Thần Giáng

Chương 15: Vương Ngưu Hạ



Tiếng gào rít thảm thiết vang lên khắp hang động, cùng lúc đó tiếng xương cốt gãy vỡ vang lên răng rắc, như có thứ gì đó đang nhai nuốt. Một đám người vội vàng chạy tới, nhìn thấy một con quái vật đầu ngưu thân người, thể hình lực lưỡng gấp năm lần người trưởng thành, nó cao đến bốn năm mét, đôi mắt hung thần sát khí đang nhìn mấy người xâm nhập vào địa bàn của nó.

Vương Ngưu, thuộc cấp bậc quái vương, là một con non chưa trưởng thành, đang ở cấp tám thượng cấp!

Rống!!

Bịch! Nó quăng xác của Xí Diện sang một bên, mồm máu tanh hôi rống lên một tiếng, tay cầm một cặp rìu bự chảng lao về phía đám người.

Vũ khí của nữ nhân kia là một sợi dây xích rực lửa, tiếng vút vút vang lên phóng tới đều bị nó chặn lấy, hai người đàn ông cùng lao vào trận chiến điên cuồng phóng thích dị năng, nhân lúc nó phân tán lực chú ý Triệu Thần thân ảnh quỷ mị cầm kiếm nhảy lên từ phía trên chém một nhát lên lưng của nó.

Grào!!!

Vương Ngưu rống lên, vết thương này không phải chí mạng, chỉ khiến nó thêm bạo nộ. Một luồng cuồng phong bắn tới làm Triệu Thần phải nhanh chóng đưa kiếm lên đỡ trước ngực, đồng thời tạo vòng linh lực bảo hộ thân thể.

Choang! tiếng vòng linh lực tan vỡ.

Bang! Hự! Rìu kiếm va chạm, dư chấn nện lên ngực đánh Triệu Thần bay ra xa, khoé miệng hắn chảy một vệt máu. Chiến đấu vượt cấp không phải một cuộc chiến dễ dàng, nếu không phải có vài người phân tán luân phiên đánh chỉ sợ hắn lúc này đã bị thương nặng hơn rồi.

"Giữ nó trong một phút giúp ta!".

Hắn hét lên với đám người, nữ nhân kia hiểu ý, nàng vừa thủ vừa công cầm chân nó, Triệu Thần bên này thi triển kiếm trận, khí thế xung quanh hắn thay đổi, vạt áo bay phấp phớt, xung quanh hắn tụ thành vô số thanh kiếm sắc bén đầy sát ý, nữ nhân kia thấy thời cơ đã tới, dây xích linh hoạt quấn quanh Vương Ngưu, hai nam nhân thấy vậy cũng ra tay giúp sức, kéo dài một chút thời gian cho hắn.

Vạn Kiếm Quy Tông thức thứ hai – Phá Thiên Diệt Địa!

Sát!

Từng thanh kiếm bay vun vút lao nhanh về phía Vương Ngưu. Cảm nhận được sát khí khổng lồ bay về phía mình, nó rống lên một tiếng đánh ba người kia bay xa một đoạn,

sau đó xoay người dùng rìu đỡ mấy thanh kiếm đâm tới, vừa né tránh vừa đỡ kiếm cực kỳ linh hoạt. Đáng tiếc kiếm khí quá nhiều, dưới cơn mưa kiếm nó đã bị một thanh kiếm lọt lưới đâm xuyên qua đùi.

GRÀO!!

Vương Ngưu phẫn nộ, nó phi đến sau lưng Triệu Thần, dùng sức bật kinh người nhảy lên chém hắn.

Không tốt!

Triệu Thần còn đang lơ lửng trên không trung, vội vàng nghiêng người né tránh, thời khắc hung hiểm, mũi rìu chỉ chém cách hắn vài centimet. Triệu Thần nhân lúc nó đang rơi xuống đất không có cách nào thi triển chiêu thức, hắn phóng ra dị năng bổ liên tục vào người nó, trên không trung Vương Ngưu không có sức chống trả, nó gào rống càng thêm điên cuồng. Triệu Thần điều khiển phi kiếm kéo dài khoảng cách ra xa, ba người kia cũng chật vật không kém, trong đầu hắn quay cuồng tính toán làm thế nào mới có thể hạ được Vương Ngưu.

Vốn dĩ nhiệm vụ lần này số liệu báo chỉ cần tiêu diệt một con quái vật, khả năng cao nhất ở cấp tám, không ai ngờ được sẽ gặp phải một con quái vật gần cấp chín thế này! Triệu Thần đầu óc xoay chuyển, bỏ vào miệng vài viên đan dược hồi phục linh lực, bỗng hắn giật mình phát hiện ra, cảnh giới của hắn ẩn ẩn sắp đột phá!

Hiện tại chưa đến lúc! Triệu Thần hít sâu áp chế linh lực đang dao động, nhìn ba người kia đang chật vật chống đỡ, dù không rơi xuống thế hạ phong nhưng cũng không chiếm được chút ưu thế nào.

Giờ nên làm thế nào? Với cảnh giới hiện tại hắn chưa thể giết chết được Vương Ngưu, trừ phi....

Triệu Thần cắn răng, lấy thêm mấy viên đan dược ngậm vào, từng dòng linh lực điên cuồng chảy vào đan điền của hắn. Tác động cổ ngọc giúp sức, linh khí bao phủ lấy đan điền hắn, theo đó dù hắn có cưỡng chế đột phá cũng sẽ không bị hư thoát tu vi, đây là một trong những bí mật của hắn.

Nữa giờ trôi qua.

Thành!

Triệu Thần mở mắt, khí tức nháy mắt tăng lên mấy phần rõ rệt, hắn nhìn xuống bên dưới, ba người kia đang cạn kiệt dị năng, dần dần mất hết sức lực, Hắn giơ tay kết ấn, lấy tinh hạch xếp trận, sau đó đặt lá bùa đã được khắc sẵn trận pháp ra. Đến khi Vương Ngưu nhận ra bất thường thì tấm bùa to lớn đang trôi nổi ở trên đỉnh đầu nó rồi.

"Lui ra xa!"

Triệu Thần hét lên cảnh báo mấy người kia, cả ba người nhanh chóng thoát khỏi Vương Ngưu, nó hoảng loạn muốn chạy trốn nhưng đã không còn kịp!

Bừng! Lá bùa bùng phát rực lửa, cùng lúc đó pháp trận vây khốn được hình thành bao lấy xung quanh Vương Ngưu, từng vệt sáng chiếu xuống tạo thành trận pháp bát quái, phạm vi nơi đó đan kết lại giống như một chiếc lồng, Vương Ngưu ý đồ muốn trốn thoát, đến khi chạm đến tia sáng thì gào thét lên đau đớn, cố gắng thế nào nó cũng không thể ra được.

GRÀO!

Triệu Thần cắn răng ấn pháp quyết, thi triển chiêu thức một lần nữa.

Vạn Kiếm Quy Tông Thức thứ 2 - Trảm Thiên Diệt Địa!

Một màn mưa kiếm bao phủ lấy Vương Ngưu, nó ở trong kết giới nơi nơi bị vây khốn hạn chế, không thể thoát ra được. Từ ảnh hưởng của trận pháp kèm thêm vạn kiếm quy tông, nó nhanh chóng bị tiêu diệt. Mọi người thấy vậy đều thở ra một hơi. Triệu Thần tuy cảnh giới tăng lên một cấp nhưng thi triển hai chiêu thức này hầu như vẫn rút hết linh lực của hắn.

Triệu Thần từ trên không trung rơi xuống dưới, ba người kia tiến lên tỏ ý cảm tạ, hắn là người dẫn đầu tiêu diệt con quái vật này, ba người dù chịu không ít thương thế cơ mà nếu không có hắn có lẽ bọn họ sẽ phải táng thân tại đây.

"Không cần cảm ơn, trả ta một phần ba tinh hạch là được." Triệu Thần nở một nụ cười sáng lạn, nguy hiểm tốn công như thế sao không tranh thủ đòi thêm một ít cơ chứ!

Ba người kia sửng sốt, hiển nhiên không ngờ vị đại lão ngưu bức này lại có một mặt tục nhân như thế, bọn họ cười gượng vào tinh võng nhanh chóng chuyển tiền qua cho hắn, Triệu Thần nhìn số dư trong tài khoản tăng lên, vừa lòng gật đầu.

Từ khi Vương Ngưu bị tiêu diệt, đống vàng ở nơi này liền hoá thành những hạt cát, hai người đàn ông ôm lấy balo tiếc nuối, dẫu sao cả hai người bọn họ đều lấy rất nhiều vàng bỏ vào balo, tưởng rằng bản thân lần này có thể phát tài một trận, đáng tiếc.

Triệu Thần từ biệt ba người, cùng bọn họ tách ra. Hắn đi về khách sạn đả toạ hồi phục linh lực, vừa nãy hắn cưỡng chế đột phá, nhờ cổ ngọc bảo vệ nên không bị hư thoát cảnh giới, có điều hiện tại đan điền hắn linh lực khô cạn không còn được bao nhiêu, phải nhanh chóng tu bổ.

Hư thoát cảnh giới một khi chủ nhân cưỡng chế đột phá, hoặc là phụ thuộc vào đan dược để tinh tiến tu vi sẽ làm mất đi căn cơ, ảnh hưởng đến con đường tu luyện sau này, nhẹ thì càng lên cao tu luyện càng thêm khó khăn, nặng thì tu vi đình trệ mãi không đột phá được, cho đến khi hao phí hết tuổi thọ chỉ còn cách toạ hoá. Đủ để thấy cổ ngọc trong tay Triệu Thần là cỡ nào thần kỳ, có thể làm cho mọi người thèm khát, vốn dĩ hắn cũng không nói với ai về cổ ngọc, chỉ có thời gian hắn cùng Khinh Ly kề vai chinh chiến không ít, Khinh Ly thấy hắn trong tình thế đột phá nào cũng không bị hư thoát tu vi bèn ẩn ẩn suy đoán, đến một ngày Khinh Ly trong tình huống nguy cấp đột phá, vì tránh cho tu vi bị ảnh hưởng nên Triệu Thần dùng cổ ngọc bảo vệ đan điền cho nàng, để nàng lúc chiến đấu đột phá ngay tại chỗ, tình huống đó làm xung quanh kinh ngạc không ngớt, cũng vì lẽ đó mà Khinh Ly biết bí mật của hắn.

Lúc này tiểu xà quấn ở cổ tay hắn tỉnh dậy, thời gian trước nó cứ ăn rồi ngủ, cảnh giới lại liên tục tăng lên làm hắn hoài nghi có phải nó chỉ cần ngủ là thực lực sẽ tăng lên hay không?

Triệu Thần bỗng chốc cảm thấy không đúng, nhìn tiểu xà hình như nó có chút….béo? Triệu Thần có chút suy nghĩ, làm sao để nói chuyện nghiêm túc với tiểu xà về việc nó cần phải giảm cân, mà không làm tổn thương lòng tự trọng của nó bây giờ?

Tiểu Xà hoàn toàn không biết chủ nhân của nó đang lo nghĩ về vấn đề nó cần giảm cân, nó dùng ánh mắt sáng như sao nhìn chủ nhân, vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng, mục tiêu là viên tinh hạch cấp tám hắn lấy được từ Vương Ngưu.

"Đây cho ngươi." Tiểu xà vui vẻ ngậm lấy, nó nhai vài cái rồi lại quấn lấy tay Triệu Thần tiếp tục ngủ ngon lành, trước khi ngủ còn đánh cái cách. Nhìn nó dáng vẻ thoả mãn như thế, Triệu Thần lời nói lên đến miệng cũng phải nghẹn lại, hắn nghĩ, có lẽ tiểu xà non có chút thịt một chút cũng không sao.

Nháy mắt đã đến kỳ thi đấu vòng ba ở núi Thất Tinh Phong, ngọn núi này được gọi như thế vì trên núi có một toà tháp gọi là Thất Tinh Phong, toà tháp gồm có bảy tầng, mỗi tầng trùng trùng điệp điệp thử thách, khó khăn vạn phần, lịch sử ghi lại chỉ có vài người thưa thớt trên quốc gia vượt qua được bảy tầng tháp, những người đó ai cũng là thiên tài kinh diễm tứ phương, đều là những nhân vật một tay che trời ở thời điểm này. Quy tắc vòng thi rất đơn giản, mỗi người vượt qua một tầng sẽ được cộng thêm năm điểm, tầng thứ hai sẽ là mười điểm, cứ thế mà tính.

Mục đích tính điểm như thế là vì khi vào trong tháp sẽ bị truyền tống ngẫu nhiên vào một nơi thí luyện, chỉ cần vượt qua thử thách bên trong thì cửa ra sẽ mở ở cuối đường. Cho nên lần thi cuối cùng này nguy cơ trùng trùng, truyền tống ngẫu nhiên chắn chắn không biết ai là thù ai là bạn, mỗi học viên để tránh động tay quá mạnh gây ra thương vong đều có đeo một vòng bảo hộ, chỉ cần nhận thua sẽ được truyền tống ra khỏi tháp, đồng thời mất đi tư cách thi đấu.

Tất cả học viên đứng trước cửa toà tháp, khi một tiếng hô lên bắt đầu! Các học viên đều lần lượt biến mất tại chỗ.