Cạch! Phùng Hạc dáng vẻ bối rối rời khỏi phòng, để lại Triệu Thần mặt đầy dấu chấm hỏi, hoang mang không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Suy tư một hồi, nghĩ không ra được cái gì, hắn quyết định bỏ vấn đề này qua một bên, chuyên tâm nghiên cứu trận pháp. Đêm khuya vắng lặng, Triệu Thần tĩnh tâm đả toạ tu luyện, bỗng nhiên hắn mở bừng mắt, đứng dậy kéo nhẹ cửa thành một khe nhỏ quan sát. Bên ngoài hành lang lúc này được bao phủ bởi một làn khói đỏ rực, có thứ gì đó lẩn trong làn khói mon men lùa vào phòng hắn, bị kết giới của hắn ngăn lại bên ngoài cửa.
Triệu Thần lấy ra một lá bùa dán lên ngực, một tầng quang mang rực sáng bao trùm lấy hắn, những lá bùa này hắn tạo ra đề phòng lúc linh lực cạn kiệt, hoặc để bảo toàn linh lực lúc cần thiết. Hắn đi xung quanh xem xét, khắp nơi đều bị sương mù bao trùm, hành lang không một bóng người, có lẽ do tác dụng của thuốc mê được nấu trong những món thịt, nên mọi người không ai hay biết. Cũng có thể có những người như Triệu Thần, phát hiện chuyến đi này không đơn giản, ẩn thân trong bóng tối quan sát tình huống.
Thực chất Triệu Thần có thể phi hành thoát khỏi đây, nhưng hắn không nghĩ kẻ chủ mưu sau màn lại không nghĩ đến vấn đề này, nếu hắn còn có suy nghĩ như vậy thì người khác cũng sẽ nghĩ đến, nên hắn sẽ không làm hành động bứt dây động rừng này. Triệu Thần đi lên boong tàu, nơi này cũng không có ai, cả du thuyền lúc này như thể bị đống sương mù này nuốt chửng.
Kỳ lạ, tại sao lúc này hắn lại nghe văng vẳng đâu đây tiếng trống, tiếng trống ở đâu mà ra? Triệu Thần ngưng thần nhìn về phía trước, lúc này mới nhìn thấy đám sương mù dần dần tiêu tán, lộ ra một đoàn tàu chiến.
Không ổn! Triệu Thần ổn định vững vàng thân mình, vội tìm một nơi ẩn náu, hắn nhìn xung quanh, phóng lên nơi cao nhất ở đây nằm rạp xuống, kết ấn ẩn thân, trong nháy mắt thân ảnh mơ hồ biến mất.
Cạch! Cạch! Cạch!
Rất nhiều móc câu khổng lồ bay ra móc lên đầu du thuyền, chẳng mấy chốc chiếc du thuyền rộng lớn này bị một đoàn tàu chiến lôi đi. Triệu Thần mi tâm nhăn lại, không biết Phùng Hạc thế nào, đêm qua còn chưa nói rõ tình huống về con thuyền này thì hắn đã làm một màn khôi hài rồi chạy mất.
Trên du thuyền thoắt ẩn thoắt hiện mấy bóng đen đang chuyển động, không biết là người hay ma. Hắn nheo mắt nhìn kỹ, thì ra là những hành khách trên du thuyền đang tập hợp đi lên boong tàu, ánh mắt ai nấy vô thần, thần trí giống như bị màn sương mù thôi miên. Triệu Thần trầm tư, dù không biết đảo Thiên Thành đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn tình huống này chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp.
Vài canh giờ sau, du thuyền bị kéo vào một bến cảng, sương mù đã tản ra bớt, không đậm đặc đến nỗi cản trở tầm nhìn như lúc nãy. Triệu Thần chưa tới đảo Thiên Thành bao giờ, hiện tại không xác định được đây có phải hòn đảo đó hay không, đoàn người bị dẫn dắt như con rối đi xuống du thuyền, lúc này Triệu Thần nhìn thấy bóng dáng Phùng Hạc, tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, những gì Phùng Hạc thể hiện ra không ngu xuẩn đến nỗi trúng chiêu đơn giản như thế này.
Triệu Thần lẻn trong vào hàng người, đứng cách Phùng Hạc không xa, hắn theo dòng người xuống thuyền, khuôn mặt đờ đẫn giả bộ bản thân đang bị thôi miên, ánh mắt vô thần như có như không quan sát phía trước. Giờ phút này bến cảng có rất nhiều người, mặc đồ bảo hộ kín kẽ bao từ đầu đến chân, tay cầm vũ khí kiểm soát những dòng người đi vào.
"Đem mấy người này vào nhanh lên, một giờ nữa là tới lúc cử hành nghi thức rồi.”
“May mắn hiện tại đã gom đủ số lượng người hiến tế, nếu không chủ thượng sẽ nổi giận mất.”
Triệu Thần loáng thoáng nghe thấy mấy tên lính thấp giọng nói chuyện với nhau. Hắn và đám người trên du thuyền bị đưa vào một nơi rộng lớn, bên trong có rất nhiều người như thế. Khi vào bên trong ai cũng tỉnh tỉnh mê mê, không ai thần trí tỉnh táo để có thể phản kháng. Triệu Thần nhíu mày, hắn bất động thanh sắc nhích lại gần Phùng Hạc, nhân cơ hội dán lá bùa truyền âm lên người hắn.
"Xem ra sự tình không đơn giản, nếu đây là đảo Thiên Thành thì rất có thể nơi này đã bị đánh chiếm.
" Giọng nói vang lên trong đầu Phùng Hạc làm hắn sửng sốt, cả người cứng ngắc. Cảm giác có người đụng nhẹ cánh tay, hắn đưa mắt nhìn qua, thấy Triệu Thần chớp mắt với mình mới thoáng thả lỏng người.
Đột ngột có một giọng nói vang lên trong đầu là chuyện rất giật mình đấy! Hại hắn còn tưởng bản thân đang gặp thứ quái quỷ gì chứ.
“Ngươi hãy thả lòng, dùng ý niệm trong đầu giao tiếp.”
Phùng Hạc nhanh chóng lấy lại tinh thần, tạm thời bỏ qua việc tại sao hắn có thể phát ra tiếng nói trong đầu mình, theo hướng dẫn của Triệu Thần dùng ý niệm trao đổi.
"Đảo Thiên Thành có thành chủ, luật lệ nghiêm ngặt, giao thương thuận lợi, là vùng đất trù phú, tài nguyên như thế ắt có kẻ dòm ngó.”
“Ngươi còn thông tin gì không?”.
“Trùng hợp vài ngày trước ta nhận được tin tức thành chủ Thiên Thành bị thương nặng, vốn hai thế gia có giao thiệp nên tiện đến đây một chuyến, không ngờ mọi chuyện lại mất kiểm soát thế này.”
"Cho nên ý ngươi là có người chiếm thành, muốn xưng bá xưng vương?". Triệu Thần hỏi tiếp.
"Chỉ sợ không đơn giản như thế, ta hoài nghi đây là bị tà giáo chiếm lấy. Trong lời nói mấy tên thủ vệ có nhắc đến hiến tế, sương mù này thôi miên người gặp phải chúng, còn bắt cóc nhiều nhân loại như thế này….” Phùng Hạc cau mày, nói tiếp: “Ta hoài nghi đây là một trận hiến tế!”.
Tình hình hiện tại, muốn thoát cũng thoát không được, chỉ có thể tuỳ cơ ứng biến, đến đâu tính đến đó.
"Ta không thấy vị thiếu gia họ Hoan kia đâu, chắc hẳn hắn không phải nạn nhân. Có lẽ mục đích hắn đem nhiệm vụ tung ra là để gom đủ số lượng người hiến tế." Cả hai giao tiếp truyền âm hồi lâu, nhất trí nên cùng nhau ra ngoài xem xét tình hình. Hai người chia ra hai hướng đi, Triệu Thần thân ảnh như quỷ mị, hắn theo bản đồ Phùng Hạc vừa đưa đi về hướng phủ thành chủ. Nhìn khung cảnh xung quanh, có lẽ nơi này muốn giữ lại nét cổ kính xa xưa nên khắp nơi đều là nhà mái ngói, thỉnh thoảng mới gặp một vài toà nhà mang phong cách hiện đại.
Phủ thành chủ ở khu trung tâm, dễ dàng tìm thấy, bên ngoài phủ có rất nhiều lính canh tuần tra nghiêm ngặt, hắn liếc mắt thấy một khoảng sân rộng lớn, trên đó được vẽ trận pháp tà đồ bằng huyết tươi đỏ thẫm, nhìn thấy mà rợn người. Lúc này có rất nhiều người bị đưa đến đứng vào trong trận pháp, Triệu Thần suy nghĩ phải tìm cách đánh gãy lễ hiến tế này, nhìn xem số lượng người hiến tế đông đúc, cần nhiều huyết khí như vậy, e rằng thứ được gọi ra không phải là thứ tốt lành gì.
Hắn luồn lách vào phủ thành chủ, bên trong không có bóng người, khắp nơi vắng lặng. Triệu Thần tìm kiếm hồi lâu vẫn không thấy gì, ngay cả những cơ quan mật thất hắn cũng tìm tòi một phen đều thất bại, đang dự định đi nơi khác thì một giọng nói rơi vào tai hắn.
"Ngươi ở đây làm gì?" Một bóng người lười biếng dựa vào vách tường, đôi mắt tử sắc đang nghiền ngẫm quan sát hắn.
Triệu Thần chợt căng thẳng, hắn hoàn toàn không cảm giác được có người xuất hiện. Hắn cảnh giác quay ra nhìn thiếu nữ, đây là lần gặp thứ hai nếu không tính trận ảo giác của hắn hôm đó.
Hắn còn có cảm giác, người này tuyệt đối không nên dây dưa nhiều.
"Ta tìm thành chủ, muốn hỏi hắn chuyện gì đang xảy ra ở đây." Triệu Thần biết xác xuất tìm được rất thấp, đây cũng nằm trong dự tính ban đầu của hắn. Nếu không tìm được, bằng mọi giá hắn sẽ phá hủy nơi này.
"Thành chủ không ở đây, đúng hơn là thành chủ vốn không phải thành chủ lâu rồi. Mà nếu không tìm được thành chủ thì thế nào?" Nàng nhướng mày nhìn hắn, thầm nghĩ nếu tên này ở đây, khả năng cao hắn sẽ quậy một trận long trời lở đất đấy, xem ra lần này có người xui xẻo rồi.
"Không phải chuyện của ngươi, cảm tạ!" Triệu Thần lạnh lùng xoay người rời đi, hắn không muốn tiếp xúc quá nhiều với mấy môn phái tà đạo này, lai lịch của nữ nhân kia không rõ nguồn gốc, thần thần bí bí, lần nào cũng bất thình lình xuất hiện trước mặt hắn.
Nữ nhân kia yên lặng không ngăn cản, tùy ý hắn rời đi.
Triệu Thần thử mở tinh võng ra xem, đúng như hắn dự đoán, đến đây tinh võng đột ngột mất đi tín hiệu.
May mắn vì đề phòng trường hợp xấu ngoài tầm kiểm soát xảy ra, hắn đã phát tín hiệu cho hiệp hội quản lý trật tự quốc gia từ lúc ở trên du thuyền, mong rằng họ sẽ mau chóng lần theo dấu vết tới nơi này.
Tình huống phức tạp hiện tại, tâm tư Triệu Thần xoay chuyển trăm đường, hắn đang tính toán xem làm thế nào để ít bị thiệt hại thương vong nhất. Cuối cùng chỉ ra một phương án, đó là giết kẻ cầm đầu ở đây, nhưng mà với thực lực của hắn bây giờ sợ là chưa đủ để làm điều đó. Trong chớp mắt linh quang chợt loé, Triệu Thần nhân lúc trận pháp đang đông người tụ lại, hắn lẻn vào bên trong, nhịn đau lấy hộp chu sa đỏ như máu ra vẽ, vừa vẽ vừa đau lòng.
Dù sao thứ này thực sự rất hiếm, ở chợ đen tìm được một hộp nhỏ cũng là cái giá trên trời, dùng đến hộp chu sa thứ hai, Triệu Thần chỉ cảm thấy tâm can đều đau.
Triệu Thần muốn chỉnh sửa lại trận pháp, bắt buộc phải dùng đến chu sa, hắn thần không biết quỷ không hay biến một trận pháp triệu hồi tà thần thành một trận pháp triệu hồi ánh sáng của thần minh. Nghĩ đến cảnh một đám tà đồ đi triệu hồi thần quang minh, là cỡ nào nực cười? Dám chắc nếu thần bị triệu hồi ra cũng bị chọc giận không nhẹ đâu. Hắn hài lòng nhìn thành quả đã xong, đây là màn bất ngờ cuối cùng nếu hắn không đánh lại thành chủ. Tuy khả năng cao mấy người này sẽ bị giết hết để hiến tế, nhưng không triệu ra một tên tà thần thực lực đáng sợ, vậy là đủ rồi.