Thần Giáng

Chương 25: Lễ Đính Hôn Của Nhị Hoàng Tử Hạ



Buổi khiêu vũ mở màn kết thúc, mọi người tản ra cùng những người quen biết giao lưu, Triệu Thần đứng một bên cầm ly rượu, nhìn Lạc Khuynh Ngữ đang giao tiếp với một đám vương gia quý tộc, không thể không công nhận rằng, danh khí của nàng ở trong đám người đích xác không tệ. Triệu Thần lắc lư ly rượu trong tay, đưa lên miệng uống hết sạch sẽ, sau đó để lên khay một phục vụ bàn đi ngang qua, người phục vụ đỏ mặt nhìn hắn.

Một thân khí chất xuất chúng, dung mạo anh tuấn, vả lại hắn còn là đệ tử của chiến thần, danh khí thật ra không nhỏ, hiện tại ở đế đô tên hắn cũng là nổi bật trong đám dị năng thiên tài, một thiếu niên bị đuổi khỏi gia tộc không lâu, lại lắc mình từ gà hoá thành phượng hoàng, khiến cho không ít người nảy sinh ra hứng thú với hắn.

Lúc này có mấy nhân vật có mặt mũi trong hoàng gia đến giao lưu, Triệu Thần chỉ đành khách sáo chào hỏi qua loa, chẳng mấy chốc buổi lễ đã đến nghi thức trao nhẫn đính hôn, hắn lẳng lặng theo dõi, chỉ là vẫn có một số người chướng mắt hắn, không muốn để hắn yên ổn.

"Đây chẳng phải vị biểu huynh cao quý của ta sao. À ta quên, ngươi đã bị trục xuất khỏi gia tộc, đâu còn là biểu huynh của ta nữa.”

“Sao nào, hôm nay đến đây phục vụ, làm thêm ngoài giờ đúng không?" Người đến là con cả của Triệu La Hầu, Triệu Tư Long. Triệu Thần khinh miệt nhìn hắn, so sánh với cha hắn thì tên này thật sự xuẩn đến mức không hình dung được.

Cũng không thể trách được Triệu Tư Long, hắn vừa mới từ ngoại quốc trở về, tình hình trong gia tộc chưa nắm bắt được hết, vừa về chỉ nghe loáng thoáng qua một số chuyện, không ngờ tối hôm nay đến đây dự tiệc, trùng hợp gặp được Triệu Thần. Từ nhỏ hắn đã không có thiện cảm gì với vị biểu huynh này, lại nhớ những chuyện hắn nghe gần đây, không kìm chế được mới đến chế nhạo một phen.

"Xem ra Triệu công tử chưa nắm rõ được tình hình hiện tại, đầu óc không đủ dùng, so với cha ngươi, Triệu La Hầu thông minh hơn nhiều." Triệu Thần nhàn nhạt nhìn hắn, biểu cảm giống đang xem một tên hề nhảy nhót: “Nhìn ngươi cũng không ra điểm nào giống với hắn, người ngoài không biết, thật sự không nhìn ra được hai người là cha con đâu.”

Triệu Tư Long nghe thế liền nghẹn một hơi, từ nhỏ hắn nghe không ít những lời đàm tiếu, vì hắn nhìn qua cơ bản là không có giống với phụ thân, nếu không phải theo thời gian trưởng thành hắn dần có nét giống với Triệu Quách, thì không biết hắn phải chịu những lời đàm tiếu ấy đến khi nào. Đến bây giờ chuyện này vẫn còn để lại bóng ma đối với hắn, hiện tại bị Triệu Thần nói thẳng ra việc này, không khác gì đánh vào mặt hắn một cái tát, hắn ta nói thế khác nào bảo hắn không phải nhi tử của Triệu La Hầu, bảo mẫu thân hắn bên ngoài thông đồng với nam nhân khác?

Triệu Thần chọn đúng chỗ đau của hắn, không kiêng nể gì đâm một nhát, Triệu Tư Long khí đỏ cả mặt, thẹn quá hoá giận giơ tay muốn động thủ.

Lạc Khuynh Ngữ ở trong đám đông thấy vậy, nàng thoát khỏi đám người kia, đi đến câu lấy cánh tay của hắn. Triệu Thần khẽ giật giật cánh tay, không mấy thích ứng, hắn không quá vui lòng tiếp xúc với ai ở khoảng cách gần, nhất là còn động chạm đến thân thể như thế này, chỉ là hắn biết đây là nghi thức, đành thuận theo để nàng lại gần.

Triệu Thần hơi nghiêng người, ghé vào tai Lạc Khuynh Ngữ, không mấy kiên nhẫn hỏi.

"Lúc nào ngươi mới đưa thông tin cho ta, nếu ngươi không có ý định đó thì ta về trước." Hắn nhìn trực diện vào mắt của nàng, lơ đãng né đi tầng tầng lớp lớp dụ hoặc kia.

Lạc Khuynh Ngữ cười rộ lên, nụ cười diễm lệ thu hút không ít ánh mắt của những người xung quanh: “Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện."

Triệu Thần gật đầu, tuỳ ý để nàng kéo đi.

"Lạc tiểu th..."

Bỗng nhiên nhìn thấy Lạc Khuynh Ngữ, Triệu Tư Long hai mắt sáng lên, nhìn nàng đang đi về phía mình, hắn chỉnh lại y phục trên người, miệng nở nụ cười thân sĩ, chuẩn bị bắt chuyện với nàng. Không ngờ nàng đi tới chỉ thờ ơ liếc qua hắn, chủ động tiến đến bên Triệu Thần, hai người ghé tai nhau nói chuyện, không biết Triệu Thần nói gì, chỉ thấy nàng cười rộ lên, bộ dáng thân mật như một đôi tình nhân, hoàn toàn ngó lơ hắn.

Cả hai ung dung sánh vai đi mất, mặt Triệu Tư Long sắp khí thành màu gan heo. Đám đông thu hết một màn vừa rồi vào mắt, xung quanh như có như không truyền đến mấy tiếng cười nhạo báng. Triệu Tư Long cảm thấy mất mặt, hậm hực bỏ đi nơi khác, hắn muốn đi điều tra xem rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra, tại sao Lạc Khuynh Ngữ lại quen biết với Triệu Thần, bộ dáng hai người còn thân thiết như vậy. Có điều hắn không nhớ, khi hắn mới từ ngoại quốc trở về, phụ thân hắn có đặc biệt căn dặn hắn, không nên tìm Triệu Thần gây phiền toái, đáng tiếc khi đó hắn vừa mới từ một buổi tiệc rượu trở về, thần trí mơ hồ nên không nhớ được.

Triệu Thần và Lạc Khuynh Ngữ đi ra ngoài hoa viên, không ai để ý đến tiểu nhạc đệm ban nãy, Triệu Thần lúc này đang cầm trên tay một tập tài liệu, trên đó ghi lại những tư liệu về mẫu thân hắn, tin tức thật sự ít đến thảm thương, hoàn toàn không có thông tin nào hữu dụng với hắn.

Miên Dư Vân, tiểu thư Miên gia, là một gia tộc trung lưu ở quốc gia Quý Đông, hai mươi năm trước, có một trận đại thảm án xảy ra, cả gia tộc Miên gia từ trên xuống dưới chết hết, chỉ còn Miên Dư Vân may mắn sống sót, nàng lang thang phiêu bạt khắp nơi, gặp được Triệu Sâm đồng ý thu lưu nàng. Miên Dư Vân vốn tuởng rằng bản thân đã gặp được người có thể ký thác cả đời, nhanh chóng sa vào lưới tình. Triệu Thần qua hiểu biết trong trí nhớ của nguyên chủ, dùng đầu gối cũng biết được phụ thân “hắn” nhìn trúng mỹ mạo của Miên Dư Vân, cũng vì dị năng công kích tinh thần hiếm có của nàng mới cưới nàng, bên ngoài Triệu Sâm còn dưỡng không ít tình nhân, ngoại thất sinh ra một đám tư sinh tử đúng nghĩa, sau khi mẫu thân của hắn biết được chuyện này, làm ầm lên tranh cãi với Triệu Sâm một trận, sau đó sức khoẻ đột nhiên giảm sút thấy rõ, vì thế trong một khoảng thời gian, nàng không thể quan tâm đến “hắn”, để cho những kẻ kia tranh thủ được cơ hội hãm hại hắn.

Triệu Thần đọc xong những tư liệu này, cảm xúc cũng chẳng mấy giao động, dù có thì chỉ là một ít tàn lưu còn sót lại từ nguyên chủ. Thật ra hắn muốn điều tra về mẫu thân nguyên chủ vì miếng ngọc bội nàng để lại, nếu Miên gia là một gia tộc ẩn cư lâu đời hoặc gia thế hiển hách, có được miếng ngọc bội này hắn sẽ không suy nghĩ nhiều. Chỉ là tư liệu này ghi chép nàng may mắn thoát khỏi trận tàn sát Miên gia, có thể ngọc bội này nàng có được khi lang thang bên ngoài, cũng có khả năng, miếng ngọc là mẫu thân của Miên Dư Vân để lại cho nàng. Triệu Thần mi tâm nhăn đến lợi hại, mọi chuyện càng suy nghĩ càng rối như tơ vò, hắn cần thêm tư liệu của bà ngoại “hắn”.

"Ta muốn biết thêm tư liệu về mẫu thân của Miên Dư Vân, giá cả như thế nào?”

"Có thể, việc này tùy tiện điều tra là được, ta nào dám lấy tiền của ngươi.”

Triệu Thần không thích mắc nợ người khác, nàng đã nói vậy hắn cũng không tiện nói gì thêm, chỉ vào tinh võng lịch sự chuyển cho nàng một ít tinh tạp, nói là để cảm tạ nàng.

Mục đích đạt được, lúc này hắn suy nghĩ có nên hỏi ra nghi vấn hắn thắc mắc hay không, dường như Lạc Khuynh Ngữ nhìn thấu ý nghĩ của hắn, cười nói.

"Tối nay có kịch vui, xem thời gian cũng gần bắt đầu rồi, ngươi muốn xem không?". Tiếng nói nàng rất êm tai, dịu dàng, biểu tình mị hoặc nhân tâm.

Triệu Thần không muốn dính dáng đến chuyện này, vẻ mặt không để tâm muốn đứng dậy rời đi, bỗng nhiên hắn nhíu mày, nhìn về phương hướng đại sảnh, rất nhiều hắc ảnh từ bốn phương tám hướng xâm nhập vào. Bên trong đại sảnh thoáng chốc loạn lên thành một đoàn, bên trên phi hạm xuất hiện, bao quay quanh quan sát trên không trung, người trong phi hạm không một ai dám vọng động, nhìn đám người quý tộc bên trong đang bị khống chế.

Triệu Thần đứng dậy, chào tạm biệt Lạc Khuynh Ngữ, hắn đạp lên phi kiếm nhanh chóng bay mất hút, hắn chưa muốn công khai thân phận liên quan đến thế lực nào ngoài học viện, tình huống bây giờ, ở lại chỉ dính thêm phiền phức cho hắn mà thôi.

Lạc Khuynh Ngữ mỉm cười gật đầu, hắn vừa quay lưng đi, khí chất nàng đã biến đổi, giống như biến thành một con người khác, nàng bước vào bên trong sảnh, nhìn đám người đang bị khống chế cùng với đội bảo hộ hoàng gia bên ngoài.

BÙM!!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, địa chấn rung rung, đất đá bay vương vãi. Triệu Thần bay đi khá xa vẫn bị ảnh hưởng từ dư chấn, nghe tiếng nổ lớn vang tới tận đây. Hắn không khỏi suy nghĩ, không ngờ đám người của U Minh Điện lại điên cuồng như thế, dám công khai khiêu chiến hoàng gia, không biết rốt cuộc mục đích của họ là gì?