Thần mới cảm nhận được sự mệt mỏi ập tới do trận chiến vừa nãy, hắn suy yếu quay về phòng gia chủ chuẩn bị cho hắn.

Trong phòng, Triệu Thần muốn cởi áo ra xem xét thương thế, đáng tiếc máu chảy ra đã khô, chiếc áo trên người đã dính lại cùng một chỗ với miệng vết thương. Hắn nhíu mày, hít sâu một hơi rồi dùng lực xé toạc cái áo ra, hậu quả làm cho miệng vết thương lại chảy máu. Hắn không quan tâm vứt chiếc áo sang một bên đi tắm, sau đó mới dùng một ít dược liệu đắp lên, vết thương nhanh chóng ngừng chảy máu, lại dùng đan dược tự điều trị cho bản thân, đả toạ cả một đêm, miệng vết thương đã kết vảy, không còn đáng ngại.

Đến khi hắn mở mắt ra đã là sáng hôm sau, ra ngoài du thuyền đang chờ cập bến, hắn có nghe loáng thoáng về đám người hắn tiện tay cứu. Triệu Dực trúng độc bọ cạp không được chữa trị kịp thời, để lâu độc tố ăn mòn đến tim, đến khi lên thuyền thì đã tắt thở, đối với việc Triệu gia mất đi một người, Triệu Thần chỉ cười nhạt không quan tâm cho lắm, việc hắn cần làm bây giờ là rèn một thanh kiếm, hắn chuẩn bị đột phá lên trúc cơ nên cần một thanh kiếm tốt.

Gia chủ Trịnh gia cho người đưa hắn đến lò rèn, nơi đây quanh năm nóng hừng hực, lúc hắn đi vào nhìn thấy một người đàn ông cao to vạm vỡ đang rèn một thanh sắt, thấy người vào hắn dừng lại, nhúng thanh sắt vào bồn nước rồi hỏi.

"Ngươi muốn rèn kiếm như thế nào?"

Triệu Thần lấy ra bản vẽ từ trong nhẫn không gian ra đưa cho hắn, theo sau đó là một đống nguyên liệu quý hiếm, Trịnh Tề mắt sáng lên nhìn bản vẽ, bản vẽ tỉ mỉ từng đường nét chi tiết, đoán chắc rằng người này thông thạo kiếm thuật, cũng là người yêu kiếm. Hắn lại kích động nhìn những nguyên liệu quý hiếm, đều là tài nguyên tốt nhất để rèn kiếm, hắn hưng phấn vỗ ngực đảm bảo sẽ rèn cho Triệu Thần một thanh kiếm tuyệt vời.

Triệu Thần gật đầu nói cảm tạ, hắn biết rèn kiếm, nhưng linh lực hắn không đủ, sợ rằng rèn kiếm sẽ đứt gánh giữa đường, huỷ đi một đống nguyên vật liệu quý hiếm, bất đắc dĩ phải tìm một vị thợ rèn giỏi, nhìn qua người này cũng không tồi, hắn đề nghị muốn ở bên cạnh xem quá trình rèn, Trịnh Tề sảng khoái đáp ứng.

Mấy canh giờ trôi qua, mồ hôi Trịnh Tề nhễ nhại rơi xuống đất, chỉ còn một bước nữa là hoàn thành, Triệu Thần nhỏ máu lên thân kiếm, trong nháy mắt máu đã bị thanh kiếm hút sạch.

Trịnh Tề cảm thấy người thiếu niên này kỳ lạ, không biết vì sao hắn lại nhỏ máu lên thân kiếm, nhìn thân kiếm hút sạch máu hắn cũng không hỏi, mỗi người đều mang theo mình bí mật riêng, cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi hắn đều biết.

Thành! Trịnh Tề vui mừng nhìn thanh kiếm, hắn quay sang hỏi Triệu Thần muốn đặt tên kiếm là gì. Triệu Thần cầm kiếm vận linh lực vào đầu ngón tay, từng dòng linh lực đầy khí phách khắc lên thanh kiếm.

"Phá Thiên - Vô Cực Kiếm.”

Phá Thiên? Thật là một mở đầu đầy ngông cuồng.

"Tên hay!" Trịnh Tề vỗ đét đùi khen ngợi, có chút say mê nhìn vô cực kiếm, thanh kiếm này là thanh kiếm hắn bỏ nhiều nhiệt huyết nhất để rèn.

Triệu Thần tạm biệt Trịnh Tề quay về ký túc xá, bên trong tối om không một bóng người, hắn ở trong ký túc xá tu luyện, nghỉ ngơi vài ngày, đợi đến khi trận thi đấu giữa các đại học viện diễn ra, hắn nhận được tin mình được bầu chọn là đại diện cho năm hai tham gia thi đấu, năm ba với các năm còn lại đã được sàng lọc ra một trận đấu khác, chẳng mấy chốc chỉ còn lại mười người đại diện cho năm ban.

Triệu Thần nhận được tin tức xong liền đi đến nơi hoang vắng, tìm một hang động để chuẩn bị đột phá trúc cơ, tuy hắn tu luyện không có bình cảnh, có điều thế giới này linh khí không đầy đủ như tu chân giới, vẫn phải luyện một ít đan dược nhằm củng cố tu vi.

Luyện đan dược xong, hắn bắt đầu đột phá. Đan dược đi vào cơ thể tan thành linh lực lan toả ra khắp bát mạch của hắn, từng luồng linh lực tựa như lốc xoáy hội tụ trên đầu hắn, ồ ạt tràn vào điều chỉnh từng gân mạch, xương cốt và da thịt hắn ngày càng rắn chắc, tinh tế hơn, từng dòng linh khí tràn vào ngày càng nhiều, hắn nén lại hội tụ hết tại đan điền, đến khi bành chướng thì đột phá!

Bụp

Linh lực trong đan điền của hắn ngày càng nồng đậm, được khuyếch tán rộng ra gấp ba lần so với trước kia, Triệu Thần tâm cảnh vững vàng điều tức ổn định cảnh giới.

Không bao lâu đã đến kỳ thi đấu giữa thất đại học viện, cuộc thi này là một kỳ thi lớn mỗi năm tổ chức một lần, địa điểm diễn ra cuộc thi lần này ở học viện Nam Hầu nằm ở đế đô Âm Nguyện, Triệu Thần lúc này đang ngồi trên phi hạm cùng chín học viên tham gia kỳ thi đấu này, cả chín người ai nấy đều là tinh anh trong tinh anh được học viện bồi dưỡng.

Những lúc rảnh rỗi Triệu Thần thường hay nghiên cứu về cuốn nhật ký Bách Hoạ, không những ghi lại trận pháp, kết giới. Mà còn ghi chép về những nơi Bách Hoạ giấu kho báu, học viện Nam Hầu là một trong những nơi chủ nhân quyển nhật ký này để lại một số đồ vật bên trong. Nghĩ đến điều này, Triệu Thần đáy mắt dâng lên ý cười, nơi này có rất nhiều bảo bối đang đợi hắn.

Đến nơi mọi người được đưa đến một khách sạn cấp cao nghỉ ngơi, Triệu Thần nhân lúc trời chưa tối đi xung quanh xem xét tình hình, đế đô Âm Nguyện là nơi rất xa hoa không kém gì ở Du Lăng, đi tham quan một lúc, hắn chuẩn bị về khách sạn tu luyện, lúc đi qua một con hẻm nhỏ thì chợt thấy có hai nam tử bộ dáng lưu manh đang ép sát một thiếu nữ, Triệu Thần tự nhận mình không phải là một người tốt nhưng cũng không phải là kẻ thấy nguy không cứu. Thấy hắn đứng lại nhìn về phía bên này, hai tên lưu manh hất cằm ngạo mạn nhìn hắn.

"Thế nào, ngươi định làm anh hùng cứu mỹ nhân hay sao?.”

Nhìn đối phương dáng vẻ hùng hổ, Triệu Thần lười cùng bọn lưu manh này giao lưu, hắn không nói gì mà trực tiếp động thủ, mấy kẻ này còn không xứng để hắn mở miệng.

Rầm! Không tới hai chiêu Triệu Thần đã ném mấy tên lưu manh ra đằng xa, người mấy tên đó hơi co giật thoáng qua sau đó nằm yên bất động.

Triệu Thần quay đầu nhìn thiếu nữ từ trong hẻm nhỏ, nãy giờ dù nàng bị ức hiếp nhưng chưa từng thốt ra một lời nào, ngược lại còn giương đôi mắt nhìn chằm chằm hắn.

Một đôi mắt tử sắc thật đẹp.

Nhìn vào đôi mắt của người thiếu nữ, trong đầu hắn chợt hiện lên một suy nghĩ. Bỗng nhiên hắn nhíu mày, trong thức hải của hắn, bàn cờ đột nhiên chấn động, một quân cờ đen xuất hiện giữa hai ngón tay của hắn, hắn trầm ngâm một lúc, không chút do dự hạ một quân cờ xuống!

Không ngờ Âm Minh Bàn lại phát động ngay lúc này, có lẽ người thiếu nữ này là một trong những biến số của thiên địa này. Cả hai nhìn nhau một lúc lâu, đến khi Triệu Thần quay lưng bước đi thì nghe thấy một tiếng cảm ơn nhẹ nhàng đến từ phía sau, khi hắn quay đầu lại thân ảnh ấy đã không còn tung tích.

Trên đường trở về Triệu Thần âm thầm ghi nhớ dung mạo của người thiếu nữ. Về đến khách sạn nghỉ ngơi, sáng hôm sau cả đội thay đồng phục của học viện Đông Hoàng đi tham gia thi đấu, đại diện cho năm hai chỉ có hắn và một thiếu niên tên là Vu Dung, người này thuộc hệ mộc thiên về khống chế, lát nữa sẽ cùng Triệu Thần lên sàn đấu.

Thi đấu giữa Thất đại học viện chia thành ba vòng, vòng thứ nhất giao lưu trên võ đài, vòng thứ hai ở Vạn Thú Sâm Lâm, vòng thứ ba ở núi Thất Tinh Phong, mỗi một vòng sẽ có cách tính điểm riêng, sau ba vòng sẽ tổng tất cả số điểm đó lại, gồm số điểm cá nhân và số điểm tổng của mười học viên, sau đó mới chọn ra học viên xuất sắc nhất và học viện xuất sắc nhất.

Triệu Thần nhàm chán nhìn mấy tràng chiến đấu, đến lượt bản thân lên sân, hắn lạnh lùng trực tiếp đá bay đối thủ ra khỏi sân đấu, màn đấu kết thúc một cách chóng vánh, trọng tài há hốc mồm nhìn hắn, trận đấu chỉ mới bắt đầu chưa đến năm giây! Triệu Thần hiện tại trong đầu chỉ nghĩ đến bảo bối được cất giữ ở nơi này, không có tâm trạng cùng mấy thanh niên thiếu nữ thực lực thấp hơn mình chơi cái gì tỷ thí. Sau trận đấu hắn cũng không ngồi xem mà đi thẳng ra ngoài, nhìn xung quanh không có ai, thân hình thoắt cái chỉ để lại tàn ảnh hướng về phía học viện Nam Hầu.

Vì hôm nay là ngày tổ chức thi đấu nên bên trong học viện Nam Hầu cơ hồ vắng bóng người, Triệu Thần một đường đi thẳng vào thư viện, bên trong thư viện chỉ còn vài học sinh năm nhất đang ở bên trong đọc sách, cơ bản là không ai chú ý đến ai. Triệu Thần tự nhiên mà đi vào, trong nhật ký Bách Hoạ có ghi, từ lối vào hai lăm bước, sang trái mười bước, lại đi về bên phải chín bước, leo thang tới bậc thứ mười ba.

Đây rồi! Triệu Thần nhất nhất làm theo hướng dẫn, tới bậc thang thứ mười ba cuối cùng nhìn thấy trước mắt một cuốn sách màu xanh, ký hiện chữ V vàng chói.