Thần Giáng

Chương 14: Vương Ngưu



Triệu Thần cũng mặc kệ, hắn còn chưa ấn nút phát ra tín hiệu cầu cứu nên chưa tính từ bỏ tư cách thi đấu, hắn phải tìm một nơi nào đó để chữa thương, hai huynh muội kia tạm thời đã an toàn, không phải là chuyện mà hắn nên lo nữa.

Hắn tìm đến một nơi ẩn nấp chữa thương, thầm thở dài. Đối đầu với cường giả cấp 15 mà không chết đã là may mắn của hắn, bị thương là điều không thể tránh khỏi, hiện giờ cuộc thi đấu vẫn đang diễn ra, hắn ở thời điểm này có ba điểm, còn bảy điểm nữa mới đủ điểm qua vòng đấu, vòng hai thời gian cuộc thi có ba ngày, xem ra vẫn đủ thời gian. Hắn dành một ngày điều tức dưỡng thương, khi vết thương khôi phục tương đối hắn mới bắt đầu tìm kiếm con mồi.

Triệu Thần sẽ không chọn đối đầu với những kẻ mạnh, hiện tại hắn thương thế chưa khỏi, thực lực chưa đủ mạnh, không thích hợp khổ chiến. Hắn chỉ còn cách ẩn núp trong bóng tối, tập kích bất ngờ đoạt lấy điểm số, thoáng chốc ngày thứ hai hắn đã có đủ mười điểm. Đủ điểm Triệu Thần sẽ không đi kiếm nữa, hắn lắc lư ở xung quanh khu đất trống, giữa đó là một cây cờ đang bay phất phới.

Những người trực chờ xung quanh khu đất trống rất nhiều, nhưng lại không ai ra đoạt lấy lá cờ, hầu như ai cũng không muốn bản thân mình trở thành cái đích cho mọi người nhắm tới, có điều thế gian không phải ai cũng thông minh, vẫn sẽ có những kẻ ngu xuẩn tự cho bản thân là nhất.

Đó là đội ngũ đại diện cho học viện Tây Thành, người cầm đầu đã đạt đến cấp mười, là một tên to con, cơ bắp lực lưỡng, hắn đã chạy đến muốn chạm tới lá cờ.

Rầm

Một thanh kiếm bay đến cắm ngay trước mặt hắn, khu vực xung quanh đông đảo người hiện thân, cả hai bên học viện tranh đấu giành lấy lá cờ. Kẻ muốn làm ngư ông đắc lợi có rất nhiều, Triệu Thần cũng ở trong số đó, đáng tiếc thực lực của hắn còn chưa đủ mạnh, luôn bị cản trở. Lúc này thành viên học viện Đông Hoàng nhanh chóng tham gia vào cuộc chiến, Mặc Duẫn dù sao cũng đã đạt đến cấp mười dị năng, mọi người phối hợp ăn ý, cuộc chiến gần như nghiêng về một bên, nhờ đó mà hắn cướp được lá cờ.

Tinh +10

Điểm số của Triệu Thần trong chốc lát tăng lên, dẫn đầu các học viện. Cờ đã bị đoạt, các học viện lại không cam lòng dừng chiến, đây là thời điểm tốt nhất để đoạt điểm trong tay của đối thủ, thoáng chốc đã loạn thành một chiến trường.

Thành viên học viện Đông Hoàng tụ lại tập trung chống lại các đòn công kích từ đối thủ, một đường đột phá chạy khỏi vòng vây.

Trời chập tối, đám người Triệu Thần tìm một nơi kín đáo ẩn nấp, bọn hắn đã dẫn đầu bảng điểm với điểm số 65 nên không cần đi đoạt điểm của những người khác, ngược lại còn phải né tránh các đội tập hợp lại săn lùng tập kích bọn hắn.

Rầm Rầm Rầm.

Hôm nay đã là ngày thứ ba, chỉ cần đợi tới giữa trưa sẽ kết thúc vòng thi đấu thứ hai, cả đội đang ở trong hang động nghỉ ngơi, đột nhiên đất trời rung chuyển, một con Độc Giác Mã đang điên cuồng đuổi theo một đám người. Con Độc Giác Mã này chỉ ở cấp mười, thuộc chủng biến dị, sức mạnh vượt trội, không phải học viên nào cũng đủ sức đánh bại nó.

Chỉ là có điều kỳ lạ, Độc Giác Mã vốn không phải là hung thú hiếu chiến, không biết tại sao lại đuổi theo đám người này, trừ phi.

Tạm thời thành viên học viện Đông Hoàng đều án binh bất động, phúc có thể cùng chia, hoạ của người khác không ai muốn quản. Cả đội thờ ơ lạnh nhạt nhìn đội ngũ của học viện Phong Long lúc này đang tản ra bốn hướng né tránh công kích của Độc Giác Mã.

Độc Giác Mã nói trắng ra là loài ngựa một sừng, toàn thân trắng khuyết giống như kỳ lân, bản tính hiền lành ôn hoà, Triệu Thần suy đoán mấy người kia chắc hẳn đã đánh cắp thứ gì của nó, nếu không nó sẽ không nổi điên như thế.

"Mau trả lại cho nó, nếu không ngươi muốn nó đuổi theo mọi người tới chừng nào!" Một thành viên học viện Phong Long miệng đầy máu tươi rống lên với đồng bạn bên cạnh, trong lòng ngực của người kia còn đang ôm một con ấu tể Độc Giác Mã. Nếu không trả lại con non cho nó, phỏng chừng hôm nay bọn họ sẽ phải ấn nút dừng cuộc thi tại đây.

Nhìn một đám thanh thiếu niên học viện Phong Long vừa chạy vừa tránh, Triệu Thần tâm tình phức tạp thầm nghĩ. Quả nhiên kẻ ngốc trên đời luôn luôn không thiếu, trêu thứ gì không trêu, lại đi trộm con của Độc Giác Thú, các ngươi là ngại không có người theo đuổi hay gì?

Biểu cảm trên mặt các thành viên học viện Đông Hoàng cũng đồng loạt trở nên vi diệu. Ai mà không biết Độc Giác Mã bản tính ôn thuần, có điều nếu ngươi ăn cắp con của nó, khẳng định sẽ làm cho nó phẫn nộ, dù ngươi có chạy đến chân trời góc biển nó cũng nhất nhất đuổi sát ngươi, cho tới khi ngươi trả lại ấu tể của nó mới thôi.

Học viên kia cắn răng tiếc nuối, dừng lại đặt ấu tể trong lòng xuống xong liền vắt chân lên cổ chạy, may mắn là Độc Giác Mã tìm lại được ấu tể nên ngừng công kích những người khác. Cả đội học viện Phong Long thở phào một hơi, ai nấy liều mạng mà thở, thời điểm này bọn họ đã tiêu hao hết dị năng, cố gắng lắm mới trụ được đến lúc này, có điều hôm nay thần may mắn có vẻ không đứng ở bên bọn họ.

Triệu Thần cùng đồng đội của hắn nhìn nhau, trên mặt ai cũng đều mang theo ý cười, điểm số bạch bạch đưa tới như mỡ treo miệng mèo, ai lại nỡ từ chối cơ chứ.

Và thế là cả đội được cộng thêm 20 điểm, đạt được 85 điểm toàn đội.

Giờ trưa đã tới, tất cả những thí sinh tham gia vòng hai đã tập hợp đông đủ tại giữa sân, chờ đợi thông báo xếp hạng lần thi lần này, điểm cao nhất thuộc về học viện Đông Hoàng, tiếp đến là Bắc Minh, Nam Hầu, Thủy Mạc, Loang Kỷ, còn học viện Phong Long xui xẻo bị trấn lột hết điểm, nghiễm nhiên đứng ở vị trí đầu tiên….từ dưới lên.

Học Viện Đông Hoàng: Đắc tội rồi!

Cảm nhận được ánh mắt hình viên đạn đến từ phía học viện Phong Long, đội ngũ học viện Đông Hoàng đồng loạt cười đến sáng lạn.

Học Viện Phong Long: !!!

Vòng thi thứ ba sẽ được diễn ra trong hai ngày tới, thời gian này để cho các học viên nghỉ ngơi hồi sức, nhân lúc đó Triệu Thần nhận thêm nhiệm vụ giết thời gian, kiếm thêm tinh hạch. Thời gian không có nhiều, hắn sẽ không nhận nhiệm vụ đi vào lỗ hổng, chỉ nhận xử lý những con quái vật lẩn trốn ra khỏi những lỗ hổng không gian mà thôi.

Rất nhanh hắn đã đến địa điểm được chỉ định, nơi này là một khu chung cư bỏ hoang, xung quanh toàn cỏ dại bao trùm cả toà nhà, lúc này trước sân đã có một vài thân ảnh đứng đó, hai nam một nữ, nhiệm vụ lần này không giới hạn người nhận, chỉ cần giết chết con quái vật là được.

Triệu Thần một thân che tới kín mít, hắn trùm mũ lên chỉ để lộ ra đôi mắt, một đôi mắt lạnh lẽo như muốn đông cứng người đối diện.

Con quái vật lần này khá giảo hoạt, nó lẩn trốn từ những lỗ hổng không gian bị quét dọn còn sót lại, thông tin về nó không được đầy đủ cho lắm, chỉ có cảnh báo rằng nó mình đồng da sắt, có một lớp vảy cứng thép, đao thương bất nhập, bản tính linh hoạt giảo trá, điểm yếu tạm thời chưa biết.

Những người nhận nhiệm vụ này đều không phải tay mơ, thấy hắn đến cả đám người bắt đầu đi vào trong tìm kiếm con quái vật. Bên trong không gian có chút u tối, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào miễn cưỡng thấy được xung quanh.

Chung cư bỏ hoang đã lâu, thang máy không thể sử dụng được, muốn đi lên chỉ có thể đi bằng thang bộ, mọi người chia nhau ra tìm kiếm, một lúc lâu sau đều cảm thấy kỳ quái, ai nấy đều đi khắp tất cả ngóc ngách tìm qua nhưng đến bóng dáng của một con chuột còn không có, đừng nói là quái vật không gian.

Triệu Thần trâm tư suy đoán, đúng lúc tia sáng vụt qua, hắn chạy đến chỗ thang máy, dùng kiếm cạy cửa cưỡng ép mở ra, nhìn xuống bên dưới là một cái hố sâu hun hút.

"Nó ở dưới này" Triệu Thần chỉ chỉ bên dưới, mấy người kia gật đầu, dẫn đầu là một nữ nhân không chút do dự nhảy xuống. Triệu Thần theo sát nhảy theo, hai người đàn ông nhìn nhau rồi cũng nhanh chóng theo sau.

Bịch Bịch

Hắn đứng trên thanh kiếm nhẹ nhàng đáp xuống, dưới này được trải một lớp cát, xung quanh hang động khá to, xem ra con quái vật này đã lập ổ ở đây một thời gian. Nữ nhân kia đi trước dò đường, Triệu Thần đi ở giữa, còn lại hai người đàn ông đi sau cùng, hang động không một tia sáng, Triệu Thần từ trong nhẫn không gian lấy một cái đèn ra soi chiếu xung quanh.

Không tốt!

Hắn nghiên người né tránh một đạo âm phong vừa bay ngang.

Rầm! Âm phong đâm vào vách tường làm đá văng tung toé, cùng lúc đó một tiếng kêu chói tai vang lên, Triệu Thần phong toả giác quan, cầm kiếm lao về phía tiếng kêu.

Một con rơi đen? Triệu Thần khẽ nhíu mày, nhanh chóng nhớ ra loài rơi này tên gọi Xí Diện, có kích thước rất lớn, ở cấp bảy thượng cấp. Nó thuộc loại quái vật chuyên về công kích sóng âm, nữ nhân kia từ sớm đã lao đến chiến đấu với nó nhưng không kiếm được chỗ tốt, thậm chí còn đang rơi xuống thế hạ phong.

Triệu Thần dùng vô cực huyền ảnh lao vào, từng nhát kiếm sắc bén cắt đứt da thịt chi thân của nó, tiếng rít rào vang vọng khắp hang động, hai người đàn ông kia phối hợp ra sức phóng dị năng đánh nó, chẳng mấy chốc từ trên người nó đã toả ra mùi cháy khét. Xí Diện nhạy cảm thấy nguy hiểm tứ phía, nó bùng nổ toàn bộ sức lực, bay thoát ra khỏi trận chiến, dù gì nó cũng là quái vật cấp bảy, sức bùng nổ uy lực không thể khinh thường. Nữ nhân kia như đoán trước được hành động của nó, lập tức lui về sau một khoảng cách xa, Triệu Thần điều khiển linh lực tạo thành một vòng bảo hộ lui ra sau, còn hai người đàn ông kia không ngờ nó sẽ bùng nổ uy lực, không kịp lấy pháp bảo hộ thân nên bị nó đả thương, may mắn vết thương không trí mạng.

Xí Diện sau khi tẩu thoát thoắt cái đã bay vào sâu trong hang động, nơi đó tối om không thấy một bóng hình, Triệu Thần đuổi theo sau nó, bên kia ba người cũng chạy theo.

Vàng, châu báu loá mù mắt những người xung quanh, nơi này nhờ ánh sáng của vàng hợp lại chiếu khắp hang động, hai người đàn ông tham lam ra sức thu đồ vào ba lô, nữ nhân đứng cạnh khinh thường nhìn hành động này, Triệu Thần lại không quan tâm, hắn cảnh giác nhìn xung quanh, dù hắn bản tính tham tài háo bảo nhưng không phải thời điểm nào cũng thế.

Rít!!!!!!!!

Rắc!