Thần Giáng

Chương 20: Phùng gia thế tử



Triệu Thần đến tiệm internet đăng nhập vào một tài khoản ảo ẩn danh, hắn không muốn công khai lộ thông tin quá nhanh nên không dùng tinh võng đăng nhập. Tài khoản ẩn danh của hắn ở trên một chợ đen, tên tài khoản chỉ có một chữ Thần, hắn đăng ký một gian hàng trên đó, trong lúc rèn luyện thu nhặt bảo vật, nếu có thứ đồ gì hắn không cần đến sẽ đăng lên gian hàng bán. Thế nên gian hàng ẩn danh này tuy không có nhiều đồ vật nhưng đồ đăng bán đều là thứ tốt, qua một thời gian cũng có một số khách hàng thân thiết thường xuyên ghé mua.

Trước khi thi đấu hắn còn tình cờ phát hiện một khu chuyên cá cược, dành riêng cho kỳ thi giữa thất đại học viện, Triệu Thần không cần đoán cũng biết trong đó trộn lẫn không ít người trong các học viện. Cá cược mua vui, chỉ cần có tiền là được, ai để ý tới việc cược như thế nào. Khi đó hắn cũng đã đặt cược cho chính hắn trăm vạn tinh hạch sơ cấp, năm mươi vạn tinh hạch trung cấp, nhìn thành quả tinh hạch tăng lên gấp bội, hắn mỉm cười hài lòng.

Phải có bao nhiêu tự tin mới có thể lấy chính bản thân ra đặt cược như hắn, khẳng định cũng không có nhiều người như thế.

Hắn ngả người dựa vào thành ghế sau lưng, suy tính kế tiếp mình sẽ làm gì, Vương Tư Bân tới giờ còn không có động tĩnh, hoàng gia im hơi lặng tiếng, Triệu gia Mặc gia dạo này học ngoan, án binh bất động, dù trong bóng tối vẫn âm thầm đưa vài nhân tố tới quấy rầy hắn, nhưng không đáng kể, nhìn bề ngoài hết thảy bình bình yên yên.

Cổ nhân thường có câu, sẽ có sự bình yên trước dông bão. Đằng sau vẻ ngoài bình yên này là thứ gì đều không ai nắm rõ được.

Triệu Thần lên diễn đàn lướt mục nhiệm vụ treo thưởng, hắn nhìn thấy một nhiệm vụ ủy thác, nhiệm vụ rất đơn giản, bảo hộ một người đi đến đảo Thiên Thành.

Đảo Thiên Thành sao?

Trong đầu hắn hiện lên tin tức về hòn đảo này, nghe nói đồ vật xuất ra từ đảo Thiên Thành đều có giá trị liên thành, bàn cờ trong tay hắn lúc đấu giá cũng được giới thiệu nguồn gốc từ hòn đảo này. Triệu Thần suy nghĩ mình đang có thời gian rảnh rỗi, không bằng đi một chuyến đến hòn đảo này thăm quan cũng không tệ.

Trong chốc lát bên uỷ thác đã cho người đến đón hắn, tài xế đưa hắn đến khu bến cảng, muốn đến đảo Thiên Thành bắt buộc phải vượt qua một vùng biển rộng lớn, quá trình đó gặp được quái vật biển hay sóng to bão lớn là chuyện không thể tránh khỏi, điểm đặc biệt của hòn đảo này là không thể đi bằng phi hạm, chỉ có thể đến đó bằng tàu thuyền mà thôi. Đến nơi quản gia đưa hắn lên một chiếc thuyền, đi vào sảnh chính trong du thuyền, bên trong có năm người đang ngồi trên sofa, hắn nhìn một thiếu niên ăn mặc sang trọng, người sặc mùi tiền ngồi riêng biệt một bên, đối diện là bốn người nhận ủy thác, tính cả hắn nữa là năm.

"Đã đến đông đủ, ta là quản gia trên du thuyền này, uỷ thác của nhiệm vụ lần này là bảo hộ thiếu gia của chúng tôi - Hoan Hành an toàn trong hành trình đi đảo Thiên Thành, sau đó quay về đây. Các người chỉ cần bảo hộ tốt thiếu gia của chúng tôi là được, mọi chuyện còn lại hãy để chúng tôi lo.” Nói xong quản gia lui xuống, năm người nhận uỷ thác gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, vị thiếu gia kia thấy đã trao đổi xong, hắn lên tiếng bảo mọi người về nghỉ ngơi, sáng mai sẽ xuất phát.

Phòng của năm người được xếp san sát cùng một tầng, ở chính giữa là phòng của vị thiếu gia kia, nếu có dị biến xảy ra sẽ tiện đến tiếp ứng nhanh chóng. Triệu Thần nhận lấy chìa khoá, hắn liếc qua nhìn một đống vệ sĩ mặc đồ đen, dáng vẻ đằng đằng sát khí khắp nơi, trong lòng nghi vấn.

Có tài lực như thế tại sao còn thuê thêm bảo tiêu bên ngoài làm gì?

Năm người nhận uỷ thác đều đoán được rằng chuyện này có ẩn tình. Chỉ là đã lỡ nhận nhiệm vụ làm cho người ta, tinh hạch cọc trước đã nhận đủ, muốn vi ước cũng không được. Triệu Thần không có hứng thú suy đoán thêm, hắn đến đảo Thiên Thành có mục đích, thay vì ngồi đoán mò hắn nên tập trung tinh thần tu luyện thì hơn. Chẳng mấy chốc trời đã chập tối, phòng của Triệu Thần nằm ngay bên cạnh phòng của thiếu gia Hoan Hành, hắn đề phòng dán một lá bùa thấu âm lên tường, bùa thấu âm có tác dụng nghe xuyên thấu ở phạm vi nhất định mà không bị cản trở, như vậy hắn có thể quang minh chính đại giám sát, không lo có chuyện gì xảy ra ngoài tầm kiểm soát của hắn.

Tâm hại người có thể không có, nhưng không thể không có tâm phòng người được!

Cốc cốc.

"Là ai?”. Triệu Thần nghe tiếng gõ cửa, hắn hồi thần, chậm rãi điều tức vận chuyển linh lực trở lại đan điền.

"Triệu tiên sinh, chúng tôi đến mang bữa tối cho ngài.”

Triệu Thần mở cửa để nhân viên đẩy xe đồ ăn vào, hắn nhìn xem đồ ăn trên xe, thịt đỏ, gà tây, khoai nghiền, salad, toàn là những món âu, bình thường hắn không kén ăn, có điều hôm nay không hiểu sao trực giác hắn vẫn luôn cảm thấy có vấn đề. Sau khi nhân viên phục vụ ra khỏi phòng, Triệu Thần lấy dao cắt một miếng thịt lên xem, nhìn không ra vấn đề gì, trực giác vẫn ẩn ẩn bất an, hắn đề phòng cắt một phần ba khổ thịt để lại rồi vứt miếng thịt kia xuống biển.

Trời vừa hừng đông, chiếc du thuyền xa hoa đã nhổ neo rời bến.

Triệu Thần đả toạ tu luyện suốt một đêm không ngủ, thấy trời đã sáng, hắn mở cửa đi đến phòng ăn, du thuyền này rất lớn, phòng ăn nằm ở tầng hai, khoảng cách cũng không quá xa, lúc hắn tới bên trong đã có rất nhiều người, đa số là những doanh nhân quý tộc. Triệu Thần cầm dĩa lấy vài đạo thức ăn đơn giản rồi đến một cái bàn trống ngồi xuống, vốn chỉ là một buổi sáng đơn giản, lại có người không muốn cho hắn được yên tĩnh.

"Uy, chỗ này là của ta, phiền ngươi đi chỗ khác ngồi.”

Triệu Thần nhẹ nhàng cầm dĩa gim một miếng salad, nho nhã bỏ vào miệng nhấm nuốt, trong lòng thầm nghĩ nơi này làm đồ ăn khẩu vị khá tốt.

"Ngươi có nghe thấy không? Tên kia!" Vị tiểu thư kia thấy hắn không phản ứng mình, cao giọng hô thêm một tiếng.

"Đây không phải vị tiểu thư gia tộc Oanh đây sao, lần này lại xảo cái gì nữa đây.”

"Từ nhỏ được nuông chiều đã quen, xem ra tên kia hôm nay xui xẻo rồi.”

Động tĩnh bên này làm mọi người xung quanh chú ý, tiếng xì xầm nho nhỏ vang lên, đủ cho những người trong phòng ăn nghe thấy, vị tiểu thư kia thẹn đến mặt đỏ bừng, cảm thấy bản thân bị vũ nhục khinh thường.

Triệu Thần nghi hoặc nhìn vị tiểu thư gia tộc Oanh này, không có vấn để về đầu óc đấy chứ? Trong này có rất nhiều bàn ăn còn trống, lại cứ khăng khăng muốn ngay bàn hắn ngồi.

Đúng lúc hắn đang định mở miệng, một tiếng nói khác xen vào.

"Oanh Oanh, có chuyện gì xảy ra thế, tên này ức hiếp muội à?". Người đến là một thiếu niên tóc tai bắt mắt, quần áo toàn thân sáng chói.

“Ngươi…..” Thiếu niên đưa mắt nhìn qua Triệu Thần, giọng nói bỗng chốc im bặt.

"Chuyện gì vậy Hạo ca?" Đột nhiên thấy hắn im lặng trừng mắt nhìn Triệu Thần, Oanh Oanh lúc này mới cảm thấy không thích hợp.

"Triệu huynh, thứ lỗi ta không biết huynh ở đây, Oanh Oanh nhà chúng ta bình thường có chút tuỳ hứng, ta thay mặt muội ấy xin lỗi huynh, mong huynh không để trong lòng." Nói xong hắn nhanh chóng kéo Oanh Oanh đi ra chỗ khác, đến khi hắn cảm thấy khoảng cách đủ xa mới thở phào một hơi.

"Hạo ca đây là..." Oanh Oanh hiếm khi thấy Hạo ca thấp thỏm như thế, không khỏi nghĩ người thiếu niên kia không lẽ là nhân vật lớn trong gia tộc nào đó?

"Ngươi không biết, hắn là Triệu Thần, quán quân của kỳ thi thất đại học viện năm nay, người vượt qua bảy tầng tháp thí luyện, là trọng điểm bồi dưỡng của học viện Đông Hoàng".

"Nhưng như thế hắn cũng chỉ là tư chất tốt mà th...." Oanh Oanh còn chưa nói xong đã bị Vũ Hoắc Hạo đánh gãy.

"Ngươi có biết hắn dùng thực lực thế nào để thi đấu không? Ban đầu là cấp bốn, nhưng đến khi ra lại là cấp chín! Chưa đến mười bảy tuổi đạt cấp chín! Hắn còn là đồ đệ của lão quỷ Vương Tư Bân, ta là vừa cứu ngươi một mạng đấy!" Bây giờ hình tượng Triệu Thần trong mắt các học viên vừa là thần tượng, cũng vừa là kính sợ chi tâm, bộ dạng sát phạt của hắn qua lời kể của những người từng kề vai chiến đấu, đã tạo cho hắn một hình tượng không thể khinh nhờn.

Oanh Oanh nghe xong cũng bất giác đổ mồ hôi lạnh, gia tộc nàng có lớn đến thế nào đi nữa nhưng muốn đắc tội với chiến thần cũng phải suy tính kỹ càng, sau lưng chiến thần là thế lực nào mọi người đều hiểu rõ, may mắn Hạo ca ngăn cản nàng kịp lúc.

Triệu Thần từ từ nhấm nháp ly cafe, đưa mắt ngắm khung cảnh biển khơi trên boong tàu, trên đây có hồ bơi, không ít cô nàng mặc bikini tạo dáng ưỡn ẹo đi xung quanh. Triệu Thần bộ dáng thoải mái mặc áo sơ mi quần short, cúc áo bên trên không cài hết, từng đường nét cơ thể như ẩn như hiện lộ ra, thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.

Cơ thể hắn từ khi lên trúc cơ đã được cải tạo tương đối, quá trình tu luyện càng cao cơ thể sẽ không có một chút tạp chất nào, trái lại được tôi luyện ngày càng đẹp và mạnh mẽ hơn, đó là lý do tại sao tu chân giới không có một ai xấu xí cả.

Lúc này có một thân ảnh ngồi vào ghế bên cạnh hắn, Triệu Thần nhận ra, đây là một trong những người tham gia nhận ủy thác với hắn.

Tên này dáng vẻ cà lơ phất phơ, bộ dáng vui vẻ đến bất cần, hắn ngậm một điếu thuốc, thở phà ra một hơi, khói thuốc như bị điều khiển tụ lại, đột nhiên ở trước mắt hắn biến hoá thành những dòng chữ.

"Thuyền này có vấn đề".

Triệu Thần yên lặng nhìn, khói thuốc nhanh chóng tiêu tán biến mất trong không trung, hắn không nói thêm một lời nào, Triệu Thần cũng im lặng theo, cả hai ngồi lặng yên ngắm biển cả rộng lớn bao la, không biết đang suy nghĩ gì, chỉ có một điều ai nấy đều hiểu, đây chỉ là khoảng khắc yên bình trước giông bão mà thôi.

Triệu Thần ngồi trong chốc lát rồi đứng dậy đi dạo xung quanh, hắn đi đến phòng bếp, ấn pháp quyết ẩn thân, thu liễm khí tức đi vào bên trong, hiện tại chỉ mới gần trưa, phòng bếp không quá đông đúc, hắn chọn lấy một người đánh ngất, lấy đồ đầu bếp mặc vào. Triệu Thần lẻn vào kho thực phẩm tươi sống, không tìm thấy thứ gì, khi đi ngang qua kho động lạnh, đột nhiên hắn thấy một bao bột được để ở cuối kho, hắn đưa tay lấy một ít ngửi thử, đúng theo phán đoán của hắn, nhưng cũng cần thêm vài manh mối để xác thực.

Tìm được manh mối, Triệu Thần nhanh chóng thoát ra bên ngoài, khôi phục lại bộ dáng ban đầu.

Cốc cốc

"Cửa không khoá."

Chớp mắt đã đến tối, Triệu Thần vừa ăn tối xong, đang ngồi đung đưa trên ghế dựa, tay cầm một cuốn sách chăm chú đọc, không ngoài ý muốn tối nay sẽ có khách đến thăm phòng hắn.

"Ta là Phùng Hạc, đến đây muốn hợp tác với ngươi, ta cảm giác du thuyền này không đơn giản chỉ là hộ tống thiếu gia họ Hoan mà thôi." Phùng Hạc vừa đóng cửa đã nói thẳng ra vấn đề bản thân phát hiện, thẳng thắn như vậy làm cho Triệu Thần gợi lên hứng thú.

"Sao ngươi lại chọn ta?". Triệu Thần buông sách xuống, vẻ mặt ôn hoà nhìn hắn.

"Vì ngươi rất mạnh.”

"….Chỉ vậy thôi?".

"Chỉ vậy.”

.......

Cả hai im lặng đối mắt một lúc, Triệu Thần mới nói tiếp.

"Ngươi khá thông minh, ngày đầu tiên đã phát giác ra rồi.”

"Rõ rành rành như thế, kẻ nào linh mẫn đều nhìn ra được, chỉ có kẻ ngu xuẩn mới không nhận ra." Hắn hừ lạnh một tiếng.

"Tạm thời việc này chưa tạo ra ảnh hưởng, ta có một suy đoán, chuyện này có lẽ liên quan đến đảo Thiên Thành." Triệu Thần thản nhiên nói.

"Ý ngươi là đảo Thiên Thành xảy ra vấn đề?". Phùng Hạc sắc mặt ngưng trọng, đến đảo Thiên Thành còn xảy ra chuyện, có thể thấy sự việc này còn nghiêm trọng hơn hắn tưởng.

"Không lên thuyền giặc sao bắt được giặc, dù sao cũng đã lên rồi, chi bằng tham gia một tuồng kịch vui, còn về chuyện hợp tác…”

“Ý ngươi là sao?”.

“ Ta sẽ không hợp tác với kẻ nào không mang lại lợi ích cho ta. Trong chuyện này, với thực lực của ta cũng không cần thiết hợp tác với kẻ nào.”

Trong ánh mắt kinh ngạc của Phùng Hạc, Triệu Thần câu môi nói tiếp.

”Nhưng mà nếu ngươi đưa cho ta viên long châu kia, ta có thể suy xét lại." Nói xong hắn phất tay, ý tứ đuổi khách rõ ràng.

Phùng Hạc không ngờ gặp trúng một người còn kiêu ngạo tự tin hơn cả mình, hắn biết người này có thực lực, tuyệt đối có quyền kiêu ngạo.

Phùng gia là một gia tộc lánh đời ẩn dật trong rừng sâu, sở dĩ như vậy vì Phùng gia có một đạo pháp gia truyền, có thể truyền một loại dị năng qua trẻ sơ sinh, đứa trẻ kế thừa dị năng này, sẽ không ảnh hưởng đến quá trình thức tỉnh dị năng sau này của nó. Đạo pháp này tuy có phần nghịch thiên, nhưng di huấn truyền lại, chỉ truyền cho con cả, đời đời đơn truyền, cho nên bình thường không có việc gì gia tộc này sẽ không xuất hiện, tất nhiên, những thiếu niên trẻ tuổi trong gia tộc vẫn sẽ ra ngoài lịch luyện.

Phùng Hạc là đứa trẻ thừa kế dị năng tiên tri, hắn cũng là gia chủ đời kế tiếp, lần này hắn ra ngoài lịch luyện để nâng cao năng lực.

Trong chuyến đi hắn gặp được Triệu Thần, cảm thấy rất có hứng thú với người này nên đi theo kết giao. Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của tên này, bỗng dưng hắn hứng khởi muốn nhìn trộm tương lai của Triệu Thần một chút, đến khi thi triển năng lực nhìn qua, hắn không khỏi tròn mắt sửng sốt.

Hắn….

Không hề thấy một cái gì cả….Tất cả là một khoảng không vô tận, không có bất kỳ một cái gì!!

Trong lúc hắn chưa lấy lại tinh thần, bỗng nhiên đầu hắn truyền đến cơn đau như búa bổ.

Đây là chuyện gì? Dị năng phản phệ?

Phùng Hạc khiếp sợ với tình huống ngoài tầm hiểu biết này, đột nhiên hắn nhớ lại một cuốn sách cổ được đời đời Phùng gia lưu lại, nghe nói nó tồn tại từ đời thứ nhất.

"Hậu nhân nghe kỹ, nghìn năm sau sẽ có một trận chiến loạn rung trời chuyển đất, bảy tinh cầu không một nơi an yên, lúc ấy có một người đến nơi này, hắn xưng là Thần, không ai biết hắn đến từ đâu, cũng không ai biết hắn là ai, chỉ có thể biết rằng, không một ai có thể nhìn được quá khứ lẫn tương lai của hắn.”

Phùng Hạ choáng váng, một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ mũi của hắn, nhỏ giọt rơi xuống nền đất, hắn bàng hoàng nhìn Triệu Thần.

Triệu Thần: “….???…”

Đây là ý gì, đột nhiên nhìn hắn xong đỏ mặt chảy máu mũi? Người này sẽ không có sở thích kỳ quái gì chứ? Hắn dù yêu thích cái đẹp nhưng giới tính của hắn hoàn toàn không có vấn đề! Hắn cũng không yêu thích cái gì đoạn tụ đâu!