Thần Hoàng

Chương 626: Chiến kiếm đỉnh phong



Tuyệt Dục vừa nghĩ một chút đã biết hơn phân nửa chính là kiếm thuật một năm rưỡi trước đó Đàm Thu ở Hắc Linh Cốc đánh bại Quý Linh Tử, sợ là có chút liên quan cùng Phật gia tiểu Vô Tướng. Chỉ là một nhỏ, một lớn nhưng dã tâm bừng bừng.

Tiếp theo hắn nhìn toàn thân Tông Thủ, sau đó nhướn mày.

- Ngươi không phải kiếm tu, sở tu cũng không phải kiếm hồn chi đạo. Dùng thần hồn đến chiến, Đàm Thu ngươi sỉ nhục ta sao?

- Tu vi võ đạo của ta mới chỉ lục giai, hẳn là kiếm công tử muốn ta dùng thân thể đến chiến hay sao?

Thần sắc Tuyệt Dục lập tức trở nên kinh ngạc, Tông Thủ đã có chút không kiên nhẫn, chiến ý trong lòng không thể ép xuống được nữa.

- Hãy bớt sàm ngôn đi, ta động thủ, chú ý!

Chữ ý còn chưa dứt, kiếm quang trong tay Tông Thủ đã bùng lên, vừa lúc đệ nhất kiếm của Sơ Tuyết nhẹ nhàng phiêu dật như Thiên Ngoại Phi Tiên.

Trăm trượng không đến một phần ngàn cái nháy mắt đã vượt qua.

Người đã từng nhìn thất một kiếm này có cảm giác rất khác.

Chính thức như thiên ngoại hàng lâm, không giống kiếm ở nhân gian, kiếm đạo trực lai trực khứ, cảm giác dị thường không linh, phảng phất có thể biến hóa ngàn vạn, không tìm thấy nửa phần dấu vết.

Đồng tử Tuyệt Dục co rụt lại, sau đó nói một chữ "Tốt!", kiếm bản rộng trong tay hắn bỗng dưng lộ ra hắc mang ngàn trượng, vô lượng hắc triều lăng không dựng lên.

Nếu nói là kiếm của Tông Thủ giờ phút này không linh gần như ma huyễn thì Tuyệt Dục kiếm chính là bá đạo, là trầm trọng, kiếm kình bạo ngược có thể phá hủy hết thảy!

Bóng kiếm chưa từng giao kích mà võ đạo ý niệm cũng đã ầm ầm va chạm, ý niệm không khống chế được xung kích tan ra ngoài, phảng phất là hóa thành thực chất như tia chớp phóng ra bốn phương.

Một ít tu sĩ lục giai không may đều hừ nhẹ một tiếng, mũi miệng đều phún ra huyết dịch.

Kể cả thất giai bị kiếm ý này trùng kích, sắc mặt của họ tái nhợt như giấy trắng.

Sau đó dưới bát giai đều hiểu rõ phải chạy trốn khỏi hai người kia càng xa càng tốt.

Sau đó chốc lát, lại chỉ nghe keng một tiếng nhẹ.

Không gian Tông Thủ cùng Tuyệt Dục đứng khắp ổn định bắt đầu sụp xuống.

Lấy chỗ kiếm quang giao kích làm hạch tâm, dường như là nghiền nát thủy tinh thành từng mảnh nát bấy. Gợn sóng màu đen khổng lồ tràn ngập mọi nơi.

Hai người náu thân ở bên trong lại không thèm quan tâm, kiếm ý tăng lên tới đỉnh phong cùng kẽ nứt không gian gắt gao đối kháng bài xích những hắc tuyến tới gần.

Không gian kẽ nứt tràn ngập ra mọi nơi khiến khe hở nơi đây vặn vẹo và vỡ vụn.

Hơn ngàn người nơi này sắc mặt tái đi, những người có tông phái trưởng bối tại tu sĩ xuất thủ bảo vệ thì còn bình yên náu thân, còn những người tán tu mặt không còn chút máu, da đầu run lên.

Mà lúc này Đàm Thu, Tuyệt Dục thì hoàn toàn không quan tâm. Tông Thủ đâm ra một kiếm khinh dật linh động xuyên thẳng qua kẽ nứt màu đen, mà Tuyệt Dục không kém, Đại Tuyệt Diệt Kiếm Ý mang theo hắc triều mênh mông không ngừng phản kích.

Cơ hồ mỗi một kiếm va chạm nhau đều khiến nơi đây hung hiểm một phần, khiến cho không gian phong bạo càng cuồng bạo hơn.

Lục giai tán tu ở phía xa gần như tuyệt vọng nhìn mình bị kẽ nứt màu đen xé thành phấn vụn thì một cỗ lực lượng bàng đại vô biên bỗng nhiên lan tràn đến khiến không gian phụ cận vững chắc lần nữa.

Mọi người ngạc nhiên nhìn điều này rồi tiếp theo liền thoải mái. Chỉ thấy Thương Sinh Cung Chủ Phương Văn đã mang theo rất nhiều trưởng lão Thương Sinh Đạo đi ra khỏi bí cảnh, mặc dù không biết rốt cuộc là ai xuất thủ, tuy nhiên ai nấy cũng cảm kích thi lễ phía đối diện xem như tạ ơn.

Tuyệt Dục, Tông Thủ vẫn không chú ý tới, một sáng một tối, hai đạo kiếm quang đang không ngừng giao phong va chạm nhau.

Trong nháy mắt không biết chạm nhau đã bao nhiêu kiếm.

Cương phong cùng kiếm kình vỡ vụn đều bị kẽ nứt không gian thôn phệ toàn bộ.

Hai người thân ở hiểm địa, chỉ cần một cái sơ sẩy thì hồn tiêu phách tán. Mà thời điểm xuất kiếm lại không có nửa phần chần chờ, không có nửa phần do dự. Cận thân kích đấu không để ý tới an nguy của bản thân.

Hai loại kiếm ý dần dần đề thăng, kéo lên tới đỉnh phong.

Thời gian dần trôi qua Tuyệt Dục bắt đầu cuồng tiếu, chiến ý thiêu đốt, hắn cảm thấy cả đời này ít có lần nào sảng khoái như thế.

- Đã ghiền! Đã ghiền! Hai năm qua, hôm nay mới có một trận chiến khiến ta sảng khoái như vậy! Thập Cửu Linh Phủ, mười thánh địa, hơn trăm cường giả cũng không bằng một kẻ Đàm Thu ngươi! Tuyệt Dục thừa nhận! Kiếm tiếp theo, Tuyệt Dục ta sẽ không lưu lực.

Tiếng nói của hắn vừa dứt, bóng kiếm màu đen kia bỗng nhiên chém ra, hắc triều bị kềm chế men theo một cái quỹ tích vô cùng huyền diệu tạt ngang tới.

Những nơi nó đi qua kẽ nứt màu đen y hệt cự mãng thô to bị kiếm ảnh này cắt gọt, không hề bị ngăn trở.

Đôi mắt Tông Thủ cũng sáng ngời, tâm niệm kích động vạn phần.

Đây mới là kiếm công tử - Tuyệt Dục! Quét ngang 3000 thế giới vô song kiếm nhân. Mười ngày trước đó đối chiến Sơ Tuyết, xem ra hơn phân nửa là chưa từng dùng hết toàn lực.

Tuyệt sát kiếm thuật bực này, hắn chưa từng thấy qua.

Tông Thủ không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, đây mới là những thiên tài đám tu giả đời sau vạn phần hướng tới, hận không thể sinh ra sớm mấy ngàn năm ở thời đại Thần Hoàng.

Anh tài xuất hiện lớp lớp! Quần tinh sáng chói!

- Chính hợp ý ta!

Tông Thủ nhẹ giọng cười cười, tuy là hồn thể nhưng lại cảm giác trong cơ thể phảng phất như có dung nham chảy qua.

Hỏa âm kiếm lập tức chặn trước người, sau đó 'Đinh' một tiếng vang nhỏ, kiếm quang đan vào nhau bên ngoài mười trượng.

Thân hình Tông Thủ thoáng ngửa ra sau thì lại ngừng. Kiếm bản rộng màu đen chém tới cũng quét về phía sau, khí triều màu đen phảng phất không khống chế được mà khuếch tán ra.

- Đây là kiếm thuật gì?

Ánh mắt Tuyệt Dục lẫm liệt nhìn lại, bóng kiếm màu đen chém xuống hư không, hắc triều bàng bạc lại tụ họp phảng phất hóa thành một cự kiếm ngàn trượng.

Đại Tuyệt Diệt kiếm, Tuyệt Diệt hết thảy, tự nhiên kể cả không gian cũng thế.

Oanh!

Một tiếng chấn minh, phiến không gian phía dưới hắc sắc kiếm ảnh co rụt lại giống như bóng da bị đè ép, sau đó như thủy tinh vỡ nát.

Chỉ có Tông Thủ và kiếm vẫn đứng yên tĩnh.

- Nguyên Nhất Âm Kiếm!

Lại một đạo kiếm ảnh đâm ra, kiếm quang đi tới đâu, vô số mảnh vỡ không gian phảng phất bị chuyển động ngược, từng cái bay về khôi phục lại ở vị trí cũ. Kiếm quang cũng tăng lên đỉnh phong, va chạm với kiếm bản rộng màu đen ở ngoài mười trượng.

Lại 'Đinh' một tiếng bén nhọn, kiếm bản rộng sụp đổ quay ngược lại, Tông Thủ thoáng thối lui ra phía sau nửa bước.

Mấy ngàn người nơi đây ngừng hô hấp lại, có vẻ hoảng sợ nhìn một màn trước mắt.

Lôi Động cũng đồng dạng yên lặng, tư vị trong lòng phức tạp nói không nên lời.

Ngắn ngủn hai năm thôi, thiếu niên tứ cố vô thân năm đó đã phát triển đến bực này rồi?

Một nghĩa huynh như hắn đúng là không bằng.

- Kiếm thuật thật mạnh! Công tuyệt diệu, thủ cũng không thể tin nổi! Hận không thể lấy thân thay thế!

Thanh âm sợ hãi thán phục truyền đến, Tuyệt Dục không cần đi nhìn cũng biết là Đao Quân Lý Vô Hồi tam tuyệt kiếm nổi danh hậu thế.